Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu niên lớn nhanh giống như cây liễu trổ cành chẳng mấy chốc đã cao hơn y, Tứ Quý sơn trang lại gặp biến cố lớn, sư phụ và sư mẫu lần lượt qua đời, Chu Tử Thư vừa tròn hai mươi đã phải gánh vác chức trang chủ. May mà có Ôn Diễn vẫn luôn ở bên cạnh trợ giúp, nếu không y không biết phải làm sao trụ vững trong giang hồ đầy sóng gió này.

Đêm xuống, Chu Tử Thư kiểm tra khắp sơn trang, thấy Cửu Tiêu và các đệ tử khác đã ngủ say mới yên tâm trở về phòng.

Lại thấy có người đã ngồi khoanh chân trên giường của y, khuôn mặt tuấn tú vô cùng nhìn chằm chằm y.

"Về phòng của đệ ngủ đi." Chu Tử Thư cởi áo khoác ngoài, nhưng vẫn giữ chặt áo trong.

"Ta không ngủ được mà, sư huynh..." Ôn Diễn kéo dài âm cuối gọi y, cố tình làm nũng khiến Chu Tử Thư nổi hết da gà.

Y đứng tại chỗ, do dự không chịu lên giường, lườm đối phương nói, "Không ngủ được thì ra sân sau luyện công đi, đệ cũng không phải trẻ con sao nhất định phải quấn lấy ta ngủ!"

Ôn Diễn thấy nũng nịu không được liền dứt khoát nằm xuống ngang ngược nói, "Ta mặc kệ, ta quen giường, chỉ muốn ngủ ở đây."

Chu Tử Thư thở dài, bất đắc dĩ đi đến mép giường muốn lấy chăn của mình, "Được được được, đệ muốn ngủ ở đâu thì ngủ, ta ngủ phòng khác."

Ôn Diễn lại nhanh tay lẹ mắt kéo y xuống, dùng cả tay chân quấn chặt lấy y như bạch tuộc, tiện thể dùng nội lực dập tắt ngọn nến trên bàn, vội vàng nói, "Sư huynh đừng thúc, ta ngủ ngay đây!"

Chu Tử Thư bị nam nhân cao lớn hơn mình đè chặt, trong bóng tối có chút cảm giác bất lực, đành phải vỗ vỗ lưng hắn nói, "Nặng chết được... lăn qua một bên ngủ."

Ôn Diễn thỏa mãn cười một tiếng, quả nhiên ngoan ngoãn lăn vào phía trong. Chu Tử Thư cũng lười đôi co với hắn kéo cao chăn đắp kín cả hai người, nhắm mắt định ngủ.

Nhưng ngay giây sau liền cảm thấy cổ áo mình bị người nhẹ nhàng kéo ra, Chu Tử Thư lập tức mở mắt, chụp lấy cổ tay của người kia.

Ôn Khách Hành cũng không vội lên tiếng, một ngón tay thon dài còn đang luồn dưới vạt áo y, chỉ dùng đôi mắt sáng rực kia trong bóng tối nhìn chằm chằm y.

Chu Tử Thư cảm thấy cổ họng khô khốc, trong lòng thầm nghĩ sư đệ thuở nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu sao lại lớn lên thành dáng vẻ câu người đến thế.

"Ngủ!" y khàn giọng quát khẽ một tiếng.

Ôn Diễn chẳng những không lùi bước, ngược lại bàn tay to còn chui hẳn vào vạt áo của y, cách áo trong phủ lên một bên ngực y.

"Ta không ngủ được, sư huynh." hắn lặp lại lần nữa, chỉ là lần này thanh tuyến thành thục trầm thấp, dù là Chu Tử Thư cũng không khỏi giật mình.

Y có chút bất an, rồi lại không biết nên cự tuyệt thế nào. Ôn Diễn thấy y không nói lời nào coi như ngầm đồng ý, chậm rãi vén áo trong của y, lớp áo lót tận cùng bên trong được bầu ngực no đủ chống lên thành độ cong như hai gò đất nhỏ, mơ hồ có thể thấy được hai núm vú sẫm màu giấu ở phía dưới. Ôn Diễn vô thức liếm môi một cái.

Chu Tử Thư nhìn chằm chằm mặt hắn dường như đã xuất thần, bị người cởi đi tầng ngăn cản tận cùng bên trong cũng không hề hay biết, chỉ thấy hai cánh môi mỏng cực đẹp của Ôn Diễn hơi mở ra, đầu lưỡi ướt át đỏ thắm bên trong nhô ra một chút liếm qua môi dưới, tiếp theo khuôn mặt tuấn mỹ ấy liền dán lại gần ngực y, há miệng ngậm lấy một bên đầu vú của y.

"Ưm... Diễn nhi..."

Y gắng sức để kìm nén cảm giác muốn rên rỉ, nhưng cảm giác núm vú bị người mút vẫn làm cả người y tê dại, khi đầu lưỡi ướt át liếm qua lỗ sữa giống như có một dòng nhiệt vô hình mãnh liệt xông thẳng về phía bụng dưới.

Những năm này Ôn Diễn đã học được cách ăn núm vú của y vô cùng thuần thục, ngoài miệng ngậm một viên còn không quên dùng ngón tay chà xát viên còn lại. Hai viên thịt vốn nên nhỏ không đáng kể đã sớm bị hắn ăn đến lớn như quả nho, quầng vú cũng lớn hơn nam tử bình thường một chút, hiện ra màu nâu sẫm. Những năm này ngực Chu Tử Thư cũng ngày càng đầy đặn, bình thường y lại luôn duy trì tư thái ngẩng đầu ưỡn ngực trang nghiêm, những bộ trang phục mặc trên thân người khác không thể bình thường hơn luôn có thể bị y chống ra những đường cong kiêu ngạo. Không chỉ ngực, mông cũng vểnh lên rõ rệt, chỉ riêng một đoạn eo nhỏ như bồ liễu, vóc dáng bực này thế gian khó mà tìm được người thứ hai.

Ôn Diễn mút một bên đầu vú đến trướng lên, khiến viên thịt cứng rắn ướt sũng rồi chuyển sang bên khác bị lạnh nhạt đã lâu. Dùng hai cánh môi ngậm lấy, đầu lưỡi nhanh chóng liếm láp quanh chỗ mềm mại nổi lên. Chu Tử Thư nằm nghiêng trên giường, vén vạt áo lộ ra bộ ngực cho hắn ăn thoải mái lâm ly, trong cổ họng thi thoảng tràn ra vài tiếng rên rỉ mềm mại không chịu nổi, đôi chân dài cũng kẹp chặt lại nhẹ nhàng cọ xát.

"Diễn nhi... Đủ..."

Ngực của Chu Tử Thư đã bị ăn đến mẫn cảm không chịu nổi, bình thường chỉ chạm nhẹ cũng sẽ đau buốt khó chịu, lúc này lại bị sư đệ ngậm trong miệng dùng đủ mọi cách đùa giỡn liếm mút, cảm giác ngứa ngáy tê dại rất nhanh đã khiến mắt y ngấn nước, trong miệng chỉ có thể thốt ra chút từ ngữ uyển chuyển cự tuyệt không hề có lực uy hiếp.

Ôn Diễn đã không còn là một đứa trẻ, không biết từ đâu học được chút thủ đoạn tra tấn người, vừa mút đầu vú của y vừa dùng sức xoa nắn ngực y. Bàn tay ấy có thể bao lấy nửa bộ ngực y, đầu ngón tay thon dài hoặc là khảm vào trong da thịt mềm mại đàn hồi, hoặc là dùng hai ngón tay kẹp lấy núm vú của y không ngừng vân vê, giống như muốn chà xát đến phát ra tia lửa.

Chu Tử Thư hoảng hốt xin hắn dừng tay, thầm nghĩ đêm nay mút lâu như vậy cũng đủ rồi, bỗng đôi chân dài đang kẹp chặt bị người tách ra, là Ôn Diễn chen một cái đùi vào giữa, bắp đùi nóng bỏng rắn chắc đè vào chỗ cương cứng trong đũng quần y.

Chu Tử Thư giật mình, dùng sức đẩy người kia ra vội vàng khép cổ áo lại, nhắm mắt không dám nhìn hắn.

Y sợ Ôn Diễn phát hiện ra mình không đúng, chỉ là cho người mút đầu vú làm sao lại nổi lên phản ứng không nên có, huống chi đối phương còn là sư đệ của y, loại hành động này chẳng qua là chút thói quen xấu khi còn bé chưa kịp uốn nắn, sớm muộn cũng sẽ biến mất.

"Được rồi sư huynh..." Ôn Diễn vươn tay ôm lấy bả vai y, dịu dàng nói, "Mệt rồi sao?"

Chu Tử Thư mơ màng đáp một tiếng, vẫn không dám mở mắt nhìn hắn, chỉ mong Ôn Diễn không phát hiện ra sự kỳ lạ của mình.

"Vậy thì ngủ đi, ta cũng mệt rồi, ngày mai còn phải dậy sớm giám sát đám tiểu quỷ luyện võ."

Nói xong cũng không làm càn nữa, dần dần truyền đến tiếng hít thở đều đều, cánh tay kia vẫn đặt trên vai Chu Tử Thư, tựa như ôm y vào lòng.

Cuối cùng Chu Tử Thư cũng mở mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn, hàng mi dày yên tĩnh rủ xuống, lạnh như ánh trăng, lại vẫn thấy được chút dáng vẻ ngoan ngoãn khi còn bé.

Chỉ là tật xấu này thật sự không thể kéo dài thêm nữa, hai người đều là nam tử lại là sư huynh đệ, sao có thể cùng giường chung gối mãi như vậy.

Huống chi theo thời gian trôi qua, y lại nhiều lần có những cảm xúc không nên có, thật sự không ổn...

Không thể dây dưa thêm nữa, Chu Tử Thư tự nhủ.

 
Biến số tới cực nhanh, chỉ hơn một tháng nữa là tiết Đại thử, hai người Chu Ôn từ núi Lang Đãng trở về sau khi dẹp yên trùm thổ phỉ gây họa một phương, hào hứng phấn khởi, đào hết rượu ngon năm xưa sư phụ chôn ở sau núi lên, dưới ánh trăng mênh mang uống đến say mèm.

Hai người ngồi trên xà nhà ngươi một bình ta một bình cực kỳ vui vẻ, đẩy tới đẩy đi vui cười giận mắng hệt như đôi bạn thiếu niên, hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm của trang chủ và nhị trang chủ. Tần Cửu Tiêu đứng ở trong sân gọi hồi lâu cũng không ai trả lời đành phải lắc đầu ngao ngán dẫn chúng đệ tử về phòng nghỉ ngơi.

Dù tửu lượng của Chu Tử Thư tốt nhưng uống lại không biết tiết chế, phần lớn rượu ngon đều vào bụng y, Ôn Diễn tức giận nói y không phúc hậu chẳng để phần cho hắn một chút, Chu Tử Thư liền nhéo mặt hắn say khướt nói, "Lão tử là sư huynh của ngươi, có hiểu cái gì gọi là lớn nhỏ có thứ tự không hả?"

Ôn Diễn cười như tiểu hồ ly, híp mắt để mặc y xoa nhẹ mấy cái, "Được được, sư huynh, ta đều nghe huynh."

Chu Tử Thư dựa hơn nửa người trên vai hắn, bưng lấy khuôn mặt hắn trái bóp phải bóp, chỉ cảm thấy xúc cảm thật tốt, làn da mềm mại như bạch ngọc này cũng không có chút tỳ vết nào. Ôn Diễn cười nhìn y, men rượu và ánh trăng dường như cùng tan vào đáy mắt hắn thành bóng nước lay động mênh mông như sóng.

"Sư đệ... thật tuấn tú." Chu Tử Thư vỗ vỗ khuôn mặt hắn, ngữ khí mang theo vài phần trêu ghẹo, còn không đợi Ôn Diễn chế giễu lại y đã mượn men say nói tiếp, "Sư huynh nhìn bộ dáng này của đệ, tương lai nói không chừng có thể cưới được mỹ nữ đệ nhất giang hồ."

Vẻ mặt vốn tươi cười dịu dàng của Ôn Diễn lập tức lạnh đến doạ người, hừ một tiếng nói, "Sư huynh, cái đồ ế lâu năm nhà huynh còn đòi quan tâm ta, không bằng lo cho bản thân trước đi."

Chu Tử Thư nghe hắn nói vậy ngược lại yên lòng, nhưng trong dạ dày lại quặn lên dữ dội, cười nhạt một tiếng nói, "Không cần đệ hao tâm tổn trí, sư huynh dù thế nào cũng không đến mức không ai muốn..."

"Ai?!" Ôn Diễn đột nhiên nổi giận, siết chặt vai y nói, "Huynh đang nói tới ai?!"

Chu Tử Thư khó chịu đẩy hắn ra, xoa xoa cánh tay nói, "Đệ phát điên cái gì... Với lại, chuyện này liên quan gì tới đệ."

Ôn Diễn cắn răng cười nhạt, dáng vẻ không chịu bỏ qua. Chu Tử Thư vốn thuận miệng nói, lười so đo với hắn, lại vắt tay lên vai Ôn Diễn nói, "Được rồi, không có ai... sư huynh buồn ngủ rồi, còn không mau đỡ ta về phòng?"

Ôn Diễn thấy bộ dáng lảo đảo của y sau khi đứng lên sợ y lăn từ mái nhà xuống đành phải nén giận vòng tay qua eo y, thi triển khinh công từ nóc nhà an ổn hạ xuống.

Sau khi trở về phòng men say cũng tràn khắp tứ chi, Chu Tử Thư ghé vào trên bàn vươn tay sờ soạng lung tung, suýt nữa làm đổ cả chén trà. Ôn Diễn trợn mắt, cho dù tức giận cũng không thể nổi cáu với một con ma men, đành phải rót cho y một chén trà đưa vào tận tay.

Đáy lòng hắn đã sớm bùng lên ngọn lửa không có chỗ trút, nhìn Chu Tử Thư thế này đoán chừng nói gì cũng không nghe lọt tai, bèn chuẩn bị trở về mượn rượu tiêu sầu, uống thêm vài ly.

Nhưng chân còn chưa bước qua ngưỡng cửa đã nghe thấy phía sau truyền đến mấy tiếng sột soạt, giọng nói lười biếng trầm thấp của Chu Tử Thư gọi hắn lại, "Đi đâu vậy? Sư đệ..."

"Rượu ngon đều bị huynh uống hết rồi, ta đi xuống hầm xem còn kh..." Ôn Diễn quay đầu lại, những lời còn lại đều mắc kẹt trong cổ họng.

Chu Tử Thư tựa vào trên bàn, dáng vẻ đã say đến nhũn người nhưng lại chủ động kéo vạt áo ra. Mùa hè nóng bức, y chỉ mặc một lớp áo mỏng, lúc này toàn bộ lồng ngực trắng nõn đầy đặn lộ ra ngoài, hai viên thịt giống như hạt đậu đỏ đã dựng thẳng, giữa hai bầu ngực còn có một khe rãnh mờ nhạt, mồ hôi trong suốt lấp lánh chảy xuống như một dòng suối nhỏ ở giữa.

"Hôm nay đệ không mút à... sư đệ?" ánh mắt Chu Tử Thư nhìn hắn tỉnh tỉnh mê mê, lời nói ra lại làm cho máu nóng của Ôn Diễn sôi trào.

Hắn trở tay đóng cửa phòng tiến đến gần Chu Tử Thư, ôm lấy thắt lưng mềm dẻo của y thả người lên giường.

"Sư huynh đối với ta thật tốt..." Ôn Diễn vùi cả khuôn mặt vào ngực y, hít mạnh một cái, mồ hôi xen lẫn mùi rượu Đào Nhiên làm say lòng người, lồng ngực trơn mịn đàn hồi của Chu Tử Thư lại càng khiến người say mê.

"Diễn nhi..." Chu Tử Thư say đến mơ màng nằm trên giường, bàn tay vuốt ve mái tóc dài của hắn, trong mắt tràn đầy dịu dàng, "Đừng sợ... có sư huynh ở đây, sẽ không gặp ác mộng..."

Hắn thầm nghĩ huynh ấy thật sự say quá rồi, còn chủ động ưỡn ngực đút một bên vú vào miệng mình.

"Đệ liếm một cái đi... ưm..."

Tiếng rên rỉ còn mềm mại thêm mấy phần so với bình thường hoàn toàn nhiễu loạn tâm thần của Ôn Diễn, cho nên hắn nghe lời ngậm lấy đầu vú mút vào. Chu Tử Thư vội vàng hít mấy hơi, thắt lưng giãy giụa dưới người hắn, cũng không đè nén thở dốc như thường ngày mà nức nở kêu lên.

"Sư đệ... ngứa quá, sư đệ..."

Ôn Diễn dùng sức xoa nắn đầu vú của y, cho đến khi hai điểm nhỏ đều bị đùa bỡn đến sưng lên, đầu lưỡi lại liếm qua khe ngực y, đem mồ hôi mặn chát biến thành nước miếng của mình.

Chu Tử Thư đã say đến thần trí không rõ, chỉ cảm thấy ngực bị liếm cực kỳ thoải mái, hai đầu vú thậm chí bị chơi đến chín mọng, chỉ cần dùng móng tay gảy nhẹ một cái sẽ lập tức có luồng nhiệt vô hình từ đan điền nổi lên, mãnh liệt xông về phía bụng dưới. Trước mắt y chỉ có bóng màn giường trắng mờ, thỉnh thoảng có vài chùm sợi đen như mây xuyên qua, trong lòng y biết người nằm trên người mình ngậm vú liếm ngực chính là sư đệ mình nuôi lớn, nhưng men say dường như khiến y quên đi nỗi xấu hổ, trái lại dục vọng chiếm hữu đã kìm nén nhiều năm lại mạnh mẽ trồi lên.

"Diễn nhi... a... của ta..."

Chu Tử Thư mò mẫm sờ soạng sau lưng hắn, cho đến khi Ôn Diễn ghé sát vào tai y, khàn giọng nói một câu, "Của huynh."

Hơi nóng khó có thể cưỡng lại, cây gậy cương cứng trong tiết khố vẫn luôn dán sát vào đùi Ôn Diễn.

Hô hấp của đối phương càng thêm dồn dập, trong đầu Chu Tử Thư còn có một tia lý trí đang nhắc nhở y kịp thời dừng cương trước vực, nhưng tay chân lại hoàn toàn không nghe sai khiến, bị người cởi từng kiện quần áo ném xuống dưới giường, rất nhanh đã trần trụi bị một thân thể nam tính nóng bỏng đè lên, khuôn miệng y khao khát đã lâu vẫn không ngừng ngậm mút hai núm vú mẫn cảm đến cực điểm của y.

"Ưm... đừng... sư đệ..."

Âm thanh từ chối yếu ớt của y nhỏ như tiếng muỗi kêu, Ôn Diễn càng coi như gió thoảng bên tai, cởi sạch quần áo của y, nhanh chóng nắm lấy bắp đùi rắn chắc và bờ mông cong vểnh của y, nam căn trước giờ hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau lúc này cũng hoàn toàn bại lộ trước mặt đối phương, khi bị bàn tay nóng bỏng của Ôn Diễn nắm lấy, đã ướt đẫm sưng tấy.

Chu Tử Thư chưa bao giờ cho ai chạm vào nơi đó, giờ phút này đã sướng đến choáng đầu hoa mắt, rốt cuộc không dậy nổi nửa phần tinh thần kháng cự.

Cuối cùng Ôn Diễn cũng buông tha hai đầu vú của y, bắt đầu không ngừng liếm láp bụng dưới, thậm chí còn dùng đầu lưỡi chạm vào chỗ lõm của rốn y đâm tới đâm lui, khiến Chu Tử Thư không ngừng la hét, nam căn dựng lên thật cao.

Ôn Diễn tựa hồ hứng thú với mông của y hơn là ngực và bụng, hai bàn tay to dán sát vào bờ mông mềm mại liền không nỡ buông ra, thi thoảng lại xoa nắn nghiền ép. Chu Tử Thư cắn chặt môi dưới nhưng không cách nào kìm được tiếng rên rỉ tràn ra bên khóe miệng, nam căn cứng rắn không ngừng ma sát quần áo Ôn Diễn, cho đến khi đụng phải thứ đồ vật to lớn bên trong tiết khố của người kia, lúc này chút cảnh báo yếu ớt lại một lần nữa vang lên bên tai y.

"Sư huynh... Tử Thư..." Ôn Diễn không biết từ lúc nào đã bò lên người y, hôn xuống đôi môi mềm mại của y, đầu lưỡi cũng trượt vào theo điên cuồng khuấy đảo nước bọt trong miệng y. Chu Tử Thư bị hắn hôn đến nức nở kêu loạn, nước bọt theo khóe môi chảy xuống, lúc này mới bắt đầu ra sức giãy giụa.

Ôn Diễn đầu tiên là không thèm để ý, còn đè chặt hai tay y hôn càng sâu, thắt lưng gầy gò cũng khảm vào giữa hai chân y, cây gậy trướng đến sắp nổ tung trong tiết khố ép vào giữa hai đùi y cọ xát lung tung, trong đầu chỉ có thân thể mềm mại đầy cám dỗ của người kia.

"Shhh..."

Đầu lưỡi bỗng nhiên bị cắn mạnh, đau đớn gọi thần trí Ôn Diễn trở về, còn chưa kịp hỏi trước ngực đã tiếp lấy một chưởng, hắn lập tức lui lại hai bước, phun ra máu đen.

"Chu Tử Thư!"

Hắn không chút phòng bị nhận lấy một chưởng như thế khí hải* bốc lên, từ nhỏ đến lớn hắn đã bao giờ phải chịu uất ức bực này từ trên người đối phương.

[*] 氣海- huyệt Khí Hải: là một trong 36 đại huyệt trên cơ thể con người. Khí Hải nằm trên mạch Nhâm. Đôi khi người ta thường lấy tên là Đan Điền vì nó là một phần của vùng hạ Đan điền.

Nhưng mà Chu Tử Thư trên giường sắc mặt như sắt, kéo chăn che lại thân thể trần trụi của mình, đôi mắt thường ngày đầy dịu dàng kia giống như muốn phun ra lửa.

"Cút ra ngoài!"

Ôn Diễn thật vất vả hóa giải nội lực, lau mạnh vệt máu bên môi nói, "Huynh làm sao vậy? Ta suýt chút nữa bị huynh đánh chết!"

"Ta kêu ngươi cút." Chu Tử Thư trừng mắt nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng tới mức khiến Ôn Diễn có cảm giác như rơi vào hầm băng.

Chẳng qua trong lòng hắn vẫn nhận định Chu Tử Thư sẽ không thật sự nổi giận với hắn, bèn mềm giọng nói, "Sư huynh... Thật ra, ta đối với huynh vẫn luôn..."

"Câm miệng!" Chu Tử Thư dường như một chữ cũng không muốn nghe, sự tàn nhẫn vô tình của y giống như tỏa ra từ mỗi lỗ chân lông, cự người ở ngoài ngàn dặm. "Về phòng của ngươi đi, sau này đừng tới chỗ ta nữa."

Ôn Diễn không nói rõ được tâm tình của mình lúc này là gì, thất vọng, đau đớn, tức giận và khó có thể tin.

Hắn cũng lạnh mặt chất vấn đối phương, "Huynh dám nói trước giờ huynh vô tâm với ta? Chỉ coi ta là sư đệ của huynh? Chu Tử Thư, huynh lừa gạt ai?"

Nhưng trả lời hắn lại chỉ có một câu phủ định lạnh đến tận xương tủy — "Cút."

Ôn Diễn nhìn y, không nói thêm gì nữa, xoay người quyết tuyệt rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro