Chương 02: Làm mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Jo
Beta: Julia

Nắng chiều rọi đến Khai Phong, người dân trên đường hoặc cười hoặc giận hoặc khô khan….Trên mặt của mỗi người đều nhuộm thành màu vỏ quýt. Bao đại nhân có lệnh không được ở trên đường cưỡi ngựa. Vì thế trước khi bước vào cửa thành Triển Chiêu liền xuống ngựa, tay thì nắm dây cương, trên lưng ngựa đỏ thẫm là một cái “Bánh chưng thịt người” .

“Triển hộ vệ đã trở về?” “Triển ca ca hảo!” “Triển đại hiệp…” Hàng cá, hàng giày, mẹ hài tử, cô nương gia e thẹn, con nít cởi truồng ..vân..vân…, nói chung là thấy Triển Chiêu đến, mọi người đều đặt công việc trên tay xuống mà ân cần chào hỏi, mấy ngày không gặp thật đúng là rất nhớ nụ cười của vị Ngự Miêu này.

Không nghĩ tới một đoạn thời gian không gặp các hương thân phụ lão càng nhiệt tình hơn, Triển Chiêu vui vẻ lại có chút hơi khó xử, mắt mèo cong cong không ngại phiền hà đều nhất nhất đáp lại: “Hảo, hảo, tất cả mọi người đều khỏe chứ!”

Nhìn ngã tư đường phía trước có một hàng người dài đang đứng chờ, bước chân do dự một chút, được người hoan nghênh cũng là một gánh nặng à, liền đi vào một con hẻm nhỏ. Dọc theo bờ tường trắng đã bị tróc lộ ra ít gạch xanh vốn có của con hẻm, đi tới chỗ cánh cửa đã bị hư đây đích thị là cửa sau, theo lời nói của Công Tôn Sách :”Tiền muốn sử dụng ở trên lưỡi dao. Tên giặc nào dám cả gan vào phủ Khai Phong gây án, cửa chính và tường vây quanh có cũng như không.” Vì thế cái cửa sau rách nát này thuộc về phủ Khai Phong nha.

Triển Chiêu mới đi tới cửa, đứng ở trong ngẩng đầu đợi chính là Mã Hán, lại chạy đến tiếp đón, vẻ mặt vui mừng nói: “Triển Chiêu a…Ngươi đúng là làm cho huynh đệ ta đợi thật lâu a.”

Con ngựa đỏ thẫm cắn tay áo của Mã Hán

Mã Hán vội đưa tay sờ đầu con ngựa đỏ thẫm” Ai da, tiểu Đóa a, ngươi không ở đây làm ta thiếu đi chút lạc thú nha.”

Tiểu Đóa hài lòng vẫy vẫy đuôi, nó cũng thích Mã Hán chơi cùng với nó, cầm cà rốt đấu với nó kết quả bị nó đá một cái cho ngã lăn và những chuyện thú vị khác.

Triển Chiêu thò đầu nhìn xung quanh một chút: “Sao chỉ có một mình ngươi?”

Mã Hán có chút đắc ý nhún nhún vai: “Một mình ta không được sao, hì hì. Ta nói cho ngươi biết lần sau đừng đi về bằng cửa sau nữa, bọn họ vẫn còn ngây ngốc đứng ở cửa trước chờ ngươi kìa.”

“Ta thấy vẻ mặt của Mã Hán ngươi chính là tham ăn chứ không phải là do nhớ ta. Chắc ngươi nghĩ ta không kịp trở về trước bữa tối nên muốn độc chiếm mỹ thực do Nguyệt tỷ làm phải không?” Triển Chiêu thuận tay đem sơn tặc Ất ném cho Mã Hán, nắm dây cương hất cằm dẫn tiểu Đóa hướng trong sân đi đến.

Mã Hán “Hắc hắc” hai tiếng: “Vẫn là Triển Chiêu ngươi hiểu ta . ” Thuận tay tiếp nhận sơn tặc Ất theo đuôi nói: “Bánh chưng thịt này phạm vào tội gì?”

Triển Chiêu quay đầu nói: “Sơn tặc gan hùm mật gấu dám mở đường ở trong núi đánh cướp. Được rồi! Hắn còn có hai mươi ba huynh đệ làm sơn tặc giống hắn nữa, ngươi mau dẫn hắn đến chỗ Công Tôn hảo hảo tra hỏi à!”

“Cái kia Triển lão đệ… Cơm tối có thể hay không….” Mã Hán có chút lúng túng nói.

Triển Chiêu buồn cười nói: ” Hỉ yến ở Khai Phong dĩ nhiên là của mọi người, ngay cả ta không cho ngươi đi, ngươi còn có thể thật nghe lời sao? Ta nghĩ…Ngươi tiện đường đem đoàn người ở trước cửa gọi về đi?” Hai mắt sáng lên, cố che giấu tâm tư muốn ăn vụng của mình lại.

“Lại bị vạch trần…” Mã Hán ủ rũ cúi đầu,xoay người đem sơn tặc Ất rời đi, nhìn sơn tặc Ất trong tay nói: “Lại có thêm người để thí nghiệm thuốc, Công Tôn lão đệ sẽ rất vui mừng đây.”

Sơn tặc Ất run run hỏi: “Ngươi có thể nói cho ta biết ‘người thử nghiệm thuốc’ là ý gì? “

Mã Hán nghiêm mặt nói: “Ngươi sẽ không muốn biết.”

Sơn tặc Ất run: Ngươi nói như vậy ta càng muốn biết

Náo nhiệt trên đường cái Khai Phong bỗng biến thành một mảnh yên tĩnh, những người đi đường đều biến thành đầu gỗ, chỉ có con mắt là luôn dõi theo nam tử tuấn mỹ bức người đang cưỡi bạch mã tiêu sái bước đi trên phố xá sầm uất, cũng không quan tâm đến tiểu hài tử ở trên đường. Vì mấy đại gia này đang thầm cảm thán: Đúng là một nam tử tuấn mỹ lãnh khí bức người!

Bạch Ngọc Đường cưỡi ngựa chậm rãi đi dọc trên phố, nghĩ đến mọi việc hẳn là “Dao sắc chặt đay rối”, đối với việc kết giao bằng hữu nếu thấy có cảm tình thì cứ việc cắt máu ăn thề là xong, cho nên cần ởlại Khai Phong phủ một thời gian, còn nữa Khai Phong có rất nhiều loại kỳ hoa trân bảo hiếm có, vừa lúc có thể tìm một kiện lễ vật để tặng cho hài tử của đại ca Lô Phương nhân đầy tháng.

Khai Phong phủ, vài đóa hoa màu hồng nhạt nở rộ trên đầu tường. Triển Chiêu đứng ở trong viện gần phòng bếp, bên cạnh lò bếp là một bàn ăn dài bày ra đủ loại thức ăn ngon lành nóng hổi.

Tướng mạo ôn uyển tóc búi bán nguyệt, mặc quần áo lụa lam sắc mỏng, bên hông mang một cái tạp dề màu vàng đất, nữ tử đang dùng muôi lớn xào rau trên chảo, thỉnh thoảng bỏ thêm chút gia vị vào chảo, động tác rất  lưu loát.

Triển Chiêu chưa tiến vào tiểu viện liền ngửi thấy được cổ mùi hương đặc biệt của mỹ thực, tiên hương chính là cá, thiên hương chính là thịt dê, cam hương chính là măng …. Hai tròng mắt lóe sáng liếm liếm môi trên, bước nhanh hơn. Vào tiểu viện ghé vào cửa nhìn cô gái đang xào rau bên trong, không khỏi nhớ đến chuyện xảy ra vào ba tháng trước. Lúc đó nàng đang lôi kéo Công Tôn đi du ngoạn. Đi ngang Mạt Hoa thôn, Đinh gia ở đó đang tổ chức cho Nguyệt tiểu thư luận võ kén rể, lúc đó nàng bị Công Tôn chuốc cho thành mèo say rồi đẩy lên võ đài luận võ , kết quả thắng được trận đấu, sau khi tỉnh lại không còn cách nào khác đành thẳng thắn nói cho Đinh Như Nguyệt tất cả mọi chuyện. Ai biết Đinh Như Nguyệt sau khi biết nàng là con gái rất là vui mừng, còn uy hiếp nàng phải đem mình trốn ở phủ Khai Phong để hoàn thành giấc mộng làm đầu bế nổi danh thiên hạ. Nữ tử đang xào rau chính là người ba tháng trước đến Khai Phong phủ – Đinh Như Nguyệt

Tiểu Đóa cũng đưa đầu cố nhìn vào trong phòng bếp.

Hương thơm trong phòng bếp làm Triển Chiêu phải chảy nước miếng, tròng mắt chuyển động tay chân nhẹ nhàng chui vào phòng bếp thuận tay cầm mấy miếng thịt bò vừa nóng hổi, nóng đen mức nàng đổi qua lại hai tay.

Đúng lúc này, Đinh Như Nguyệt vừa làm xong một món ăn, đem đồ ăn múc ra, Triển Chiêu vội vã nhảy lui về phía sau, thuận tiện ném miếng thịt bò vào miệng phi tang, nóng đến mức nàng dậm chân xoa lỗ tai “Nóng quá, nóng quá!”

Đinh như nguyệt xoay người không chút nào kinh ngạc nhìn Triển Chiêu: “Triển Tiểu Miêu…… đồ ăn này là đặc biệt nấu cho muội, cần gì phải ăn vụng?”

“Như nguyệt tỷ , tỷ không biêt ăn vậy là ngon hơn sao.” Triển Chiêu mắt mèo sáng bừng lên, duõi tay định lấy thêm miếng nữa.

Đinh Như Nguyệt đưa đũa qua, thấy Triển Chiêu tiếp nhận chiếc đũa gắp một miếng bự bỏ vào miệng, mới chậm rãi nói: “Triển Tiểu Miêu từ từ ăn, tỷ có thứ này muốn cho muội xem nè.”

Triển Chiêu rất muốn hỏi là thứ gì nhưng miệng nhét đầy đồ ăn rồi, chỉ có thể trừng mắt dò hỏi. Đinh Như Nguyệt mỉm cười không nói, bước ra khỏi phòng bếp.

Cá chép hấp bày trong cái dĩa trắng sứ còn kèm theo họa tiết cành trúc màu xanh. Triển Chiêu đưa đũa ra sau một hồi lưỡng lự không nhịn được nữa gắp một khối to: “Không nhịn được rồi.” Huy đũa nhằm vào mỹ thực trên bàn.

Lúc Đinh Như Nguyệt ôm một đống tranh cuốn đi vào trù phòng, Triển Chiêu đem con cá hấp lật lại để che đi chứng cứ ăn vụng của mình.

“Triển tiểu miêu nhìn xem, người này gia thế trong sạch, tướng mạo đường đường, tính tình ôn hòa…” Đinh Như Nguyệt đem một bức tranh mở ra chậm rãi nói.

“?” Triển Chiêu kỳ quái nhìn phía dưới viết ngày sinh tháng đẻ, tính tình của nam tử trong bức họa, ngày thường cũng có mấy bác gái nhiệt tình cầm tranh vẽ nữ tử chạy đến Khai Phong phủ làm mai , nàng đương nhiên biết đây là vật gì, thần sắc cổ quái giả vờ không hiểu hỏi: “Như Nguyệt tỷ , tỷ đây là… Chuẩn bị lập gia đình ư? Không đúng! Như Nguyệt tỷ mới đây không phải nói là bắt đầu bán cơm sao?”

Đinh Như Nguyệt lắc đầu nói “Đây là chuẩn bị cho Triển Tiểu Muội.”

Triển Chiêu trợn mắt không hiểu: “Triển Tiểu Muội? Ai vậy…” Nói đến phân nửa liền tỉnh ngộ, từ trên cái ghế đứng lên: “Như Nguyệt tỷ , tỷ đây là muốn hại chết ta nha!”

Đinh Như Nguyệt lắc đầu giơ tay lên trấn an: “Như Nguyệt tỷ đây chính là vì Triển tiểu miêu muội đấy. Muội nghĩ xem, nếu ngày sau thân phận của Triển tiểu miêu bị phát hiện chính là Triển Tiểu Muội, thì có thể nói là bởi vì ca ca Triển Chiêu mất tích, mà làm muội muội như ngươi không thể làm gì khác hơn là giả thành ca ca để điều tra chân tướng.”

Mắt mèo của Triển Chiêu híp một cái: “Vậy cũng không cần làm mai?”

Đinh Như Nguyệt vừa muốn nói tiếp, nhưng không ngờ mặt tròn khỏe mạnh Vương Triều xông vào kéo Triển Chiêu đi ra ngoài: “Triển lão đệ! Bao đại nhân tìm ngươi đó.”

Tới thật đúng lúc, Triển Chiêu hài lòng khóe miệng cong lên, cũng không nhìn qua Vương Triều chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn bàn ăn , bận rộn cầm đũa gắp lên một cái móng heo rồi mới theo Vương Triều đi ra ngoài, vừa gặm vừa hỏi: “Vương đại ca gấp gáp như vậy chính là tra án tử ?”

Vương Triều nói: “Triển lão đệ nói rất đúng, ăn trước cái này đỡ phải một hồi ăn không vô . Mới vừa rồi Tào đại nhân đưa tới một người chết , Công Tôn chưa kịp ra ngoài khám nghiệm tử thi.”

Đinh Như Nguyệt sửng sốt, chỉ trong chốc lát khí thế hung hăng mang theo bức họa đuổi theo: “Triển tiểu miêu , ngươi xem người này thật kỹ một chút, thực sự rất tốt!”

Vương Triều nhìn đến bức họa có chút không vui nói: “Triệu huynh, Trương huynh đều rất yêu thích Đinh cô nương, gần đây Đinh cô nương bận rộn bắt đầu bán cơm, Đinh cô nương không suy nghĩ một chút cho hai người bọn họ mà còn ở đây nhìn bức tranh này? !”

Mắt mèo Triển Chiêu cong cong nhìn có chút hả hê cười trộm.

Đinh Như Nguyệt sửng sốt , mặt đỏ lắc đầu nói: “Đây là vì Triển Tiểu Muội tìm tướng công không phải là vì ta.”

Vương Triều thấy kỳ quái hỏi: “Người nào là Triển tiểu muội?”

“Vương đại ca đi nhanh đi! Bao đại nhân chắc là đang sốt ruột chờ đấy.” Triển Chiêu gấp gáp đến nỗi bỏ quên móng heo kéo Vương Triều đi ra ngoài, thuận tiện dùng y phục của Vương Triều lau bàn tay.

Đinh Như Nguyệt sao có thể buông tha dễ dàng được, dùng nội lực hô: “Triển tiểu muội chính là muội muội Triển tiểu miêu. Thanh tú động lòng người, ôn nhu đa tình. Trước đó vài ngày phụ mẫu của Triển tiểu miêu gửi thư đến cho Triển tiểu miêu muốn vì nàng tìm một đấng lang quân tốt.” Thanh âm truyền khắp phủ nha, từ đó thế gian sinh ra một Triển tiểu muội!

Vương Triều hai mắt trừng lớn như chuông đồng nhìn Triển Chiêu: “Ngươi…”

“Ta…” Triển Chiêu lui về phía sau nửa bước, cảm thấy ánh mắt Vương Triều như đang tra hỏi phạm nhân , cái này không lẽ là bị nhìn thấu rồi hay sao ?

Ngay khi Triển Chiêu tâm hoảng ý loạn, Vương Triều khôi phục lại ánh mắt bình thường nhìn Triển Chiêu oán giận nói: “Hảo , Triển lão đệ ngươi thực sự là một người không phúc hậu, có một hảo muội muội như thế cũng không giới thiệu cho đại ca.”

Triển Chiêu gãi mặt không rõ: “Vậy… một hồi đệ giới thiệu cho huynh?”

“Hảo.” Vương Triều hài lòng trọng trọng gật đầu, vẻ mặt hướng tới nói: “Nghe lời nói của Đinh cô nương , tiểu muội nhà Triển lão đệ xác thực là một cô nương tốt khắp thế gian khó tìm . Mặc dù là không tốt, thân là huynh đệ của Triển lão đệ , cũng muốn động thân.”

Triển Chiêu không nói gì: “Vương đại ca thực sự là một hán tử giúp đỡ huynh đệ không từ mạng sống.”

Vương Triều vẻ mặt ngượng ngùng: “Triển lão đệ quá khen.”
————————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bạch Ngọc Đường

Tuổi chừng hai mươi mốt , hai mươi hai, tự Trạch Diễm. Tên hiệu: Cẩm Mao thử, Tu La mặt lạnh.

Bạch sắc cẩm phục, hoa mỹ vô song, khí vũ hiên ngang.

Binh khí là cương đao, ám khí là Phi Hoàng Thạch

Giang hồ đồn, tính tình cao ngạo, âm tình bất định.

Trên thực tế, là người hướng nội, không quen dùng từ để diễn đạt lời nói, không thể làm gì khác hơn là dùng hành động thay cho ý muốn chân thật của mình.

Yêu múa đao, yêu uống rượu, yêu ngồi ở chỗ cao ngắm trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro