CẠM BẪY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúa đã lau đi tất cả nước mắt của họ, không còn cái chết, cũng chẳng còn bi thương và sinh ly tử biệt, thống khổ đã đi qua, bởi hết thảy đều là chuyện cũ."

[Trên tàu thủy vùng công hải]

*Công hải: vùng biển quốc tế, vùng biển tự do

Mây đen nặng trĩu hơi nước từ phía xa chậm rãi bay đến, màn đêm cứ thế bao trùm từng chút từng chút một, ở nơi nào đó bóng tối bắt đầu trở mình, mờ mờ hiện ra tia sét đang kiềm nén.

Trời sắp đổ cơn mưa.

Thế nhưng vùng công hải vẫn tĩnh lặng như trước, chiếc tàu thủy màu xanh to lớn đang chậm chạp lướt trên mặt biển, bọt nước xanh trắng ôn nhu liếm láp lên thân thuyền xám đậm, êm đềm liên tục, không ngừng nghỉ giây phút nào.

Phần đuôi thuyền tạo ra những đường gợn sóng thật dài, đất trời rộng lớn ở nơi đây tựa như chỗ không người, pháp luật, chế độ, tín ngưỡng hay dân chủ hoàn toàn không tồn tại.

***

"Này, cậu nhìn người đứng bên kia xem."

Hai nam nhân mặc đồ phục vụ núp trong bóng tối thấp giọng thì thầm nói chuyện.

Người nom có vẻ lớn tuổi hơn nói: "Người đứng ở đầu thuyền, trông trẻ thế thôi nhưng là nhà giàu có! Chắc lại là công tử nhà ai dư tiền mà tới đây tìm thú vui. Hôm qua anh gặp tiểu Tôn liền thay hắn bưng rượu, chừng này." Hắn đưa tay giơ số "4".

Đôi mắt tên trẻ tuổi lập tức sáng lên: "Móa, là thật hay giả. Vậy hầu hạ cậu ta cho tốt, chuyến này xuống thuyền liền đủ tiền tiêu xài nha."

"Anh xem cậu như em trai ruột, sao có thể lừa cậu? Có phúc cùng hưởng, người này, đại ca để cho cậu."

Người phục vụ lớn tuổi lắc đầu:

"Đi đi, thông minh lanh lợi một chút. Bọn này giàu có, tính tình có chút cổ quái, cho dù thấy cái gì cũng đừng nên tỏ ra kinh ngạc. Lộ ra mình chưa hiểu việc đời, biết chưa?"

Nam nhân một thân tây trang màu đen ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, cà vạt đoan chính thắt trước ngực, bộ dáng lười biếng tựa lên lan can sắt trước boong tàu, uyển chuyển cự tuyệt vị nữ nhân thứ tư yêu kiều tươi cười đến bắt chuyện.

Tay anh cầm một ly pha lê chân cao, tùy ý lắc lư chất lỏng màu vàng nhạt trong đó, nhấm từng ngụm từng ngụm nhỏ.

Đôi mắt người này rất đẹp, khóe mắt lá liễu hơi nhíu lại, nhiều một phần sẽ lỗ mãng, thiếu một phân sẽ cứng ngắt, hết sức chuẩn mực. Trên sống mũi mang một gọng kính màu vàng, ánh mắt tản ra mặt biển phía xa, lơ đãng không hề tập trung.

"Vị thiếu gia này, chào ngài!"

Nam nhân nghe thấy có người gọi, anh quay mặt qua, chớp mắt vài cái. Trước mặt hẳn là phục vụ trên thuyền, một mặt nịnh nọt, chân chó cực kỳ.

"Có chuyện gì sao?" Cố gắng đè ép giọng xuống, lễ phép mở miệng.

"Là như thế này, tôi đoán ngài chắc là lần đầu tiên lên thuyền? Tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi phục vụ ở thuyền này đã lâu rồi, đối với quy củ ở đây đều rất quen thuộc."

Người phục vụ kiêu ngạo mà ưỡn ngực: "Mấy ngày nay để tôi đưa ngài đi dạo xung quanh chỗ này, ngài xem... Thế nào?"

Dung tục. Hương vị quá khó ngửi. Tuy nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, nam nhân phong khinh vân đạm cười: "Được."

"Ai!" Người trẻ tuổi mừng rỡ trong lòng, toét miệng nói: "Ngài gọi tôi A Phi là được."

"Ta họ Tiêu, Tiêu Chiến."

***

"Lên thuyền đều phải nộp thuyền phí, cái này nhất định rõ ràng. Không biết ngài đây đi một mình hay đi cùng bằng hữu?" A Phi cùng anh đi, thoáng đi đằng sau, cẩn thận mở miệng hỏi.

Tiêu Chiến lắc đầu: "Một mình."

"Ai, ngài một mình nhưng để được vào, lỡ như không đủ, sẽ gặp phải phiền phức ..." Hắn một bộ dáng mặt mũi tràn đầy lo lắng thay cho anh.

"Không cần phải thăm dò ta."

Khóe miệng Tiêu Chiến kéo lên tiếu dung: "Cái này, ta so với cậu đã gặp qua nhiều."

"Ha ha, tôi nào dám thăm dò ngài, chỉ là. Hỏi một chút, hỏi một chút thôi."

A Phi bận bịu cười ha hả, trong giọng nói lại ân cần thêm vài mực: "Giờ sắc trời không còn sớm, tôi đưa ngài trở về phòng."

"Ừm." Tiêu Chiến nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.

Nói ra A Phi cũng là kỳ nhân, vậy mà nửa điểm xấu hổ cũng không có, cười toe toét cùng Tiêu Chiến nói chuyện trăng hoa trên thuyền. Tiêu Chiến yên lặng nghe, cũng không phát biểu ý kiến, chỉ ngẫu nhiên phụ họa một hai câu.

Hai người cứ như vậy đi, từ boong tàu lên tới tầng cao nhất của tàu thủy, nhưng đang chỗ khúc quanh, lại va vào một thân ảnh đang vội vàng chạy đi.

Tiêu Chiến bởi vì quán tính ngửa về đằng sau, nhờ có khả năng cân bằng tốt mà nhanh chóng ổn định thân thể, tuy vậy chất lỏng trong ly thủy tinh lại khó may mắn thoát khỏi, hắt tung ra, ướt nhẹp vạt áo áp vào phía trước lồng ngực rắn chắc của anh.

"A." Anh nhăn mày, lấy khăn tay ra lau.

A Phi "sốt ruột hộ chủ", cậy mạnh tiến lên, đẩy mạnh người đụng cùng Tiêu Chiến, lớn giọng ồn ào quát: "Con mẹ mày không mọc mắt hả?! Cút!"

Người kia bị xô đẩy lui về sau hai bước, thân thể trông rất gầy, một kiện quần áo trong rách rưới lỏng lẻo xiêu vẹo treo ở trên thân, hiện lên màu ngà ngà cũ. Hắn tận lực cúi thấp đầu, bên trên miệng không ngừng treo lời xin lỗi:

"Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi, tôi không phải cố ý..."

"Ừm?"

Con mắt A Phi con mắt lóe lên, nghiêng mắt nhìn thấy phía bên phải cổ hắn bị đánh số hiệu đen như mực: 095. Nhào về trước, một đôi tay to lớn gắt gao nắm lấy cổ tay của hắn, lực đạo cực lớn, nghiêm nghị chất vấn:

"Mày là hạ nhân bên trong? Ai cho phép mày lên thượng tầng?!"

Người kia liều mạng muốn thu tay về, khúm núm trả lời: "Tôi không phân biệt được, bị lạc đường. . ." Lại càng vùi đầu thấp hơn.

"Có quỷ mới tin mày!"

A Phi cười lạnh, dùng lực túm hắn lại: "Đi! Cùng tao xuống dưới, lão bản phải đánh gãy chân mày! Nếu như mất đồ của khách. . . Cái mạng nhỏ này của mày không gánh nổi!"

"A Phi."

Đang lúc hai người đang giằng co, Tiêu Chiến đang một mực trầm mặc đột nhiên mở miệng: "Thả hắn đi."

"A? Tiêu lão bản, người này. . ."

"Không sao."

Tiêu Chiến cầm khăn tay nắm ở trong tay. Khẩu khí không cho phản bác: "Ta mệt. Đưa ta về phòng đi."

Người kia mang theo kinh ngạc ngẩng đầu. Hóa ra là một người trẻ tuổi, mặc dù trên mặt bị lấm lem vài chỗ, có chút bẩn, vẫn có thể nhìn ra được là một gương mặt đẹp, đường nét rõ ràng, quả thực là hiếm gặp, có thể nhận ra là một người cực kì đẹp trai. "Cảm ơn." Hắn thấp giọng nói.

Tiêu Chiến không nói gì, lướt qua hắn, nhanh chân đi hướng về khoang thuyền của mình. Không để ý đến.

Thật sự rất khó hiểu, rõ ràng có lòng tốt thay người khác giải vây, lại lạnh lùng đến đòi mạng.

Vương Nhất Bác mân mê môi, ánh mắt chớp động, khi ánh trăng chiếu tới hiện ra ánh mắt mười phần sói tính lăng lệ sắc bén, khiến người nhìn thấy không nhịn được rét run trong lòng.

Nhìn chăm chú bóng lưng hai người đi xa, một mặt không để ý chút nào phủi bộ quần áo cũ nát bị làm nhăn, hoàn toàn không còn bộ dạng nô bộc mềm yếu co rúm lại, mà ngược lại là kẻ săn mồi bày mưu tính kế.

"Bọn hắn, là làm cái gì?"

Tiêu Chiến tận lực giữ ngữ khí của bản thân thả lỏng nhất có thể, bất động thanh sắc đụng chạm vào vòng cấm kỵ đen tối trên chiếc thuyền này.

"Này, ngài thật sự muốn biết?"

A Phi tuy dùng câu nghi vấn, bên trong ý tứ lại là hận không thể nói cho anh biết sớm một chút: "Hầy, đám người kia, hoặc bị thiếu nợ hoặc bị bắt đến, đánh bạc cho các lão bản xem."

Xích lại gần, mắt nhỏ như tên trộm lượn một vòng, lộ ra đáng sợ:

"Nói là đánh bạc, cũng gần như cùng cược mệnh, thua hoặc không có lợi thế, "răng rắc" một đao ném vào vùng công hải, ai biết a... Vô cùng kích thích!"

***

Một trận mưa như thác đổ quả nhiên trút xuống.

Những hạt mưa to như hạt đậu từng hạt từng hạt đập vào boong tàu đã lên màu gỉ sắc, hồn nhiên mà nhảy múa, bật ra những tiếng vang vui nhộn.

Thời cơ vừa vặn, Tiêu Chiến nghĩ.

Anh lên thuyền là để tìm một người.

Bên trong cặp da có ảnh chụp của người kia. Biểu ca tháng trước đưa cho anh một tấm ảnh chụp lén, bên trong nơi u ám hẻo lánh cùng với ánh sáng mờ ảo, nửa gương mặt trên tấm ảnh xước, phía dưới nổi lên hầu kết cùng chiếc cổ dài xinh đẹp. Hoàn mỹ cực kỳ.

Người kia vốn dĩ thân phận thấp kém, dễ dàng mà có thể tóm được trong tầm tay. Thế nhưng nghe nói tính tình rất mãnh liệt, không thuận theo quản giáo, cho nên phải dùng phương pháp không hề tầm thường để hắn khuất phục.

Ban đêm Tiêu Chiến theo thường lệ không đi đến vũ hội trên thuyền, bung ô đi dạo quanh thuyền.

Hết thảy xã giao dối trá bởi vì nhìn thấu mà cảm thấy phiền nhiễu.

Một đám người tụ tập lại một chỗ chẳng qua là đem cô độc che giấu bên trong thanh âm náo nhiệt . Huống hồ nam nhân đàm luận tiền tài chính trị, nữ nhân đàm luận hàng hiệu bát quái, bằng mặt nhưng không bằng lòng, chỉ có một màng mỏng hư giả mà đem đâm thủng đi cũng không hiện ra bất cứ điều gì khác.

Mưa vô cùng lớn, Tiêu Chiến suýt chút nữa thì cầm không vững ô, giữa khí trời ác liệt mà đi ra ngoài là bởi mong chờ một trò hay.

"Đánh, đánh chết cho tao! Đệch mợ, thằng khốn, dám đùa bỡn trước mắt lão tử!"

Tiếng gầm thét to đến mức ngay cả tiếng mưa rơi cũng không che lấp được, xuyên thấu màng nhĩ, ong ong vang lên: "Nôn tiền ra cho tao!"

"Tao không có."

Vương Nhất Bác dùng mu bàn tay chà đi vết máu ở khóe miệng, cười lạnh: "Bản thân mình là rác rưởi, còn đi chửi người khác?"

Nam nhân dáng vẻ giận dữ, bàn tay cầm quạt hương bồ giơ cao lên, chỉ chút nữa là rơi trên người hắn.

"Các người đang làm gì?"

Tên toan đánh người xoay người lại, thấy anh khí chất bất phàm cùng áo khoác màu đen trên thân đắt đến dọa người, thu tay lại.

"Ta đếm đến ba, cút ngay cho ta."

Kỳ thật hoàn toàn không cần đếm đến ba, nam nhân lúc nãy còn hung thần ác sát liền quay đầu bỏ chạy.

Nam sinh toàn thân ướt đẫm, Tiêu Chiến nhẹ nhàng hướng về phía trước hai bước, vây hắn trong phạm vi của mình.

"Lại gặp mặt, anh cứu tôi hai lần."

Vương Nhất Bác ngồi dưới đất, hai chân cố đứng lên, muốn cùng anh chào hỏi, nhưng động đến cơ bắp đau nhức, nét mặt thoáng run lên. Cho dù ăn đau vẫn mặt dày mà nói đùa: "Có thể lấy thân báo đáp không?"

Tiêu Chiến vẫn như cũ không hề trả lời, nắm cán ô một cách vô lực, đốt ngón tay hằn lên rõ ràng.

"Này, đừng lãnh đạm như vậy mà."

Vương Nhất Bác thiên chân vô tà níu lấy ống quần của anh: "Ca?"

***

Tầng một cùng tầng hai hoàn toàn cách ly, ở tầng một là hai hàng bàn cược thật dài.

Đám người bị nuôi dưỡng ngồi đối diện, đứng phía sau một loạt người áo đen, rất nhiều người bởi vì sợ hãi mà run rẩy, không chịu nổi kích thích, số người tinh thần thất thường bị kéo ra ngoài cũng không phải là ít.

Tiêu Chiến đứng tại lầu hai, khuỷu tay chống vào lan can gỗ. Anh lướt qua lan can được sơn bóng loáng nhưng đã ố vàng, nhìn xuống Vương Nhất Bác phía dưới, trong mắt ý vị không rõ.

A Phi đi theo bên cạnh anh: "Ngài đặt cược ai? Tôi nói cho ngài biết, ai cũng xem trọng vị ngồi thứ nhất kia, tỷ lệ thắng rất thắng cao..."

"Thứ chín, thanh niên." Tiêu Chiến nói: "Bên phải. Đặt cược toàn bộ."

"Toàn bộ?!" A Phi bị dọa kêu to một tiếng: "Ngài còn chưa có biết được thực lực của hắn. Vạn nhất là cái hố..."

"Toàn bộ." Anh tâm tư khó lường, lần đầu tiên mở miệng nói đùa: "Ta là hôn quân."

A Phi ngầm hiểu, như tên trộm mà thầm suy nghĩ, ánh mắt dính trên người Vương Nhất Bác không hề rời đi.

Đêm đó trước khi chìm vào giấc ngủ có người gõ cửa phòng Tiêu Chiến, không có quy luật, đầu tiên một tiếng, sau đó là hai tiếng. Anh nhấc ly rượu trên bàn, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

"Đại lão bản, ban đêm thiếu người ở cùng sao?"

Thanh âm nữ nhân ngay cửa êm tai, tư thái cũng không tệ, son môi bôi diễm lệ, lá gan lại lớn, lười biếng tựa tại trên khung cửa, mị nhãn như tơ, tựa như xương cốt bị người rút đi:

"Muốn hay không. . . Cùng ta?"

"Không cần, cảm ơn."

Tiêu Chiến cứng nhắc cự tuyệt, khép cửa lại, không chút do dự. Trên thuyền có loại dịch vụ kỳ thật cũng không hiếm lạ, chỉ là khó hiểu sao lại tìm tới anh.

Cho nên vào ngày thứ hai theo thường lệ đi dạo xong, anh đẩy cửa ra, ngẩn ngơ trong phút chốc, liền hiểu.

Nam nhân trẻ tuổi hai tay bị trói, thẳng tắp nằm tại trên giường lớn, tư thế có chút khó chịu, tóc đen tán loạn rũ trước trán đem mặt mày che khuất.

Tiêu Chiến không ngờ rằng, lần thứ ba hai người tiếp xúc gần gũi lại là cảnh tượng này.

Vương Nhất Bác rõ ràng đã thay qua quần áo mới, lại tắm rửa, trắng tinh, đường cong dưới quần áo như ẩn như hiện, cơ bắp căng đến chặt chẽ.

Quả thực vô cùng mê người.

Tiêu Chiến đứng đó lẳng lặng thưởng thức một hồi, mới phát hiện miệng hắn bị chặn lại, cũng không nóng nảy, thong thả đi đến bên bàn, tìm một cái kéo.

"Đã tắm qua?"

Vương Nhất Bác mở to mắt. Tựa hồ rất muốn cãi lại, lại không phát ra được âm thanh.

Tiêu Chiến vuốt vuốt cây kéo lạnh buốt trên tay, mắt rũ xuống, khiến cho người khác nhìn không thấu: "Coi như cậu may mắn, rơi vào tay tôi, còn có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh đi ra ngoài."

Động tác lưu loát mở ra dây thừng: "Đi đi."

Trói buộc bỗng nhiên buông lỏng, hắn một lần nữa lấy lại tự do, một vòng giật giật cổ tay cùng cánh tay, ngẩng đầu nhìn nam nhân lạnh lùng thẳng tắp đứng bên giường, khóe miệng kéo một cái, cười ra một cái dấu móc thật tâm thật ý.

Vương Nhất Bác đột nhiên vươn tay ra, nhanh nhẹn bắt anh lại, để Tiêu Chiến không thể động đậy, ngồi dậy ghé vào bên tai anh, cắn chữ rõ ràng, hung hăng tuyên bố:

"Không đi. Tôi là ở phía trên."

Khí tức ấm áp quấn quanh lấy khối da thịt mẫn cảm sau tai Tiêu Chiến, nhiệt độ cơ thể đột nhiên tăng lên, anh trong lúc nhất thời vậy mà im bặt, không kịp phản ứng, mặc cho Vương Nhất Bác định đoạt.

"Nghe bọn hắn nói... Anh không thích nữ nhân?" Người kia ngậm lấy vành tai mềm mềm của anh hỏi: "Vậy tôi thì sao?"

"Tiêu Chiến, anh có thích tôi hay không? ... Hẳn là thích nhỉ, anh lần nào cũng bảo vệ tôi, đứng ở lầu hai vụng trộm nhìn tôi, đặt cược trên người tôi. Tôi đều biết."

Hai người sát lại thêm gần, mập mờ đến quá phận.

Vương Nhất Bác đang đánh cược, cược anh động tâm, hết thảy hành động đều có thể hoàn mỹ ăn khớp, hắn cược Tiêu Chiến chẳng qua là ngoài miệng cậy mạnh, chẳng qua là giả bộ xa lánh.

Chiêu lạt mềm buộc chặt lừa người này, xưa nay vẫn chưa bao giờ là lỗi thời.

Sau đó hắn nhìn vào ánh mắt của anh, đáy mắt kia chôn sâu thứ dục vọng thuần khiết, tựa như mưa gió sắp đến khi mây đen cuồn cuộn không ngừng, lại hòa tan chút thân mật gần gũi để người khác không kiềm lòng được mà sa vào trong đó ôn nhu.

Hóa ra Tiêu Chiến cũng mong chờ đã lâu.

"Có thể chứ?" Người trẻ tuổi tuy rằng làm bộ lễ phép hỏi, trên thực tế tay đã bắt đầu cởi bỏ quần áo của anh.

Ngón tay giữa như vô tình hữu ý mà từ từ lướt qua xương quai xanh tinh xảo, mang đến những trận run rẩy không ngừng.

"Anh... Lần đầu tiên?"

Thân thể đối phương ngây ngô mẫn cảm đến không tưởng tượng nổi, dựa vào trong ngực hắn thở gấp liên tục, nửa câu cũng không nói nên lời.

Trước khi đùa bỡn thân thể người kia đến mềm nhuyễn, phải dùng đến mười phần kiên nhẫn.

"Đầu tiên, lần đầu tiên thì sao? Cậu... xem thường?"

"Thật ra cũng không có gì. Chỉ có điều." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói: "Thật chặt."

Mãi cho đến khi chưa tiến vào toàn bộ, Tiêu Chiến cũng không hô đau, nhưng khuôn mặt dễ nhìn đã nhăn lại, ngẩng cổ, mở to miệng hít vào từng luồng khí lạnh, tựa như cá thiếu nước trên bờ biển.

Huyết dịch sôi trào, sinh mệnh bùng cháy.

Vương Nhất Bác hai tay vòng lấy eo nhỏ của anh, thả chậm tốc độ, cũng không hề thương tiếc, người trẻ tuổi không biết mệt mỏi, tựa hồ muốn để anh chết chìm trong trận giằng co dài dằng dặc này. Nói cái gì tất thảy đều không ghi nhớ kỹ, chỉ nhớ rõ con ngươi đen trắng rõ ràng của người kia. Hắn muốn chính diện làm, như vậy có thể chăm chú mà nhìn anh. Nhìn đôi mắt một chút lại một chút, dù là chết đi cũng vui vẻ mà nhắm mắt.

"Tiêu Chiến, tôi muốn anh rất lâu rồi. Vào ngày đầu tiên mà anh lên thuyền đã muốn."

"Hãy mang tôi đi."

Đột nhiên nhớ lại ngày mưa tầm tã đó, giống như vân vê những mảnh kim cương đen vỡ trên tay, "soạt" một cái tùy ý ném xuống, va vào thân thể, làm cho thân ngàn đau nhức.

Tiêu Chiến bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Trong trò chơi này, ai là người rắp tâm đặt cạm bẫy, ai là người tình nguyện rơi vào, đã không còn quan trọng.

Quan trọng là, bọn họ tại vùng công hải này mà gặp nhau, ngay tại vùng biển tự do này mà đem lòng yêu nhau.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro