Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Giai Ngữ cùng Giang Đồ vẫn cứ luôn như vậy, anh không trả lời, cô truy hỏi thế nào cũng vô ích, nói chuyện với người này thật sự rất buồn chán, có sự tình gì đều giấu ở trong lòng, muốn anh kể khổ còn khó hơn bắt anh tiết lộ bí mật thầm kín nhất.

Bởi vì, không cần hỏi cũng biết anh sẽ không mang chuyện đó kể ra ngoài.

Lâm Giai Ngữ đột nhiên nhớ tới Chúc Tinh Dao, toàn bộ trường học tổng cộng có 15 lớp, cô ở lớp 15, không chung tầng lầu với lớp 7, khai giảng lâu như vậy, hôm nay vẫn là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần gũi với cô ấy như vậy.

Hơn nữa, cô ấy lúc đó hình như đang cùng Giang Đồ nói chuyện, cô nhịn không được tò mò: "Vừa rồi cậu và Chúc Tinh Dao nói chuyện gì vậy?"

Giang Đồ tay gắn chân ghế, tiếp tục gõ gõ đinh, "Không có gì."

Lâm Giai Ngữ lải nhải: "Cậu ấy lớn lên thật xinh đẹp nha, khí chất cũng đặc biệt tỏa sáng, đồng phục xấu như vậy cậu ấy mặc lên lại rất đẹp, tớ thường xuyên nghe được mọi người bàn luận về cậu ấy, nam sinh lớp tớ đều gọi cậu ấy là nữ thần, làm Hạ Cẩn tức giận đến xanh mặt, thật là... Hạ Cẩn so với chúng ta rõ ràng là một bông hoa, tớ đã kể với cậu, trong nhà đặc biệt có tiền, tính tình có điểm giống như đại tiểu thư, nhưng mà thực ra đối với gia cảnh của cậu ấy, cậu ấy vốn dĩ chính là đại tiểu thư." Cô thở dài, có chút buồn bực mà nói, "Tại sao lại có kiểu nữ sinh lớn lên xinh đẹp, gia thế lớn còn có thành tích tốt như Chúc Tinh Dao và Hạ Cẩn vậy chứ? Giống như trời cao đem tất cả những thứ tốt nhất cho các cậu ấy, thật không công bằng mà......"

Giang Đồ bỏ búa sang một bên, mặt vô tình nói: "Thế giới này vốn dĩ là không công bằng."

Có những người trời sinh chính là quý mệnh, có người lại từ nhỏ đã bị vùi lấp trong vũng bùn.

Lâm Giai Ngữ không nghĩ nhiều, quay đầu nhìn anh, nhướng mày hỏi: "Vậy còn cậu?"

"Cái gì?" Anh đứng lên.

"Cậu có cảm thấy Chúc Tinh Dao xinh đẹp không? Rất nhiều nam sinh đều thích cậu ấy."

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Giai Ngữ chưa từng nghe qua Giang Đồ khen nữ sinh nào xinh đẹp, không giống các nam sinh khác, tụ lại thảo luận xem nữ sinh nào xinh đẹp đáng yêu, thích loại nữ sinh như thế nào... Hoàn toàn không giống thiếu niên tuổi dậy thì bị thiếu nữ xao động.

Cô nghĩ lại liền cảm thấy thật hoài nghi, Giang Đồ chính là cái loại người máy không có thẩm mỹ, không có xao động tuổi thanh xuân.

Giang Đồ xách theo ghế dựa chuẩn bị về phòng, Lâm Giai Ngữ đột nhiên hăng hái, đứng lên ngăn ở trước mặt anh, cô cao chưa đến một mét sáu, còn kém hai cm, ngẩng đầu nhìn anh đã rất lao lực: "Cậu làm sao vậy, hỏi cái gì cũng không trả lời, có thể mang bộ dáng giống với nam sinh dậy thì một chút được không?"

Nam sinh tuổi dậy thì có bộ dáng gì?

Giống như Trương Thịnh vừa thấy Chúc Tinh Dao liền đuổi không kịp còn mù quáng tự tin? Hay là giống như Đinh Hạng cả ngày chỉ biết nữ thần này nữ thần kia? Chẳng lẽ nhất định phải cùng các nam sinh tụ lại thảo luận xem ai xinh đẹp, ai theo đuổi ai mới giống tuổi dậy thì?

Giang Đồ rũ mắt, nhìn Lâm Giai Ngữ, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Xinh đẹp hơn cậu là được."

Anh vòng qua cô, đi vào trong nhà.

Lâm Giai Ngữ sửng sốt một chút, mới phản ứng lại Giang Đồ đã trả lời cô.

Trả lời thì trả lời, còn một hai phải công kích thêm vào, quá đáng giận, cô tức giận quay đầu lại trừng anh một cái.

Bùm bùm, trời đột nhiên đổ mưa rất lớn, một cậu bé nhỏ gầy khoác cặp sách vọt tới dưới mái hiên, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn vào trong phòng: "Chị Giai Ngữ, anh trai em vừa rồi nói ai xinh đẹp hơn chị?"

Lâm Giai Ngữ tức giận nói: "Là nữ thần trong trường bọn chị, chính là nữ sinh xinh đẹp nhất kia."

Giang Lộ nhỏ mà lanh lợi, lại thường xuyên chạy tới tiệm net quậy phá, đương nhiên hiểu biết sẽ giống với người thường hơn, hỏi: "Còn xinh đẹp hơn những nữ minh tinh trên TV ạ?"

"Cái này không biết nói như thế nào..." Lâm Giai Ngữ nghĩ nghĩ, cảm thấy thiếu nữ mười mấy tuổi so với nữ minh tinh phong tình vạn chủng trong TV khác biệt vẫn rất lớn, "Dù sao cũng rất xinh đẹp là được."

"Em không quan tâm, em cảm thấy chị cũng xinh đẹp."

"Vẫn là em biết ăn nói, còn giống như anh trai em thì vĩnh viễn sẽ không tìm được bạn gái, ha ha ha ha!"

"Em cũng cảm thấy như vậy." Giang Lộ tự giác phối hợp mà nói, làm cho Lâm Giai Ngữ thỏa mãn cười không ngớt.

Trong phòng ánh sáng nhập nhòe, Giang Đồ đứng trước cửa sổ nhìn giao lộ dần dần trở nên lầy lội, có vài phần xuất thần, Chúc Tinh Dao xinh đẹp như thế nào? Chính là ngôi sao lấp lánh ở trên bầu trời, anh cũng không hái được xuống dưới.

Cần gì phải suy nghĩ nhiều, lo sợ không đâu.

Ngày hôm sau, Giang Đồ không đi mua mắt kính.
Ngày thứ ba, Giang Đồ không đi mua mắt kính.
Ngày thứ tư, Giang Đồ như cũ không đi mua mắt kính.
Ngày thứ năm, Giang Đồ...

......

"Này, hôm nay là ngày thứ năm, thứ sáu rồi đấy!" Lê Tây Tây mạnh mẽ tháo tai nghe của Chúc Tinh Dao xuống, đếm số trên đầu ngón tay cho cô xem, "Giang Đồ tại sao còn không đi thay mắt kính vậy? Có phải cậu ấy thật sự nghèo tới mức mắt kính cũng không nổi hay không vậy? Tinh Tinh, không nói cậu, nhưng chẳng lẽ không có ai hỗ trợ cậu ấy tiền đi mua mắt kính sao."

Chúc Tinh Dao nghe cô ấy lảm nhảm một hồi xong, quay đầu nhìn lại, ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy không bằng chính cậu hỗ trợ cậu ấy đi."

Lê Tây Tây mếu máo, "Tớ không dám... Tớ sợ cậu ấy đem tiền ném lên mặt tớ, đuổi tớ đi."

Chúc Tinh Dao: "......"

Nói thực ra, cô cũng sợ, nếu không thì cô đã đưa tiền cho cậu ấy rồi.

Ngày đó nhìn thấy biểu tình của anh khi tiếp điện thoại, về đến nhà cô mới có chút bừng tỉnh mà nhận ra, Giang Đồ cũng giống như các nam sinh khác, lòng tự trọng vô cùng lớn, chỉ là cơ thể có vẻ rắn chắc hơn, nếu cô một hai đòi bồi thường tiền hoặc mắt kính cho cậu ấy, nói không chừng thật sự sẽ bị ném lên mặt.

Cô sờ sờ mặt.

Giang Đồ cũng không phải loại người nhìn mặt mà đối xử, sắc đẹp đối với cậu ấy vô dụng......

Cô nghĩ nghĩ, nói: "Chờ thứ hai rồi nói sau, cậu ấy có thể là mấy ngày nay không có thời gian."

Chu Thiến cũng thò qua: "Ban nãy Đinh Hạng còn nói với tớ, Giang Đồ không biết có phải bởi vì không có mắt kính hay không, gần đây đi học đều không nhìn lên bảng đen, thường xuyên nằm trên bàn ngủ......"

Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn về phía sau. Giang Đồ xác thật đang gục mặt ngủ trên bàn, giống như mỗi ngày đều thiếu ngủ.

Chỉ là một bộ mắt kính, nhưng bởi vì là nữ thần Chúc Tinh Dao dẫm hỏng của nam sinh nổi tiếng nghèo khó Giang Đồ, vì vậy lại trở thành tâm điểm chú ý .

Trương Thịnh cười lạnh: "Có tật xấu, thật không hiểu nữ sinh thích hắn ta ở điểm nào? Chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn ta lớn lên đẹp một chút nên tình thương của mẹ vẫn tràn lan như vậy?"

"Cậu ấy là do hoàn cảnh, làm gì có chuyện nhiều người đồng cảm như vậy, nói không chừng là chờ hóng chuyện bát quái thôi." Tào Minh cúi đầu chơi điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên mà nói, "Cậu quan tâm cậu ấy nhiều làm gì?"

"Nhìn không thuận mắt."

"Thôi bỏ đi." Tào Minh nhìn Trương Thịnh, nhịn không được khuyên, "Tuy Giang Đồ luôn một thân một mình, nhưng cỏ dại thì luôn sinh trưởng trong môi trường khắc nghiệt, cậu xem cậu ấy như vậy, không phải loại hay khinh thường người thành thật đâu, là thật tâm cậu ấy không cần bồi thường."

Trương Thịnh thấy Chúc Tinh Dao lại một lần nhìn về phía Giang Đồ.

Mấy ngày nay, cô mỗi tiết đều quay đầu lại nhìn hắn ta! Trong khi đó, nửa cái liếc mắt cũng không dành cho anh.

Trương Thịnh cảm thấy nghẹn khuất, khinh thường nói: "Hắn ta như vậy, có gì đáng sợ đâu chứ?"

* Cắt ngang một chút: Mọi người làm ơn đọc truyện trên Wattpad nhé, đó mới là trang chủ của mình. Cầu mọi người, chỉ đọc trên này thôi nhé, đừng bỏ rơi mình!! *

...

Giang Đồ mấy ngày nay thật sự rất bận, nhân viên cửa hàng xin nghỉ kia của Lương ca mãi không đi làm trở lại, đoán chừng là chuẩn bị nghỉ hẳn, anh mỗi ngày chạng vạng chiều tan học liền đi qua đó, thật sự không có thời gian đi mua mắt kính.

6 giờ rưỡi, anh đúng giờ đến cửa hàng, trước cửa tiệm là một cái biển hiệu lớn màu đỏ "Cửa hàng thịt nướng của Lương ca ca".

Cửa hàng này nghỉ hè vừa mới khai trương, ở vị trí trung gian giữa hẻm Hà Tây với quảng trường trung tâm thành phố, vị trí không phải ở khu đất hoàng kim, cho nên tiền thuê cũng không quá đắt đỏ, nhưng lượng khách ra vào vẫn khá đông, thời điểm mới khai trương, Lâm Giai Ngữ kiêm chức truyền phát đơn, từ đó quen biết được chủ quán Lương.

Cửa hàng thịt nướng buôn bán trong khoảng thời gian từ 12 giờ giữa trưa đến 5 giờ rạng sáng, từ giữa cơm đến bữa ăn khuya đều có, mỗi ngày đều phải đến gần 6 giờ sáng mới có thể đóng cửa.

Anh vừa đến trước cửa tiệm, một nam nhân 30 tuổi trong tay cầm cái kẹp thịt nướng đi tới, áo còn vương mùi khói, nói: "Sao thế? Anh không phải đã kêu nha đầu Giai Ngữ kia nói với em, bảo em hôm nay không cần tới sao? Liền mấy buổi tối, em không mệt hả?"

Nam nhân đó chính là Lương ca.

Giang Đồ nhíu mày: "Khả năng là cô ấy không chú ý xem, hoặc là không có cách nào liên lạc được."

"Cái gì, chẳng lẽ em đến điện thoại di động còn chưa có?"

"Em không có." Không có điện thoại quả thật vô cùng bất tiện, Giang Đồ xoay người, muốn chuẩn bị qua khu chợ đêm cũ mua một cái điện thoại di động, "Đêm nay trong tiệm không thiếu người, vậy em trở về đây."

"Từ từ."

Lương ca gọi anh lại.

Giang Đồ xoay người, một vật thể không xác định bay tới, anh giơ tay bắt được, là một cái điện thoại Nokia cũ.

Anh ngẩng đầu nhìn con người tốt bụng trước mặt, chính là nam nhân lôi thôi lếch thếch kia.

Lương ca nâng cằm: "Không phải đồ miễn phí đâu, đêm nay em tiếp tục ở lại làm đi, cuối tuần khả năng sẽ có tiền lương." Anh cũng coi như hiểu biết tiểu tử Giang Đồ này, tặng đồ cho cậu ấy khẳng định không lấy, tính tình cũng gọi là ngang ngạnh, anh chưa từng thấy qua thiếu niên dẻo dai như vậy.

Giang Đồ cúi đầu nhìn nhìn, ngẩng đầu nói: "Được, cảm ơn."

Anh xoay người vào tiệm, thay đồng phục, mặc quần áo trong tiệm lên, chui vào sau bếp.

Trên một cái bàn cạnh cửa sổ, náo nhiệt mấy sinh viên mặc đồng phục cấp ba, cả trai lẫn gái đều có, một nữ sinh nói: "Vừa rồi là sinh viên trường chúng ta sao? Nhìn rất tuấn tú nha, nhưng tại sao lại không có bảng tên vậy?"

"Rất tuấn tú sao? Chẳng lẽ là soái ca Lục Tễ?"

"Ách...... Tớ không nhìn thấy rõ, chỉ thấy bên sườn mặt, cảm giác rất tuấn tú."

"Nam sinh kia là Giang Đồ, các cậu không biết sao?" Có nam sinh cười cười, "Cậu ấy không đeo mắt kính thật sự có điểm hơi khác, thiếu chút nữa không nhận ra, đeo lên cái kính đen kia thật là rất xấu, thành công phá hủy nhan sắc."

"A???"

Hai nữ sinh nhìn nhau, lần trước các cô còn chạy tới lớp 7 vây xem, thật sự đúng là không nhìn ra.

...

Buổi chiều chủ nhật, Chúc Tinh Dao bị Lê Tây Tây kéo ra khỏi phòng luyện tập đòi đi dạo phố, nói muốn mua quần áo mùa thu.

Khi hai người đi khỏi trung tâm thương mại thì đã 6 giờ, Chúc Tinh Dao không chọn được cái gì, Lê Tây Tây ngược lại trên tay xách theo mấy túi đồ, cọ cọ đầu vào người Chúc Tinh Dao: "Ai, chúng ta thật sự không đi ăn cơm chiều sao?"

Chúc Tinh Dao đẩy đẩy cái đầu xù lông của cô ra: "Không đi, suốt một buổi chiều đều đi dạo phố, tớ thật sự ăn không vào, đợi chút nữa còn phải về lấy đàn của tớ, cậu vẫn là nên về nhà ăn đi."

Đàn cello của cô còn ném ở phòng luyện tập, bây giờ trở về còn có thể luyện tập thêm hai giờ đồng hồ nữa.

Lê Tây Tây bĩu môi: "Được rồi, lần sau tớ mời cậu đi ăn thịt nướng."

Chúc Tinh Dao: "Ừ."

Hai người chia tay ở giao lộ, Lê Tây Tây đánh xe về nhà, Chúc Tinh Dao cúi đầu đi về phía trước, bỗng nhiên một tờ đơn quảng cáo xuất hiện trước mặt, ngăn cô lại.

Cô ngẩng đầu, đối phương cười nhìn cô, chính là nữ sinh lần trước nói chuyện với Giang Đồ.

Lâm Giai Ngữ hơi ngượng ngùng: "Thật khéo, bạn học, lấy một tờ đi."

Chúc Tinh Dao nhận lấy tờ đơn quảng cáo kia, lại nhìn thấy trong ngực cô ấy còn ôm một xấp đơn thật dày chưa phát xong, cô nghĩ nghĩ, hỏi: "Nhiều như vậy, cậu muốn phát bao lâu nữa?"

Lâm Giai Ngữ không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, nhỏ giọng nói: "Chắc là khoảng hai tiếng."

"Ừm......" Chúc Tinh Dao lại hỏi, "Cậu có biết Giang Đồ cận thị bao nhiêu độ không?"

"A?" Lâm Giai Ngữ kinh ngạc mà nhìn cô.

"Tớ dẫm hỏng mắt kính của cậu ấy rồi, cậu ấy nói không cần tớ bồi thường, sẽ chính mình đi mua, nhưng cậu ấy vẫn luôn không đi mua, mấy ngày nay đi học đều không không có cách nào nhìn lên bảng đen, tớ cảm thấy rất băn khoăn." Chúc Tinh Dao sợ cô hiểu lầm thành cái gì, nhanh chóng giải thích, "Tớ chỉ là tưởng cậu ấy còn một bộ mắt kính nữa nên mới hỏi, cậu đừng hiểu lầm."

Nhưng hiểu lầm cái gì?

Lâm Giai Ngữ chấn kinh rồi, cô không nghĩ tới mắt kính của Giang Đồ là do Chúc Tinh Dao dẫm hỏng, còn chưa lấy lại tinh thần, điện thoại di động vang lên, cô ôm tập đơn quảng cáo cố gắng tìm di động, Chúc Tinh Dao nhìn cô hành động khó khăn, giơ tay ôm tập đơn trong ngực cô, "Tớ giúp cậu cầm một chút."

"Cảm ơn." Lâm Giai Ngữ vội nói, móc di động ra.

Vừa thấy là Giang Đồ gọi tới, cô liền nhìn sang Chúc Tinh Dao, cô ấy đang xem truyền đơn, nhìn biểu cảm trên mặt hình như vô cùng tò mò xem bên trên viết cái gì.

Cô quay đi, đè thấp thanh âm hỏi: "Giang Đồ, cậu cận thị bao nhiêu độ vậy?"

Giang Đồ đứng ở cửa WC của quán cà phê, vốn dĩ muốn trả lời lại nuốt xuống, nhíu mày: "Cậu hỏi cái này làm cái gì?"

"À..." Lâm Giai Ngữ nhìn đến Chúc Tinh Dao đã xem xong nội dung đơn quảng cáo, hơn nữa còn thuận tay giúp cô phát đi mấy tờ, cô ngẩn ngơ, cảm thấy có hơi giống nằm mơ, cô hướng mũi chân gõ gõ xuống nền đất, cúi đầu lặng lẽ nói, "Chúc Tinh Dao hỏi tớ, cậu ấy nói đã dẫm hỏng mắt kính của cậu rồi, vì vậy muốn bồi thường cho cậu."

Quán cà phê cách quảng trường rất gần.

Giang Đồ chạy tới đó chỉ tốn năm phút đồng hồ.

Sắc trời vừa mới hạ xuống, đèn đường còn chưa hoàn toàn sáng lên hết, ánh đèn từ cửa hàng hai bên đường đan xen nhau mà chiếu xuống mặt đường, anh đứng ở đầu phố, nửa híp mắt nhìn về phía người thiếu nữ đứng giữa đám người rộn ràng nhốn nháo trên quảng trường, cô ôm một xấp đơn quảng cáo không chút để ý mà phát cho người qua đường, bộ dáng lười nhác đáng yêu.

Không giống bộ dáng nữ thần khi ở trên trường.
Cũng không giống bộ dáng thanh khiết lúc kéo đàn.

Cô phát ra một tờ còn sẽ cười nói một tiếng: "Cảm ơn."

Chỉ là phát truyền đơn cũng lộ ra bộ dáng tiểu thư xinh đẹp lễ nghĩa, người qua đường liên tiếp đều không nhịn được quay lại nhìn cô vài lần.

Anh nhấp môi, nhìn chằm chằm cô mà đi tới, bước chân không tự giác thả chậm một chút.

Chúc Tinh Dao cúi đầu cầm lấy một tờ đơn, cảm thấy có người đến gần, theo bản năng ngẩng đầu, đồng thời đem đơn truyền chìa ra: "Hoan nghênh đến xem một chút......"

Một giây sau, cô nhìn đến Giang Đồ, giọng nói kẹt lại. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro