Chương 8: Sống ở đây đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàm Minh Triết căng thẳng thần kinh, đứng ở trên khay trà, không nhúc nhích.

Thẩm Đường Cửu đưa tay ra cầm cậu lên, thời điểm ngón tay chạm vào Đàm Minh Triết, Thẩm Đường Cửu không khỏi sửng sốt -- xúc cảm này giống y hệt người thật, chỉ ngoại trừ hình dáng quá nhỏ

"Chờ chú một chút." Thẩm Đường Cửu tiện tay đem Đàm Minh Triết thả lại trên khay trà, xoay người đi vào phòng sách.

Đàm Minh Triết vội vã giật giật thân thể, nhấc cánh tay đá cẳng chân, chỉ giữ nguyên một tư thế, thực sự quá khó khăn.

Thẩm Đường Cửu từ thư phòng cầm latop đi ra, Đàm Minh Triết nghe thấy tiếng cửa phòng mở lập tức khôi phục tư thế vừa nãy, thuận tiện cầu viện nhìn về phía Đàm Tiểu Duệ.

Đàm Tiểu Duệ hiểu ý, đưa tay đem cậu cầm lên để vào trong túi, thuận tiện để cậu chuyển động thân thể.

Thẩm Đường Cửu ngược lại cũng không để ý động tác nhỏ của Đàm Tiểu Duệ, đi đến ghế salon, ngồi xuống bên cạnh Đàm Tiểu Duệ, mở latop ra.

Đàm Tiểu Duệ yên lặng nhìn Thẩm Đường Cửu tìm ra đơn hàng lúc trước Đàm Minh Triết phó thác.

"Đàm Tiểu Duệ? Ba ba cháu tên là Đàm Minh Triết đúng không?" Thẩm Đường Cửu xem lướt qua xong quay đầu hỏi bé.

"Dạ." Đàm Tiểu Duệ gật gật đầu, sau đó hỏi ngược lại Thẩm Đường Cửu, " Chú Thẩm, chú có tiếp nhận đơn hàng của cháu không?"

"... Ba ba cháu đề phòng rất cẩn thận." Thẩm Đường Cửu không trả lời câu hỏi của bé, trái lại nói một câu đầy ý vị sâu xa như vậy.

Nếu đã biết đề phòng cẩn thận, như vậy có thể suy đoán, Đàm Minh Triết người này... Chọc phải phiền phức không hề nhỏ.

"Ba ba cháu đã từng nói, nói chú rất lợi hại." Đàm Tiểu Duệ khích lệ nói, "Ba ba để cho cháu xem qua hình của chú, để cháu nhớ kỹ diện mạo của chú, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào... Nếu không ở sân bay cháu cũng không nhận ra chú."

"Cháu mấy tuổi rồi? Không đi vườn trẻ sao?" Thẩm Đường Cửu lại hỏi vấn đề không liên quan.

Đàm Tiểu Duệ lắc đầu: "Cháu sắp được sáu tuổi rồi, không đi học, cháu rất thông minh ở nhà tự học là được rồi."

Thẩm Đường Cửu: "..." Trẻ con bây giờ đều tự tin như vậy sao?

"Chú Thẩm? Chú sẽ tiếp nhận ủy thác chứ?" Đàm Tiểu Duệ lần thứ hai hỏi hắn, "Tiền không thành vấn đề, ba ba cháu đã chuẩn bị xong, chú cũng nhìn thấy rồi đúng không."

Thẩm Đường Cửu đương nhiên nhìn thấy, thù lao của nhiệm vụ lần này quả thực không ít, chỉ có điều, Đàm Minh Triết rốt cuộc là ai hắn vẫn chưa tìm hiểu, cứ mơ mơ hồ hồ nhẹ dạ nhận ủy thác như vậy, giả sử xảy ra chuyện gì nếu vậy cái được không đủ bù đắp cái mất.

"Chú Thẩm, ba ba cháu nói chú thích nhất tiếp nhận nhiệm vụ có tính khiêu chiến, nhìn chung ở đất nước mình cũng chỉ có chú mới có thể nhận ủy thác có tính khiêu chiến như thế." Đàm Tiểu Duệ thông minh nịnh nọt Thẩm Đường Cửu.

Thẩm Đường Cửu nhịn không được cười lên một tiếng, cũng không phải vì được nịnh bợ, mà là cười vì đứa nhỏ này nói chuyện với hắn bộ dạng thực sự rất nghiêm túc, giống như đang giả bộ làm người lớn vậy, cảm giác rất thú vị.

Đàm Tiểu Duệ thấy hắn nở nụ cười, mười phần mong đợi mà theo dõi hắn, đôi mắt sáng long lanh, cũng thật là không có cách nào từ chối.

"Nhiệm vụ này chú nhận." Thẩm Đường Cửu đóng lại máy vi tính, quyết định nói.

Không thể không nói Đàm Minh Triết người kia rất cẩn thận, nghiêm cứu hắn rất tỉ mỉ, quả thực hắn là người yêu thích khiêu chiến, đặc biệt là gần hai năm nay, chuyện có thể để cho hắn tự thân xuất mã càng ngày càng ít, bây giờ có nhiệm vụ như thế đưa tới cửa, ngược lại cũng tính giải buồn một chút.

Đàm Tiểu Duệ không khỏi vui vẻ, bé nhảy xuống ghế sô pha, đứng thẳng người, cung cung kính kính hướng Thẩm Đường Cửu cúi người xuống nói: "Cảm ơn chú Thẩm."

Thẩm Đường Cửu cũng đứng dậy, quyết định nói: "Cháu trước tiên tạm thời sống ở nhà chú đi."

Đàm Tiểu Duệ không ý kiến, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."

Thẩm Đường Cửu nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại đã hơn tám giờ tối rồi, bọn họ cũng chưa có ăn cơm, hơn nữa thằng bé này... Mới sáu tuổi... Còn phải mua cho nó ít sữa tươi, đồ ăn vặt...linh tinh.

"Cất va li đi, chú dẫn cháu đi ăn cơm, thuận tiện đi siêu thị một chuyến." Thẩm Đường Cửu trở về phòng thay quần áo, cầm lấy ví tiền, sau đó đi đến phòng khách, nhìn thấy đứa nhỏ đã đem va li đặt ở một góc, lưng đeo ba lô, ngoan ngoan đứng ở bên bàn trà chờ hắn.

Đối với thân hình cao ráo của Thẩm Đường Cửu mà nói, đứa bé này thực sự quá nhỏ, hắn muốn nắm tay cũng phải khom lưng, vì vậy cũng không cân nhắc, trực tiếp cúi người ôm lấy Đàm Tiểu Duệ.

Đàm Tiểu Duệ kinh ngạc hô một tiếng, tầm nhìn đột nhiên cao hơn, bé được Thẩm Đường Cửu nâng cái mông nhỏ, một tay ôm đi ra cửa.

Đàm Tiểu Duệ yên lặng duỗi tay ra ôm cổ Thẩm Đường Cửu, có chút ngượng ngùng: "Chú Thẩm, cháu có thể tự mình đi."

"Cháu còn nhỏ chân ngắn, phải chạy mới có thể đuổi kịp chú." Thẩm Đường Cửu không để ý đề nghị của bé, trong lúc đứng chờ thang máy mở cửa còn nói: "Hơn nữa cháu cũng không nặng, ngồi máy bay lâu như vậy, cháu không thấy mệt à?"

Đàm Tiểu Duệ nghe vậy cũng không nhăn nhó nữa, dựa vào lồng ngực Thẩm Đường Cửu, thản nhiên nói: "Vậy thì cám ơn chú Thẩm."

Bé lén lút đưa tay đến bên trong túi áo, kiểm tra một chút an toàn của ba ba, xác nhận không có chuyện gì, liền dựa sát vào lồng ngực của Thẩm Đường Cửu mềm nhũn thân thể, thoải mái hưởng thụ.

"Muốn ăn cái gì?" Thẩm Đường Cửu cũng không lái xe, từ trong thang máy xuống dưới đi thẳng đến cửa chính đi về phía trung tâm mua sắm, "Không cần khách khí với chú."

Hơn nữa đứa bé nhỏ giống như hạt đậu vậy, muốn ăn nhiều cũng không ăn được bao nhiêu đồ ăn.

"Chú Thẩm muốn ăn gì, cháu cũng có thể ăn cái đó, cháu không kén ăn." Đàm Tiểu Duệ ngoan ngoãn trả lời.

"Vậy chúng ta đi trước, cháu nhìn xem muốn ăn cái gì, chúng ta sẽ ăn cái đó." Thẩm Đường Cửu ôm bé ra cửa khu chung cư, đi về hướng tay phải, nơi đó chính là quảng trường náo nhiệt, nhà hàng siêu thị không thiếu gì cả.

Đàm Tiểu Duệ nhìn chăm chú vào từng loại biển hiệu chiếu sáng bừng.

Thẩm Đường Cửu cười hỏi hắn: "Cháu biết chữ không?"

"Biết ạ." Đàm Tiểu Duệ gật đầu, sau đó chỉ vào một cái quán mì, "Chúng ta đi ăn mì đi."

"Được." Thẩm Đường Cửu bế bé đi vào quán mì nhà kia, "Ông chủ, cho hai bát mì."

"Cháu chỉ ăn được bát nhỏ thôi ạ." Đàm Tiểu Duệ bổ sung.

"Được, ông chủ, một bát lớn một bát nhỏ." Thẩm Đường Cửu cao giọng gọi món.

"Được rồi!" Ông chủ đáp một tiếng, dặn dò đầu bếp đi làm.

Đàm Tiểu Duệ ăn cơm rất nghiêm túc, một bát nhỏ kỳ thực bé cũng ăn không hết, bé nói một bát nhỏ so với bát mì nhỏ trong cửa hàng không giống nhau, bát nhỏ bé nói chính là bát nhỏ trẻ con thường hay dùng.

Để cho Thẩm Đường Cửu gắp mấy đũa mì sợi, múc chút nước mì cho vào cái bát dành cho trẻ con. Mì còn dư lại trong bát nhỏ kia đợi Thẩm Đường Cửu ăn xong bát mì lớn để cho chú ấy giải quyết.

Đến lúc trả tiền vợ ông chủ còn khen: "Con trai cậu ăn uống ngoan thật, không cần cậu thúc giục."

Thẩm Đường Cửu cười không lên tiếng, một lần nữa ôm lấy Đàm Tiểu Duệ rời khỏi quán mì, đi thẳng đến siêu thị.

Lúc trước Thẩm Đường Cửu đi dạo siêu thị rất đơn giản, đồ hắn mua cũng không nhiều muốn mua gì chỉ cần đến thẳng khu vực để đồ lấy rồi cho vào giỏ là xong. Ngày hôm nay hắn phải dùng xe đẩy, bế Đàm Tiểu Duệ ngồi vào trong xe, còn cố ý đến khu đồ chơi mua cho bé máy bay điều khiển từ xa để cho bé cầm chơi.

Đàm Tiểu Duệ: "Cảm ơn chú Thẩm, kỳ thực... Cháu không cần chơi cái này."

"Không sao đâu, chơi đi, trẻ con không phải đều yêu thích cái này sao? Hay là cháu không thích? Nếu cháu không thích chú đổi cái khác cho cháu nhé." Thẩm Đường Cửu đẩy xe mua sắm rất cẩn thận, khác hẳn với lúc đi cùng Đàm Minh Triết.

Đàm Tiểu Duệ nhớ tới, ngày trước ba ba đưa bé đi siêu thị đặc biệt kích thích, để cho bé ngồi vào trong xe đẩy đã đành còn dùng sức đẩy mạnh, xe đẩy lao nhanh như tên lửa, còn cảm giác như sắp ngã đến nơi.

"Cảm ơn chú Thẩm." Đàm Tiểu Duệ ôm máy bay điều khiển từ xa vô cùng cảm kích nhìn Thẩm Đường Cửu.

Đàm Minh Triết ngồi ở bên trong túi áo Đàm Tiểu Duệ yên lặng mà nâng cằm thở dài -- ngày đó cậu ở trên mạng cũng mua cho con trai rất nhiều đồ chơi mà, nhưng đáng tiếc bây giờ không nhận được.

Thế nhưng vị Thẩm Đường Cửu này thật biết cách dỗ dành đứa nhỏ...

Thẩm Đường Cửu đứng ở khu vực bán sữa nghiên cứu nửa ngày, người hướng dẫn cũng nhiệt tình giới thiệu cho hắn loại sữa nào uống ngon, loại sữa nào uống tốt cho sức khoẻ.

-- Anh chàng đẹp trai này quả thực quá tuấn tú, cao to uy mãnh, đối với trẻ con còn có kiên trì như vậy, gào gào gào gào không chịu được a!

Đàm Tiểu Duệ bé ngoan ngồi ở trong xe đẩy, tuy rằng bé gặp Thẩm Đường Cửu không nhiều thời gian, nhưng chú ấy mang đến cho bé cảm giác tin cậy an toàn, còn ba ba thì lại mang tới cho bé cảm giác khủng hoảng, đôi lúc còn cảm thấy không an toàn.

"Muốn uống loại nào?" Thẩm Đường Cửu cầm hai hộp sữa đưa tới trước mắt Đàm Tiểu Duệ, "Bình thường cháu uống loại nào?"

"Cái này." Đàm Tiểu Duệ chỉ vào hộp sữa bên tay trái của Thẩm Đường Cửu nói.

Thẩm Đường Cửu cúi đầu nhìn một chút, đây là hãng sữa bò nhập khẩu danh tiếng giá thành rất cao, ba của đứa bé quả thực rất chú trọng đến sức khỏe của nó.

"Sữa chua thì sao?" Thẩm Đường Cửu lại cầm hai loại sữa chua hỏi bé.

"Cái này ạ."

Được Đàm Tiểu Duệ chỉ thị Thẩm Đường Cửu cầm một thùng sữa bò và một thùng sữa chua để bên trong xe mua sắm.

Đàm Tiểu Duệ giao phó: "Không cần mua nhiều đâu ạ, tí nữa chúng ta lại không cầm hết về được."

"Cháu chỉ cần ôm máy bay điều khiển từ xa của cháu là được." Thẩm Đường Cửu cười nói.

Thẩm Đường Cửu đẩy Đàm Tiểu Duệ cùng xe mua sắm đi tính tiền, kỳ thực cũng không nhiều đồ lắm, hai thùng sữa thêm một túi đồ ăn vặt, còn có một đôi dép lê nhỏ in hình nhân vật hoạt hình.

Thanh toán xong, Thẩm Đường Cửu một tay cầm theo túi đồ ăn vặt và một thùng sữa bò, một tay kia ôm thùng sữa chua, hắn vốn còn muốn ôm Đàm Tiểu Duệ, Đàm Tiểu Duệ nhạy bén ôm máy bay điều khiển từ xa vui vẻ chạy đằng trước: "Cháu tự mình đi được mà, đi thôi đi thôi."

Đàm Tiểu Duệ nhớ đường rất nhanh, bé đi nhanh hơn Thẩm Đường Cửu, đi một chút quay đầu lại nhìn Thẩm Đường Cửu, Thẩm Đường Cửu mỗi lần đều nhìn bé khẽ mỉm cười, đồng thời cũng hiểu được câu nói "cháu thông minh lắm" trong miệng đứa nhỏ này -- chỉ dẫn nó đi qua một lần, nó liền nhớ đường về nhà.

Thẩm Đường Cửu cùng Đàm Tiểu Duệ về đến nhà, đổi dép lê mới, trước tiên đem máy bay điều khiển từ xa mở ra.

Trẻ con quả nhiên không thể cưỡng lại được sức hút của đồ chơi!

Thẩm Đường Cửu sắp xếp xong phòng khách cho Đàm Tiểu Duệ, nhìn bé ở phòng khách chơi máy bay điều khiển từ xa, còn mình thì an vị ngồi trên ghế sa lon dùng laptop điều tra người có tên Đàm Minh Triết.

Chỉ tiếc, không tra ra cái gì.

Còn rất thần bí.

Đàm Tiểu Duệ chơi một hồi, Thẩm Đường Cửu để cho bé uống một hộp sữa bò, sau đó nhìn thời gian thấy cũng đã muộn liền giục bé tắm rửa đi ngủ.

Đàm Tiểu Duệ lưu luyến cất máy bay đi, trong lúc Thẩm Đường Cửu dẫn bé đi xuống phòng khách, cũng kéo va li vào, mở ra lấy áo ngủ của bản thân, đi vào buồng tắm.

Thẩm Đường Cửu cùng bé đi tới cửa phòng tắm: "Có cần chú giúp không?"

"Không cần, cháu tự mình tắm được ạ. Lúc trước cháu cũng tự mình tắm rửa." Đàm Tiểu Duệ chớp mắt to, đóng cửa lại.

Thẩm Đường Cửu liền đi phòng khách ngồi, mở ti vi nhìn một chút, phát hiện thật nhàm chán, không có chương trình gì hay, việc điều tra Đàm Minh Triết tạm thời không tra được cái gì, hắn không thể làm gì khác hơn là cầm lấy máy bay điều khiển từ xa của Đàm Tiểu Duệ chơi.

... Còn chơi rất vui...

Hết chương 8.

Edit có lời muốn nói: "Bạn Cửu chăm sóc trẻ con quả thực rất chu đáo a"!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro