A Nhứ nhà ta sợ đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Nhứ nhà ta sợ đau

1.

Lúc trước khi xử lý vết thương, Ôn Khách Hành hỏi Chu Tử Thư một câu: "A Nhứ có sợ đau không?" Chu Tử Thư sửng sốt chớp mắt một cái, tiếp tục lấy dao găm rạch thịt nát bên cạnh miệng vết thương.

Đau, là thịt từ trên người cắt xuống, là người thì ai cũng sẽ cảm thấy đau. Nhưng y đau nhiều, bất kể có gặp phải thương tổn gì, thứ người khác quan tâm là nên làm như thế nào, không ai hỏi y có đau hay không, thậm chí không ai để ý đến sống chết của y.

Bỗng nhiên nhảy ra một người quan tâm y xem y có đau hay không, tuy có chút đột ngột, nhưng vẫn khiến trong lòng y mềm nhũn.

Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Khách Hành dường như ẩn giấu thâm tình vô hạn, nhưng luôn là mông lung không thấy rõ, mà Chu Tử Thư ghét nhất là tiếp xúc với người chưa biết rõ bộ mặt thật ra sao, cho nên dù Ôn Khách Hành quấn lấy y như thế nào, y vẫn hy vọng người nọ thức thời cách xa y một chút.

Đáng tiếc, Ôn Khách Hành là người không dễ dàng bỏ cuộc, người kia càng lạnh nhạt thì hắn càng nhiệt tình, huống chi còn là mỹ nhân tuyệt thế hiếm thấy trên đời như vậy.

Ôn Khách Hành lấy dao găm trong tay Chu Tử Thư, tuy rằng dỗi y một câu nhưng động tác trên tay vẫn rất cẩn thận, đến khi nhìn thấy màu da trên lưng và ở cổ không đồng màu, điều đầu tiên hắn cảm thấy là thuật dịch dung của A Nhứ nhà mình quả thật vẫn còn sơ hở, nhưng nhìn thấy vết thương lại có chút đau lòng.

"Nếu A Nhứ sợ đau có thể cắn cánh tay ta." Nói xong còn cuốn tay áo lên một đoạn lộ ra cánh tay trước mặt Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư hiển nhiên sẽ không nhận ân tình này của hắn, gạt cánh tay hắn ra: "Nếu ngươi không giúp ta cũng tự có cách, đưa dao cho ta."

"Như thế nào lại vậy, để ta để ta." Nói xong liền hạ dao, vết thương ở nơi này có chút nghiêm trọng, muốn rửa sạch thì hơi khó khăn.

"Ưm". Ôn Khách Hành nghe được Chu Tử Thư kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn mạch máu trên cổ đã nổi lên, động tác trong tay vẫn không dám dừng lại.

"A Nhứ muốn ta làm nhẹ một chút sao?"

Chu Tử Thư không có tâm tư ứng đối với hoa ngôn xảo ngữ của Ôn Khách Hành, khép hờ hai mắt chờ hắn xử lý xong.

"A Nhứ đừng không để ý tới ta mà."

"A Nhứ có thể thẳng thắn thành thật đối mặt với ta không?"

"A Nhứ..."

"A Nhứ..."

"Ôn Khách Hành ngươi đủ chưa?"

Lúc Chu Tử Thư sắp ra tay đánh hắn, y đột nhiên cảm giác được hô hấp dừng trên vai mình, sau đó là bờ môi mềm mại ấm áp.

Ôn Khách Hành giúp y hút máu độc.

Có lẽ, Ôn Khách Hành là người đáng tin tưởng? Cho hắn nhìn mặt thật của mình chắc cũng không sao đâu.

Sau khi hai người đánh nhau một trận, vốn dĩ Chu Tử Thư có thể dựa vào khinh công né tránh, nhưng y lại cố tình rơi xuống nước, nhân cơ hội bỏ đi lớp dịch dung trên mặt.

Ôn Khách Hành có hơi sốt ruột, cởi áo ngoài của hai người hong khô bên đống lửa, nhìn Chu Tử Thư chỉ mặc một tầng áo trong mỏng manh, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

"A Nhứ đây là đang câu dẫn tại hạ sao? Nếu như tại hạ mà từ chối thì thật bất kính."

"Cút." Mặt Chu Tử Thư đã sớm đỏ bừng, cũng may nhờ ánh lửa che đậy, nên không quá rõ ràng.

Có thể là thật sự thẹn thùng.

2.

Từ lúc Chu Tử Thư lộ khuôn mặt thật của mình trước mặt Ôn Khách Hành, người nọ càng quấn chặt lấy y, thậm chí lúc y đi nhà xí hắn cũng muốn đi theo.

"A Nhứ là một người thanh sạch đáng yêu, thật đáng để người ta trân trọng." Ôn Khách Hành phe phẩy quạt, ý cười trên mặt nếu đổi lại là người khác thì sẽ rất đáng khinh nhưng ở trên người Ôn Khách Hành lại không có chỗ nào không tốt: "Hay là, A Nhứ của chúng ta thật sự là đồng nam tử?"

"ÔN! KHÁCH! HÀNH!" Chu Tử Thư chịu không nổi khiêu khích, muốn đánh hắn một trận nhưng hiện giờ công lực của y chỉ còn lại năm phần, đương nhiên đánh không lại Ôn Khách Hành.

Cuối cùng chỉ có thể thở hổn hển bị Ôn Khách Hành ôm eo kéo vào trong ngực.

"A Nhứ của chúng ta quả thật là người đáng yêu nhất trên đời." Nói xong liền buông lỏng tay, nếu không phải A Nhứ nhà ta da mặt mỏng, ta thật sự sẽ đem người giấu đi.

3.

"Lão Ôn, ta là bằng hữu của huynh. Ta còn nghĩ rằng huynh giả ngốc giả điên, không nghĩ rằng hóa ra huynh điên thật."

Ôn Khách Hành biết Chu Tử Thư nổi giận rồi, nhưng hắn không có gì để nói, chỉ sợ lần này Chu Tử Thư sẽ hận hắn.

Bộ dáng kia của Chu Tử Thư nếu thật sự khóc đến nước mắt rơi lã chã chắc chắn sẽ càng khiến người ta yêu mến, y không biết trong lòng mình rốt cuộc đang nghĩ gì, y vốn dĩ chỉ đơn thuần cảm thấy mỹ nhân ngày cưới không thể phụ, dọc đường đi cùng chung hoạn nạn, nhưng thật ra đã khiến y sinh ra vài phần chân tình.

Chờ Ôn Khách Hành đi rồi, Chu Tử Thư tìm một nơi nằm xuống, uống mấy ngụm rượu, chợt thấy trong lòng chua xót cực kỳ, nước mắt cũng không kiềm chế được nữa.

Y sờ sờ khóe mắt, có chút kinh ngạc, đã rất lâu rồi y không khóc, thế mà lại vì một người... Trái tim y đập đến phát đau.

Chu Tử Thư ít có khi yếu ớt, y ấn ngực mình, nhẹ nhàng nói một câu: "Lão Ôn, ta đau..."

**********

Lúc đối phó với Tam Đại thích khách của Độc Hạt, công lực của y vô dụng, trúng một chiêu, sau đó liền nghe thấy tiếng Ôn Khách Hành mang theo lửa giận nói: "Ai dám đả thương huynh, ta nhất định sẽ băm thây hắn thành vạn đoạn."

"Lão Ôn?" Chu Tử Thư lau máu bên môi, được Trương Thành Lĩnh đỡ, nhìn Ôn Khách Hành dùng tốc độ nhanh như chớp thu thập mấy người kia.

"Sư phụ, người cảm thấy thế nào?" Trên người Trương Thành Lĩnh còn thương tích, lại quan tâm Chu Tử Thư trước.

Chu Tử Thư chỉ cảm thấy đứa nhỏ này quá mức ngây thơ chân thật, đưa tay ra sờ sờ đầu cậu, cười với cậu: "Ta không sao. Huống chi còn có Ôn thúc của con tới, huynh ấy..."

Y bỗng nhiên dừng lại, mím môi dựa vào tường không nói chuyện.

Trương Thành Lĩnh nhận thấy sư phụ nhà mình không đúng lắm, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

4.

Sắc trời đã tối, trên người Chu Tử Thư và Trương Thành Lĩnh còn có thương tích, ba người đành phải tìm một khách điếm nghỉ lại.

Tiểu nhị nói chỉ còn hai gian phòng thượng hạng, Ôn Khách Hành cảm thấy đây là cơ hội tốt để hòa giải với Chu Tử Thư, vội vàng thanh toán tiền.

"Thành Lĩnh, tự con nghỉ một gian, ta và sư phụ con có chuyện cần nói."

"Không cần đâu. Tiểu nhị, nơi này của các ngươi có phòng củi không, để ta ngủ một đêm cũng không sao, bao nhiêu tiền ta có thể trả."

"Vị khách quan này, phòng củi của tiểu điếm vừa ướt vừa bẩn, tuy nói là chúng ta làm ăn buôn bán nhưng cũng không thể lừa khách như vậy."

Ôn Khách Hành nhịn không được cười một tiếng, khiến Chu Tử Thư nổi giận, liền ôm vai y: "A Nhứ đừng tức giận nữa, chờ vào phòng ta để cho huynh tùy tiện sắp xếp, thế nào?"

Tuy nói như vậy nhưng khi vào phòng rồi, Ôn Khách Hành vẫn trở tay đè Chu Tử Thư dưới thân: "A Nhứ, ta sai rồi. Ngày đó ta không nên quát huynh, bây giờ tha cho tướng công có được không?"

"Cút đi, ai muốn nhận huynh làm tướng công chứ?" Chu Tử Thư duỗi tay đẩy hắn ra, lại phát hiện không thể đẩy được.

"Vậy ta làm mỹ kiều nương hầu hạ tướng công là huynh có được không?"

Chu Tử Thư tuyệt đối là bị nụ cười tà mị của Ôn Khách Hành lừa gạt, chờ lúc tay Ôn Khách Hành sờ đến bộ vị quan trọng, mới phát hiện có chút không thích hợp.

"A Nhứ có sợ đau không?"

Ôn Khách Hành mới đưa một ngón tay vào, liền thấy Chu Tử Thư chảy nước mắt: "A Nhứ đừng khóc, chờ một chút liền thoải mái."

"Đau." Chu Tử Thư dường như là đang làm nũng với Ôn Khách Hành, không nghĩ tới Ôn Khách Hành kích động khiến động tác càng có biên độ lớn hơn nữa.

"Ôn Khách Hành, huynh con mẹ nó lại lừa lão tử."

"A Nhứ không được nói lời thô bỉ như vậy, phải phạt."

Một đêm này rốt cuộc không thể nghe được một câu hoàn chỉnh nào của Chu Tử Thư.

5.

Sau đó cho dù Chu Tử Thư làm gì đi đâu Ôn Khách Hành cũng che chở y thời thời khắc khắc không rời, thật sự là xem y thành búp bê sứ mà bảo bọc. Đến A Tương cũng nhịn không được phun tào: "Ta chưa bao giờ thấy người che chở cho ta như vậy."

"Không giống nhau, nếu ngươi là mỹ nhân như A Nhứ lại chiếm một vị trí độc nhất trong lòng ta, ta cũng sẽ như vậy."

"Không thèm."

"Huống hồ, A Nhứ nhà chúng ta sợ đau."

Chu Tử Thư rốt cuộc không nghe thấy động tĩnh quanh mình, y cảm thấy bây giờ mình như một con tôm bị luộc chín rồi.

"Người có thể ở trong lòng ta không nhiều lắm, chỉ duy nhất một mình A Nhứ."

Hết.

Editor: Ngáo

Đã đăng: 22:51 - 12/04/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro