[ABO] chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần đầu tiên đối diện trực tiếp với dục vọng của Alpha, mãnh liệt ánh mắt phảng phất như đem người làm phỏng.

Lạc Uẩn cũng không biết rằng bản thân cậu đang phát run, bởi vì dục vọng chiếm hữu không thèm che giấu của một Alpha.

Tóc mái lả tả trên trán, che đi cặp mắt trong suốt ôn nhuận của Lạc Uẩn.

Sắp đến giữa trưa, mặt trời ấm áp lên giữa không trung, ánh mặt trời sáng lạn mang theo sương mù xuyên thấu cửa kính tiến vào.

Tròng mắt cậu nhạt màu, giống hổ phách, lưu ly, khi đáy mắt chứa đựng đầy ánh nắng thì giống như dòng chảy nhựa thông xinh đẹp.

Đối diện cậu, Phong Dã hơi giật mình.

Lạc Uẩn trợn mắt tốc độ quá nhanh, hắn còn chưa kịp thu hồi ánh mắt.

[Cậu ấy thấy rồi sao?]

[Mình dọa tới cậu ấy rồi?]

[Haizz phiền]

Khóe môi gắt gao mím chặt, đôi mắt đen nhánh xẹt qua một tia nóng nảy, Phong Dã nhẹ rũ mi mắt, quay đầu đi chỗ khác.

Thật sự có thể nghe được.

Lạc Uẩn hơi mở to mắt, không thể không nói, khả năng thích ứng của con người rất mạnh, ý thức được kết quả này sau, trong lòng cậu ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không phải cái gì thần quái dị đàm, nếu đơn thuần chỉ là đọc tâm, cũng không phải quá dọa người.

Chẳng qua, không nghĩ tới Phong Dã thật sự thích cậu.

Lạc Uẩn cầm lòng không được giơ tay, đầu ngón tay khẽ vuốt sau cổ, xác định chính mình cũng không có tuyến thể khiến Alpha điên cuồng.

Một mảnh bóng loáng, cái gì cũng không có.

Vậy vừa rồi tại sao Phong Dã lại nghĩ muốn đánh dấu cậu.

Alpha là không thể đánh dấu Beta.

"Xin lỗi". Bạn cùng bàn đột nhiên nói, thanh âm mang một chút ách.

Phản ứng lại đây là hắn nói lời xin lỗi cậu, Lạc Uẩn ổn định tâm thần, nhàn nhạt mà nói câu: "Không có việc gì."

Kế tiếp hai người đều không có nói chuyện, đối với sự việc phát sinh ngoài ý muốn vừa rồi đều ngậm miệng không đề cập tới.

Tiếng chuông vang lên, Lạc Uẩn vẫn là lần đầu tiên cảm thấy, đi học có điểm gian nan.

Học sinh nối đuôi nhau mà đi, học sinh nhà gần hoặc thuê nhà gần trường về nhà ăn cơm, những học sinh còn lại đa số sẽ lựa chọn ở nhà ăn trường hoặc là ngoài cổng trường giải quyết bữa trưa.

Lạc Uẩn ngày thường lười trở về đều sẽ đi cùng Tô Nùng.

Tại chỗ ngoặt phòng vệ sinh, hành lang của khối 11

Tô Nùng dựa ở vòng bảo hộ bên ngoài hóng gió, tốp năm tốp ba Alpha đi ngang qua, dùng ánh mắt ngượng ngùng nhìn chằm chằm hắn, Tô Nùng thoải mái hào phóng đối bọn họ cười.

Bồn rửa mặt ngoài phòng vệ sinh vang lên tiếng nước chảy róc rách, Lạc Uẩn lấy tay hứng nước, hướng trên mặt hất, dòng nước ấm áp thuận theo gương mặt chảy xuống, trên hàng lông mi đen nhánh cong vút còn treo vài giọt bọt nước, sắc môi cậu hồng nhạt, khuôn mặt sạch sẽ trắng nõn.

Alpha vừa rồi xem Tô Nùng lơ đãng nhìn thoáng qua Lạc Uẩn.

Hoàn toàn ngốc trụ.

Đợi bọn họ đi xa vài bước, mới dám nhỏ giọng nghị luận.

---------------

"Ngọa tào, nghe được không, là âm thanh tâm động"

"Cảm giác Lạc Uẩn giống như lại trắng, vừa rồi thật là xuất thủy phù dung a!"

"Cút đi, đó là từ để hình dung nữ sinh, ngữ văn của ngươi không đạt điểm tiêu chuẩn?!"

....

"Aiz, vẫn là lớp trưởng được hoan nghênh a". Tô Nùng tiến lên, cười trêu ghẹo, "Nếu không cùng ngươi quen biết lâu như vậy, ta cũng không dám tin tưởng ngươi là Beta, trưởng thành như vậy, so với nhiều Omega còn đẹp hơn."

"....."Lạc Uẩn lấy ra khăn giấy lau đi bọt nước trên mặt, "Ta xác thật là Beta"

Ngồi ở nhà ăn của trường, bọn họ gọi hai cái rau xào.

Đang chậm rãi nhai đồ ăn, Lạc Uẩn nhớ tới sinh lí khóa sự tình, do dự mà hỏi: "Alpha xác thật chỉ có thể đánh dấu Omega đi"

Tô Nùng không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, thản nhiên nói: "Đúng vậy, AO tin tức tố mới có thể kết hợp"

Ở xã hội hiện giờ, phổ biến nhất là tình yêu AO , bọn họ sẽ bởi vì trời sinh tự thân mang tin tức tố mà hấp dẫn lẫn nhau, độ xứng đôi giữa hai bên càng là như thế, đây là bản năng quyết định.

Cũng không phải không có tình yêu AA, AB, OB, v..v, nhưng chiếm thiểu số.

Lạc Uẩn lại hỏi: "Kia vì cái gì có Alpha sẽ muốn đánh dấu Beta a?"

"Alpha muốn đánh dấu Beta?" Tô Nùng lặp lại một lần, đôi mắt xoay chuyển, cười nhạo nói: "Vậy cái này Alpha nhất định yêu Beta yêu đến tận xương tủy đi."

Lạc Uẩn tay run lên, chiếc đũa đang kẹp lấy đồ ăn cũng rơi xuống mặt bàn, hắn làm bộ trấn định, dường như không có việc gì hỏi: "Vì cái gì sẽ nói như vậy?"

Tô Nùng cười mờ ám, giống như đối sự tình ở phương diện này thực hiểu biết: "Bởi vì dục vọng chiếm hữu của Alpha đều rất mạnh ạ, chỉ cần là người bọn họ thích, mặc kệ người nọ là A hay B, hay O, bọn họ đều sẽ có mong muốn đánh dấu."

"Đó là Alpha trong xương cốt quyết định, bọn họ sẽ..."Nói đến đây, Tô Nùng mặt có điểm hồng: "Bọn họ sẽ không ngừng liếm láp, khẽ cắn khối da thịt mỏng sau cổ lưu lại chính mình hương vị cùng kí hiệu, giống như là chiếm lĩnh giống nhau."

"Uưm, nguyên lai là như thế này a."Lạc Uẩn lại ăn mấy miếng cơm, vành tai hơi hơi nóng lên.

*****

Buổi sáng Thượng Quan Nghị ở sân thể dục rống lên một câu – Phong Dã có người mình thích.

Tin tức này không bao lâu liền từ diễn đàn Omega trường Nhất Trung, truyền tới tai Lâm Khả.

Lâm Khả gắt gao nhăn mi.

Cậu rõ ràng điều tra qua Phong Dã, xung quang cũng chỉ có một đám Alpha thối hoắc, sao có thể đột nhiên chui ra đối thủ cạnh tranh không biết là ai với cậu.

Bất quá, cậu lại nghĩ tới học kì 1, cảnh tượng chính mình tỏ tình.

Loại sự tình trịnh trọng này cậu không nghĩ dùng di động phát thông báo qua loa cho xong, cũng ngượng ngùng giáp mặt nói, lựa chọn viết thư tình, không kịp để Phong Dã cự tuyệt liền cất bước chạy, vừa chạy vừa quay đầu nói chấp nhận hay không dùng điện thoại nói.

Về phòng học không bao lâu, hắn liền thu được Phong Dã tin tức.

[Phong Dã]: Ngươi đây là viết cho ta hay là nhờ ta chuyển cho Lạc Uẩn?

Lâm Khả cạn lời: [...Ngươi không mở ra xem sao, ta là viết cho ngươi]

Xem cái JJ

Phong Dã liếc mắt nhìn thư tình bị xé thành mảnh nhỏ trong thùng rác, đột nhiên không tức giận nữa.

Mọi người truyền nhau rằng Lâm Khả có ý với bạn cùng bàn của hắn, hắn còn tưởng rằng Lâm Khả ăn cái gì gan hùm mật gấu muốn hắn làm người đưa thư.

[Phong Dã]: Ồ, vậy là tốt rồi.

Nhìn đến những lời này, Lâm Khả đáy mắt đột nhiên có điểm lửa nóng, má lúm đồng tiền bởi vì cười nhẹ mà điểm xuyết ở trên mặt.

Biết là cậu viết, Phong Dã còn nói khá tốt.

Không phải đại biểu có ý với cậu sao.

Tâm tình Lâm Khả ngọt ngào đến say khướt, giống như một hơi uống vài ly nước quýt: [Vậy ngươi đồng ý hay không đồng ý a?]

[Đồng ý cái gì?]

[Trong thư không phải có viết sao?]

[À, thư ta xé, bằng không ngươi lại viết một lần?]

[???]

Lâm Khả tức giận đến gương mặt phình lên, giống như một con cá nóc, trên đầu bốc hỏa cao ba mét, cùng ngày liền đem Phong Dã Wechat xóa.

Càng nực cười là cậu còn tưởng Phong Dã sẽ thêm liên hệ trở lại, ai ngờ lúc sau liền không có tin tức nữa.

Bằng hữu của Lâm Khả cười đến ai muội: "Buổi chiều không phải vừa vặn cùng lớp 3 học thể dục, đến lúc đó liền tìm hiểu tin tức."

"Nói cái gì đâu, ta lại không thèm để ý hắn" Lâm Khả đỏ mặt, tắt di động, lại nghĩ tới câu nói ngày đó của Phong Dã "Vậy là tốt rồi", tổng cảm giác có thứ gì bị cậu xem nhẹ.

***

Buổi chiều có tiết thể dục, đối với học sinh cao trung mà nói, có thể có một tiết thể dục hoàn chỉnh đều rất trân quý, chờ tới lớp 12, số tiết thể dục liền giảm một nửa.

Giờ thể dục vừa vặn là lúc mặt trời lên tới, rất nhiều học sinh đều cởi áo đồng phục, Lạc Uẩn thì không, chỉ là kéo khóa kéo áo khoác xuống, quần áo hơi mở.

Có quy định học thể dục không thể mang mũ, Lạc Uẩn giơ tay, vừa đụng tới mũ chuẩn bị gỡ xuống, trên đầu đã chợt lạnh.

Mái tóc bị ép xõa tung, ánh mặt trời dừng ở mặt trên, lấp lánh một tầng kim phấn.

Cậu hít một hơi sâu, ngẩng đầu nhìn lên, Phong Dã dựa ở bên cửa sổ nghịch quả cầu bông trên đỉnh mũ của cậu, không ngừng xoay tròn mũ.

Lạc Uẩn: "...." Này mẹ nó là học sinh tiểu học đi.

Trong lòng cậu nén giận, ánh mắt hơi giận, nhịn không được mắng câu: "Ngươi có tật xấu? Có thấy ấu trĩ không?"

"Dù sao đều phải lấy xuống, ta giúp ngươi lấy ngươi không cảm kích còn mắng ta, chặc chặc chặc." Phong Dã nói, ý cười trên khóe môi gia tăng, ánh mặt trời chiếu đến hắn cả người ấm áp, khuôn mặt thâm thúy hơi chút nhu hòa, mất đi vài phần lệ khí.

Đồng học khác trong lớp chậm rãi đi tới, che miệng cười trộm, Phong Dã cười lên thật sự quá tiện.

Nhưng người lớn lên soái, giống như làm cái gì đều có thể được tha thứ.

Không ít nữ sinh thẹn thùng thét chói tai, có cái Omega nam còn cởi bỏ mũ áo hoodie, tùy tiện kêu gọi: "Dã ca, mau tới cắn ta!"

Đám người ồn ào kêu loạn, có nam sinh cười mắng: "Tao không tao a, giống như chưa từng thấy A bao giờ."

"Xác thật chưa từng thấy A như vậy a!"

Phong Dã mắt cũng chưa từng liếc qua bên kia, hắn cong khóe miệng, cảm thấy Lạc Uẩn tức giận xù lông cũng rất đáng yêu.

Giống như mèo nhỏ ngạo kiều.

Đôi mắt trong suốt xinh đẹp, mái tóc màu hạt dẻ mềm mại xõa tung, nếu có thể giống mèo có thêm ria thì tốt rồi.

Ý nghĩ không sót một chữ truyền đến Lạc Uẩn lỗ tai.

Còn ria mèo, cào chết ngươi!!!

Lạc Uẩn da mặt mỏng, vừa giận lên là khuôn mặt trắng như sứ chuyển sang hồng hồng, Tô Nùng cho rằng cậu bị hắn chọc giận, nhấp môi chỉ trích Phong Dã: "Alpha như ngươi sớm hay muộn cũng bị đánh."

Phong Dã cũng không chuẩn bị thật sự chọc giận Lạc Uẩn, đầu ngón tay dừng lại, hắn gấp tốt mũ len nhẹ nhàng ném lên bàn, chột dạ mà sờ chóp mũi: "Ta sai, hay là sau tiết thể dục ta mời ngươi uống trà sữa nhận lỗi."

[aiz, muốn mời lão bà uống ly trà sữa cũng không có lí do]

[sống đến như này có phải hay không quá thất bại]

[thành tích ta kém như vậy, lão bà hẳn là phiền chết học sinh dở]

[một lúc nữa chơi bóng, đánh bại bọn họ, cứu vãn chút hình tượng]

Lạc Uẩn: "...." Ha hả, toàn bộ nghe được.

Đầu óc Alpha chỉ lớn cỡ hạt đậu phộng đi.

Mời liền mời a, còn làm này làm kia, nhàm chán muốn chết.

Còn không bằng trực tiếp mời hắn uống hai ly trà sữa.

Lạc Uẩn cho hắn một cái xem thường, cùng Tô Nùng rời đi.

Dựa vào cửa sổ, Phong Dã nghiến răng, nhẹ nhàng chậc một tiếng.

Thượng Quan Nghị quan sát từ đầu đến cuối, một lời khó nói hết nhìn chằm chằm vị đại ca hắn ( trước kia) vô cùng sùng bái.

Nếu là hắn không biết Dã ca thích lớp trưởng, còn có thể thôi miên chính mình rằng Dã ca đây là đang khiêu khích.

Mấu chốt là hắn đã biết a.

Ấu trĩ giống cái học sinh tiểu học, không, học sinh tiểu học hiện giờ còn không như vậy, đều thành thục giống cái bá đạo tổng tài.

Thượng Quan Nghị hoài nghi chính mình theo sai người, che mặt nói: "Ca, ngươi như vậy...thật sự, quá mẹ nó ấu trĩ...." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro