Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Q

Beta: J

“Tiểu thư, Dư Tam đến rồi.”

“Cho ông ấy vào.” Chung Ly Tình Nhi gấp sách, đeo khăn che mặt Chỉ Huỷ đưa mình, mấy bản y thư Tiểu Ngọc tìm, nàng đọc rất chậm, dù sao chưa từng học qua, nên chỉ có thể từ từ nhét vào đầu.

Dư Tam cúi đầu đi theo sau lưng Thư Dục, rõ ràng không phải lần đầu tiên gặp mặt, trước kia cũng không có lớn cảm giác áp bách lớn như vậy, sao lần này lại cảm giác như thế? Lai lịch của tiểu cô nương này không đơn giản.

“Dư Tam bái kiến Tịch tiểu thư.”

Chung Ly Tình Nhi ý bảo ông miễn lễ, họ Tịch này đã lâu không nghe tới!

“Dư Tam, hôm nay tìm ông đến đây là có chuyện, ta muốn xây thêm 10 gian phòng ở đây, ông xem nhanh nhất thì mất bao lâu mới xong?”

Dư Tam tính toán một hồi mới nói, “Nếu mời nhiều người đến làm việc, một tháng hẳn là có thể xong.”

Một tháng a, hơi lâu, Chung Ly Tình Nhi nhíu mày, “Dư Tam sư phụ, ta cấp tăng hai lần tiền công, ông xem có thể đẩy nhanh tốc độ nhanh chút không, phải mời bao nhiêu người thì xong?”

“Vậy ta sẽ cố gắng, chỉ là khi nào mới bắt đầu?”

“Ngày mai đi, càng nhanh càng tốt.”

“Vâng, vậy ta về nhà chuẩn bị , rồi tìm thêm người, sáng mai sẽ đến đây.”

“Còn nữa, xin Dư Tam sư phụ nhắc nhở thợ xây, đừng làm ồn, cũng đừng qua tới bên này, ta sẽ cho thị nữ mang đồ ăn qua.” Người thời này xây nhà ở rất vất vả, buổi sáng ở nhà ăn bữa sáng, giữa trưa thì ăn đồ ăn nguội lạnh từ nhà mang tới, rồi làm việc đến tối trở về, đây chính là cuộc sống dựa vào thể lực chân chính, một ngày làm việc xong, ai cũng đều mệt mỏi, lần trước lúc xây nhà nàng cũng đã chú ý tới.

“Tịch tiểu thư nhân nghĩa, ta sẽ nói với mọi người, giữa trưa có thể ăn cơm nóng, bọn họ sẽ cảm kích tiểu thư.” Dư Tam ôm quyền hành lễ.

“Cảm kích cái gì chứ, cứ đẩy nhanh tốc độ là được, không còn chuyện gì nữa, Dư Tam sư phụ, khiến ông vất vả rồi.”

“Tiểu thư khách khí, vậy Dư Tam về trước.”

“Đi thôi.”
Thấy Dư Tam rời đi, Chung Ly Tình Nhi mới tháo khăn che mặt xuống ném sang một bên, “Chỉ Hủy, cô gọi người vào viện, chúng ta đi thu hoạch cải trắng.”

“Dạ.”

Có 4 miếng đất trồng cải trắng, Chung Ly Tình Nhi đổi quần áo, cầm liềm nhổ cải trắng lên ném một bên, Chỉ Hủy học cách nàng nhổ cải trắng, rất nhanh mọi người đã thu hoạch cải trắng xong, ngày mai chỗ đất này sẽ để vật liệu xây dựng, dù sao cải trắng cũng là đồ ăn, tạm thời nên thu hoạch để vào kho sẽ tốt hơn.

“Tiểu thư, nhiều cải trắng như vậy chúng ta làm gì đây, nếu không ăn hết sẽ hỏng đó.” Chỉ Hủy nhìn cải trắng xếp chồng mà phát rầu, đồ ăn ngon, nàng còn chưa ăn đủ mà.

Hỏng? Chung Ly Tình Nhi bĩu môi, mùa đông ở phương bắc đều ăn cái này, có thể ăn vào mùa đông sao có thể hỏng, “Sẽ không, tin tưởng ta.”

“Hảo, nô tỳ tin tiểu thư.” Tiểu thư rất lợi hại , đến sau núi hái thuốc còn tìm được thứ đồ này, thanh thanh thúy thúy ngọt ngào, so với những món mà nàng ăn trước kia còn ngon hơn, bây giờ có cho nàng ăn một rổ rau xanh trước kia, nàng cũng không đồng ý, nghĩ lại mấy chủ tử trong hoàng cung phải ăn mấy thứ rau xanh kia, hắc hắc, hoá ra nàng được ăn ngon hơn mấy vị chủ tử! Chỉ Hủy thầm vui vẻ, làm việc cũng nhiệt tình hơn.

Khoé miệng Tinh Quang Ẩn đầy ý cười, có thể bảo quản cải trắng này, như vậy những ngày ăn ngon dài dài rồi, Cửu công chúa này đúng là người biết hưởng thụ cuộc sống.

Buổi tối, một thân nhẹ nhàng khoan khoái, Chung Ly Tình Nhi lắc mình vào không gian của Tiểu Ngọc , hai tiểu oa nhi đang chau đầu chơi xếp thanh gỗ, thuận tay làm khung gỗ lung lay, Tiểu Ngọc vội làm một thuật pháp giữ ổn định khung gỗ mới xếp, xong quay đầu lại nhìn vị tỷ tỷ chơi xấu này.

“Tỷ tỷ hư, Tiểu Ngọc và Tham Oa làm rất lâu đó.”

Tham Oa nhìn hảo ngoạn, cũng hướng tỷ tỷ trên người phác, trên người đè nặng hai tiểu hài tử, Chung Ly Tình Nhi tả hữu quay cuồng, Tiểu Ngọc gắt gao cầm lấy tỷ tỷ quần áo không có bị phịch điệu, Tham Oa không kinh nghiệm, điệu đến một bên, xem Tiểu Ngọc bộ dáng cũng có dạng học dạng, lại một lần nữa phịch đi lên.

Ba người nhào vào nhau, chỉ trong chốc lát, làm khung gỗ xếp chồng kia rơi hết…… Nhìn mấy thanh gỗ rơi đầy đất, ba mặt nhìn nhau, thấy ánh mắt của hai đứa nhỏ, Chung Ly Tình Nhi sờ sờ cái mũi, “Tỷ tỷ cùng hai đứa xếp lại, được không.”

Nhìn tỷ tỷ đưa tay sờ mó, Tiểu Ngọc bĩu môi tức giận kéo tay qua cắn một ngụm, có một chút xíu đau,nhưng Chung Ly Tình Nhi vẫn bật cười, “Đệ là cẩu sao, thật là, được rồi, được rồi, xem Tham Oa kìa, rất tốt đấy thôi.”

Tham Oa bĩu môi nói, “Tham Oa mất hứng rồi.”

“……” Mấy thanh gỗ này, Chung Ly Tình Nhi cũng không biết bắt đầu chỗ nào trước.

“Ha ha, tỷ tỷ, gậy ông đập lưng ông nha, Tham Oa, chúng ta hôm nay đừng để ý đến tỷ ấy, ai bảo tỷ ấy làm chuyện xấu.” Tiểu Ngọc nhếch môi kéo Tham Oa đi, hơi giận liếc qua Chung Ly Tình Nhi một cái, rồi ngồi bên cạnh đống thanh gỗ

Chung Ly Tình Nhi nằm trên giường, cười tủm tỉm nhìn hai đứa nhỏ bận rộn, quả nhiên là muốn có người chơi cùng! Tiểu Ngọc hiện tại vui vẻ hơn nhiều, Tham Oa cũng không có bởi vì rời khỏi chúng yêu mà buồn bã, ngược lại càng thêm hoạt bát.

Không quấy rầy hai nhỏ nữa, liền lấy sách ra ngồi đọc, bây giờ còn sớm, để hai đứa chơi một lát đi.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Sáng ngày hôm sau, Dư Tam mang người đến, đại khái là vì hộ vệ nơi này toàn là cao thủ, nên gây ra một chút áp lực nên ai nấy đều im lặng.

Chung Ly Tình Nhi đem công việc giao hết cho Thư Dục, chính mình không có ra mặt, hiện tại nàng còn không có thói quen mang khăn che mặt, cho nên không muốn gặp người.

“Tiểu thư, người đưa thư cầu kiến.”

Chung Ly Tình Nhi buông chén trà, “Mời vào.”

“Dạ.”

Nhìn một đội người, người đi đưa thư cùng lắm chỉ hai người, lần này sao lại đến nhiều như vậy? Ít nấht, cũng 6, 7 người.

“Tham kiến Cửu công chúa điện hạ.”

Một hàng người nhất tề hành lễ, Chung Ly Tình Nhi thấy thật bất đắc dĩ, nàng thay đổi không được quy tắc của thế giới này, chỉ có thể thích ứng, “Miễn lễ.”

Bảy người đứng thành một hàng, một người đại diện bước ra trình thư lên, “Bẩm công chúa điện hạ, đây là thư của đại hoàng tử và Hoàng Thượng.”

Ý tứ thực rõ ràng, nhận lấy thư, Chung Ly Tình Nhi xem thư của Chung Ly Dạ, tốc độ đọc nhanh như gió , thì ra là đang chuẩn bị vào quân đội rèn luyện, xem ra nên cho vị ca ca này nhiều dược hoàn, vì hoàng tử vào quân đội để rèn luyện không có nhanh như vậy mà đi ra, cho nên ca ca muốn tặng lễ vật cho vài năm tiếp theo đây sao?

“Ta đã biết, Chỉ Hủy.”

“Dạ.” Chỉ Hủy hiểu nên bước đến tiếp nhận, hiện tại bên người nàng có hai thị nữ, một người thì ra ngoài làm việc, bình thường thì không cảm thấy như thế nào, lúc này lại cảm thấy nhân thủ không đủ.

Tất cả lễ vật đều đóng gói kín đáo, cho dù không mở ra xem cũng biết bên trong khẳng định là mấy thứ đồ quý giá, còn có mỗi lần phụ hoàng gửi thư đến đều không thiếu lễ vật tặng kèm, vài lần như vậy, nàng cũng trở thành tiểu phú bà.

“Phụ hoàng và hoàng huynh ta có nhắn gì nữa sao?”

“Dạ, đại hoàng tử nói sau khi vào quân đội sẽ không dễ phái người đến đây, mong Cửu công chúa đừng tin người tự xưng là phái đến truyền tin của hoàng tử , nếu thật sự có chuyện, sẽ cho người đáng tin nhất đến báo tin.”

Nàng biết bên cạnh Chung Ly Dạ chỉ có Thì Văn Chi là đáng tin, như vậy cũng tốt, miễn cho nàng ở đây hao tâm tổn trí, có điều, chắc không có ai rãnh rỗi đặt chủ ý lên người nàng đâu, nàng đã rời xa nơi đó, nên người nguy hiểm nhất bây giờ chính là ca ca.

“Được rồi, Thư Dục, dẫn bọn hắn đi nghỉ ngơi, ta muốn chuẩn bị chút đồ.”

“Dạ, mời theo ta.”

Trở lại phòng, mở thư phụ hoàng viết, người miệng vàng lời ngọc ấy giờ thanh thanh đạm đạm căn dặn nàng, tính ra còn chưa gặp mặt, tuy thư từ qua lại không đứt, nhưng cũng làm cho Chung Ly Tình Nhi có loại cảm giác phụ tử tràn ngập, chính là phụ hoàng cao cao tại thượng kia quan tâm nàng hơn mấy vị huynh muội khác một chút.
Viết thư hồi âm, một cái hồi âm cho Chung Ly Dạ một xíu chuyện linh tinh này nọ, thiếu niên tuổi không lớn, đã bày ra một bộ dáng ca ca thành thục rồi, nàng không dặn dò gì nhiều, mất công khiến người ta ái ngại.

Đem kho dược tồn kho đóng gói hết lại, phụ hoàng bên kia có Cố Bản Bồi Nguyên đan để dùng rồi, cái khác thì cho ca ca, vào quân đội, còn không biết sẽ như thế nào, nếu người khác đem tâm muốn mạng hắn, sẽ không bỏ qua hắn lúc mới vào quân đội đâu, không uy vọng, không quyền lực, không được ủng hộ, hết thảy đều lộn xộn.

Đem đồ giao cho người đưa thư, “Vất vả cho các ngươi rồi, Thư Dục, cho nhiều tiền thưởng thêm đi.”

“Dạ.”

“Đây là thuộc hạ nên làm, thuộc hạ cáo lui.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro