Cốc chủ hằng ngày nói "Ta yêu vợ ta"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốc chủ hằng ngày nói "Ta yêu vợ ta"

Bắt đầu từ ba ngày trước Chu Tử Thư phát hiện y có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác.

Giống như hiện giờ, Trương Thành Lĩnh cầm kiếm trong tay, trong miệng đang hỏi Chu Tử Thư về những điều khó hiểu trong kiếm thuật, nhưng vào trong tai Chu Tử Thư chỉ toàn là "Mệt quá, mệt quá, mệt quá. Đói quá, đói quá, đói quá", Chu Tử Thư nhìn cái miệng không ngừng nghỉ của Trương Thành Lĩnh, giơ tay ngắt lời cậu.

"Được rồi, đi nghỉ ngơi đi."

Trong nháy mắt đôi mắt của Trương Thành Lĩnh sáng lên, chân đã hướng về phía nhà bếp, trong miệng còn giả bộ nói một câu: "Cũng không tốt lắm!", Chu Tử Thư xem như là đã quá hiểu cậu, trong tai lại vang lên thanh âm cao đến quãng tám của Trương Thành Lĩnh.

"Tốt quá!"

Nhãi ranh. Chu Tử Thư mắng thầm một tiếng, đang muốn vào nhà uống một ngụm trà lạnh, cửa viện liền mở ra, một thân ảnh màu sắc rực rỡ tiến vào.

Là thần long thấy đầu không thấy đuôi mấy ngày nay không ở trong cốc - Ôn Khách Hành.

Mấy ngày không gặp, nói không nhớ là giả, Chu Tử Thư cũng khó có khi thả lỏng, buông xuống thói quen không biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Hướng người kia đang phe phẩy quạt, đảo hạch đào, đi về phía mình, âm thanh có thể nói là ôn nhu, nói: "Trở về rồi."

"A Nhứ!" Đôi mắt Chu Tử Thư nhìn thấy khẩu hình của hắn, dường như có thể tưởng tượng ra được âm cuối kéo dài ngọt nị của Ôn Khách Hành, nhưng khi vào tai y lại là.

"Ta yêu huynh."

???

Chu Tử Thư không lên tiếng, Ôn Khách Hành đi nhanh mấy bước đến bên người y, ôm lấy vai y, đôi môi mỏng xinh đẹp lúc đóng lúc mở lải nhải, đại khái là đang nói về tin đồn thú vị mấy ngày nay, Chu Tử Thư nhìn môi Ôn Khách Hành, từ trong khẩu hình mơ hồ đoán ra hai chữ "A Tương", chắc là A Tương lại phải ra ngoài thu dọn cục diện rối rắm Ôn Khách Hành gây ra.

Nhưng âm thanh vào tai Chu Tử Thư lại là liên thanh "Ta yêu huynh", mỗi câu đều có ngữ khí không giống nhau, từ hưng phấn đến lưu luyến, nhung nhớ, giống như Đường Tăng niệm kinh, vòng quanh đầu Chu Tử Thư.

Đôi mắt của Ôn Khách Hành từ lúc tiến vào viện đã không rời khỏi Chu Tử Thư, hắn nói một lúc lâu thấy Chu Tử Thư không đáp lời, nghi hoặc một chút, dùng quạt gãi gãi cằm Chu Tử Thư.

"A Nhứ?"

"Ta yêu huynh."

Đầu Chu Tử Thư cũng sắp to ra, chỉ cần hoa khổng tước này mở miệng, trong đầu y lập tức vang lên ba chữ kia, từng tiếng từng tiếng cẩn thận ôn nhu, khiến y mặt đỏ tai hồng, toàn thân khô nóng.

"Đệ từ từ, ta... ta đi xem Thành Lĩnh có lười biếng hay không."

Ôn Khách Hành nhìn bộ dáng như chạy trối chết của Chu Tử Thư, vừa rồi hắn ở cửa nghe A Nhứ bảo Trương Thành Lĩnh đi nghỉ rồi mà, sao bây giờ lại đột nhiên muốn đi xem nữa, hẳn là vội vàng tìm cái cớ bỏ chạy thôi.

A Nhứ... chẳng lẽ là đang trốn tránh mình?

Trương Thành Lĩnh sắp chết, cậu không biết vì sao Chu thúc đột nhiên muốn luyện cậu thành võ lâm Minh chủ, một buổi trưa Chu thúc ngồi dưới bóng cây nhìn cậu luyện công, khiến cậu không dám lười biếng dù chỉ một chút. Rất nhanh đã tới giờ cơm chiều, Trương Thành Lĩnh cảm thấy khớp xương cả người đều bị đánh gãy một lần rồi nối lại, thở sắp không ra hơi.

"Chu thúc, chiêu này đánh như thế này sao?"

"Con chết rồi."

"Sao con cảm thấy tư thế của con không đúng lắm."

"Con chết rồi."

"Trời thật là nóng."

"Giết con đi."

Chu Tử Thư tuy là ngồi trông Trương Thành Lĩnh nhưng tâm tư đã sớm bay lên chín tầng mây, dường như y cũng không chú ý Trương Thành Lĩnh ở bên kia đang mân mê cái gì, cũng không thèm để ý tuyệt ngôn thảm ngữ của cậu ở bên tai.

Trong đầu y chỉ toàn là ba chữ "Ta yêu huynh" của hoa khổng tước tay này phe phẩy quạt tay kia đảo hạch đào kia thôi.

Ngày thường Ôn Khách Hành đối với Chu Tử Thư lời thô tục gì cũng có thể nói ra, nói thật rõ ràng, thổ lộ hết những gì trước đây chưa nói. Chỉ có lần Chu Tử Thư bị Thất Khiếu Tam Thu Đinh bộc phát suýt chút nữa mất mạng, Ôn Khách Hành ôm y, khóc đến rối tinh rối mù.

"Ta yêu huynh."

"Huynh đừng như vậy, A Nhứ, ta sợ lắm."

Vào thời khắc sống còn, ngôn ngữ của Ôn Khách Hành sẽ càng ít đi, khi đó Chu Tử Thư bị hai câu nói này kéo trở lại, trở tay ném canh Mạnh Bà vào sông Vong Xuyên, một bước trở về thế tục.

Sau khi hai người lăn giường xong, y còn cắn vành tai Ôn Khách Hành hỏi, Ôn Khách Hành chỉ cười nhẹ một tiếng, nói đó là lời cực kỳ trân quý, nói nhiều sẽ không đáng giá nữa.

******

"Thành Lĩnh, đi, Chu thúc mang con xuống núi ăn cơm."

"A? Hôm nay Ôn thúc về rồi, không phải mọi người chuẩn bị tụ tập ăn uống sao?" Trương Thành Lĩnh cào cào đầu, đuổi theo Chu Tử Thư đã đi xa.

Lúc này Chu Tử Thư cũng nghe được một câu của Trương Thành Lĩnh, Chu Tử Thư vuốt ve ngón trỏ của mình, đột nhiên đánh vào ót Trương Thành Lĩnh một cái.

"Kêu con đi thì đi đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì."

Chu Tử Thư thẹn thùng, nhưng y không nói.

Chu Tử Thư xấu hổ không dám nói ra lời thẹn thùng.

*******

"Chu Tử Thư đâu?"

Chúng quỷ ngồi một vòng, mỗi người mặt mũi hung tợn nhưng giờ phút này lại sợ tới mức không dám nói một lời.

Im ắng đến có thể nghe tiếng kim rơi.

"Nói... nói là mang theo Trương Thành Lĩnh xuống... núi rồi." A Tương căng da đầu, ấp úng trả lời một câu.

Ôn Khách Hành một thân hồng y, nghe lời này xong, lại cười khẽ một tiếng, cái ly lưu li trong tay hắn rơi xuống đất, âm thanh vỡ tan vang vọng.

Mấy tỳ nữ nhát gan đã run lên, ngay cả A Tương bình thường được cưng chiều nhất cũng không dám thở mạnh.

"Các ngươi từ từ ăn." Ôn Khách Hành thong thả ung dung đứng lên, thậm chí còn sửa sang lại nếp nhăn trên ống tay áo, thanh âm ôn nhuận: "Ta đi bắt người về."

Dứt lời liền biến mất khỏi phòng, Quỷ Háo Sắc cảm thấy chân mình tê dại, gã cảm thấy mình vừa mới dạo một vòng từ quỷ môn quan về, gã nhìn mọi người trong phòng, nhỏ giọng hỏi một câu.

"Cốc chủ... sẽ không bạo lực gia đình chứ?"

Ngay cả A Tương ngày thường là người hâm mộ trung thành của Cốc chủ cũng không biết trả lời như thế nào, lý trí nói cho nàng Cốc chủ sẽ không, nhưng vừa rồi khí thế của Ôn Khách Hành như vậy, chính là khí thế lột da rút gân.

Nàng sợ tới mức nhịp tim cũng không ổn định, dạ dày co rút, ăn không tới nửa chén cơm.

******

Đây là lần đầu Trương Thành Lĩnh uống rượu với Chu thúc của cậu, Chu Tử Thư phát hiện tiểu tử này nhìn qua ngoan ngoãn hiền hậu, nhưng tửu lượng cũng không tệ. Uống đến cuối cùng, ngay cả Chu Tử Thư cũng có chút mê mang.

Chu Tử Thư lung lay đứng dậy, nhìn Trương Thành Lĩnh té ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, định đi qua kéo cậu, bàn tay đưa được một nửa thì bị người ngăn lại, lực nắm cổ tay y không nhỏ, có chút đau.

"Lão Ôn? Sao đệ lại tới đây?" Chu Tử Thư thấy là Ôn Khách Hành, cũng không giãy giụa, để mặc hắn lôi kéo, cả người liền ngã vào trong lòng Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành vốn dĩ mang theo một bụng tà hỏa, nhưng khi thấy Chu Tử Thư cười hì hì nhào vào trong ngực mình, còn tích cực chủ động ôm cổ mình, Ôn Khách Hành không tiền đồ phát hiện, hắn rất tốt, hắn không giận, hắn rất vui.

"Ta ở trong cốc lẻ loi hiu quạnh, huynh thì hay rồi, còn mang theo một dã nam nhân đi uống rượu..."

Trương Thành Lĩnh ngã trên mặt đất một chút cũng không biết mình bị Ôn thúc mắng thành hồ ly tinh dã nam nhân, ngủ say đến ngáy nhỏ khò khè, đầu còn gối lên giày của mình.

Chu Tử Thư thất điên bát đảo, nghe không hiểu Ôn Khách Hành nói gì, chỉ ôm cổ hắn, cười ha hả nhìn hắn.

Chu Tử Thư là mỹ nhân, trời sinh có một đôi mắt ẩn tình như mục, như một hồ nước khiến người ta nhìn vào cảm thấy nhộn nhạo, lại còn không rõ bản thân mình câu nhân như thế nào.

Hô hấp của Ôn Khách Hành đột nhiên nặng nề, nhưng Chu Tử Thư mới uống rượu xong mặc kệ, y lập tức vùi đầu trên hõm vai của Ôn Khách Hành, thậm chí còn cọ cọ như con mèo nhỏ.

"Lão Ôn."

"Hửm?" Ôn Khách Hành ôm y, đỡ eo y để y đứng vững không bị ngã.

"Có phải ta cũng nên nói với đệ..."

"Nói gì?"

"Nói ta yêu đệ."

Âm thanh Chu Tử Thư rầu rĩ, còn mang theo dính người vừa mới uống rượu xong, y không phát hiện Ôn Khách Hành đột nhiên cứng đờ cả người, chỉ lo nói ra tâm sự của mình.

"Ôn Khách Hành, ta thật sự... rất thích đệ đó."

Sau một lúc lâu, Ôn Khách Hành mới khàn khàn giọng mở miệng, bàn tay ấm áp xoa xoa gáy Chu Tử Thư: "Ta biết, người huynh thích nhất là ta."

Chưởng quầy tửu lâu được quăng cho một túi bạc, nói ông tới lo cho tiểu tử dưới bàn kia, lúc ông nhìn lại thì hồng y nam tử đã ôm người kia đi mất.

Nửa đêm, dù là người hay quỷ thì cũng đều ngủ rồi, Ôn Khách Hành không ngủ, đương nhiên Chu Tử Thư cũng không được ngủ.

Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành phía trên, tóc đen như thác rũ xuống, sợi tóc cọ lên khóe môi Chu Tử Thư, hơi ngứa.

"A Nhứ."

"Hửm?"

Bên tai Chu Tử Thư cuối cùng cũng không vang lên tiếng lòng của Ôn Khách Hành nữa, nhưng trong cơn ý loạn tình mê, y không rảnh bận tâm, thân thể y, nỗi lòng y, tất cả đều đi theo mỗi tiếng nói cử động, khởi, thừa, chuyển, hợp.

"Ta yêu huynh."

Rồi sau đó là cộng phó vu sơn, điên loan đảo phượng, tự tại ý trung (đại khái là xxoo miêu tả hoa mỹ đó).

Hết.

Editor: Ngáo

Đã đăng: 23:24 - 30/03/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro