Soda vị anh đào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường sá dịp nghỉ lễ luôn trong trạng thái tấp nập của giờ cao điểm, nhìn đến hàng dài xe cộ dừng chờ đèn đỏ ở phía trước, Kim Gyuvin khó nhịn một tiếng thở dài.

Radio trong xe vừa vặn đang phát tới kênh bày tỏ tình cảm nổi tiếng gần đây, và chủ đề hôm nay tình cờ là về mối tình đầu đầy tiếc nuối.

"Kế tiếp là bức thư cuối cùng gửi đến chương trình."

"Mối tình đầu của tôi bắt đầu vào mùa hè năm tôi mười sáu, và rồi cũng biến mất vào một buổi chiều mà tôi vẫn chưa thể lớn thêm dù chỉ một tuổi."

Mười sáu tuổi ấy à, Kim Gyuvin nhớ lại bản thân ở thời điểm này, đi học không ngủ thì xếp origami, tan học lại cùng bạn bè rong chơi. Còn có mỗi ngày đều nghịch ngợm gõ lên cửa sổ hàng xóm, mang theo đứa nhỏ nhà kế bên chạy loanh quanh, mỗi lần như thế đều bị bố mẹ trách mắng vì quậy phá nhưng rồi anh lại vẫn chứng nào tật nấy.

Quả thực là một thời vô lo vô nghĩ, Kim Gyuvin thầm cảm thán.

"Năm tôi mười ba tuổi, bởi vì bố tôi chuyển công tác nên cả nhà cũng phải tìm chỗ ở mới, tôi cùng anh ấy ngẫu nhiên trở thành hàng xóm cách vách. Tính tình anh ấy thoải mái vui vẻ, hệt như chú cún lông vàng, mỗi ngày đều lẽo đẽo theo sau nhõng nhẽo đòi chơi đùa. Phòng tôi ở tầng một, với chiều cao của anh ấy thì việc gõ lên cửa sổ phòng tôi nhằm thu hút sự chú ý đối với anh ấy chỉ là chuyện cỏn con. Sau khi chúng tôi trở nên thân thiết, anh ấy luôn tìm đến tôi thông qua cửa sổ thay vì cửa chính, đưa tôi đi khắp nơi mỗi ngày với đủ loại lý do kỳ lạ."

Nghe đến đây, Kim Gyuvin ngẩn người.

"Tôi cùng anh ấy trải qua ba năm ồn ào. Thời điểm đó anh ấy chuẩn bị bước sang tuổi mười chín, cũng là lúc kỳ thi đại học kết thúc, khoảng thời gian nghỉ ngơi sau kỳ thi tuyển sinh, trừ bỏ những ngày không có việc gì làm thì những ngày còn lại đều tràn đầy năng lượng một cách thừa thãi."

"Ngày đó tôi buồn vì thi cử không tốt đã đành, vậy mà ngoài trời còn nóng bức đến tức ngực. Anh ấy bất ngờ gõ cửa sổ phòng tôi, từ đâu lấy ra hai tấm vé tham dự lễ hội âm nhạc rồi nói sẽ đưa tôi đi chơi, còn cúi người nhỏ giọng bảo với tôi rằng anh ấy đã nói dối bạn mình anh ấy không lấy vé, vì muốn một mình đưa tôi đến đó. Trời hôm ấy đặc biệt chói chang, tôi nhìn điệu bộ cười hề hề ngốc nghếch của anh ấy dưới ánh nắng, không hiểu vì sao lại ngẩn ngơ đồng ý."

"Trên đường đi anh ấy còn lấy ra một lon soda vị anh đào mà anh coi như báu vật, nói rằng đây là chai cuối cùng anh ấy chộp được từ cửa hàng tiện lợi, là hiện vật quý hiếm, là bảo bối độc nhất vô nhị. Chẳng để anh ấy tiếp tục thao thao bất tuyệt, lon nước vừa khui đã phụt ra tung tóe thấm ướt cả người anh. Anh ấy luống cuống tay chân vội cởi áo khoác trên người, vậy mà còn tiếc nuối định há miệng đón lấy nước soda đang trào ra, bộ dáng thật sự trông rất ngốc, tôi vốn nghĩ muốn quay đầu bước đi vờ như không quen biết, nhưng rồi lại nhịn không được bật cười. Chẳng hiểu vì sao nhìn anh ấy tôi lại thấy vui vẻ đến vậy."

"Ở lễ hội âm nhạc thực sự rất nóng, âm lượng dàn loa lại ở mức lớn. Không biết có phải vì là ngày lễ hay không mà có rất đông người tham dự. Ai nấy đều mồ hôi đầm đìa, hai tay phẩy phẩy khắp nơi, hơn một lần tôi có suy nghĩ hối hận với quyết định của bản thân vì đã dễ dàng nghe lời anh ấy đến vậy."

"Có thể là vì sắc mặt của tôi rất không tốt, anh ấy thật cẩn thận cúi đầu hỏi tôi có phải là bị cảm nắng rồi không. Tôi tức giận đạp anh ấy một cái, đang định mắng anh ấy rốt cuộc là nghĩ cái gì, trời nóng như vậy là còn muốn chen chúc ở đây. Đám đông phía sau đột nhiên dồn lên, tôi mất thăng bằng ngã vào người anh ấy. Trước khi tôi kịp phản ứng, anh ấy đã trùm chiếc áo khoác dính soda anh đào lên đầu cả hai."

"Kết quả vì không không kiểm soát sức lực, đầu chúng tôi cụng vào nhau một cái 'bốp'. Tôi niệm trong đầu một nghìn lần rằng không nên đôi co với con cún ngu ngốc làm gì, tôi nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu lên. Liền thấy anh ấy cười tươi đến độ khoé miệng sắp chạm tới mang tai. Tôi hỏi anh ấy cười cái gì, có thể vì nghe không rõ, anh ấy nghiêng đầu cười đáp lại tôi: 'Vừa rồi em trừng mắt nhìn anh thật sự rất đáng yêu.'"

"Tôi nghĩ mình thực sự bị cảm nắng rồi, bằng không vì sao mặt lại nóng đến vậy. Trái tim giống như bị ngâm trong soda anh đào, chẳng thể kiểm soát nổi bọt khí vây xung quanh. Nhịp tim đập thình thịch lấn át cả tiếng nhạc, tôi ngây người nhìn anh ấy."

"Áo khoác của anh ấy vẫn còn để hở trên đầu, và chúng tôi dựa vào nhau giữa biển người đông đúc. Một cơn gió cuối cùng cũng thổi qua ngày hè oi bức, nụ hôn mang hương vị soda anh đào nhẹ nhàng đáp xuống khóe miệng tôi."

"Lúc đó tôi thực sự quá hoảng loạn, trái tim tôi chưa bao giờ bối rối như vậy và đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng. Đến khi tôi hoàn hồn lại, tôi đã đẩy anh ấy ra. Những chuyện về sau tôi không còn nhớ quá rõ."

Tiếng còi vang lên từ phía đuôi xe mang Kim Gyuvin trở lại thực tại từ câu chuyện trên radio.

Kim Gyuvin khởi động xe, nghĩ lại vừa rồi bản thân có chút xuất thần. Sau đó thì sao, đơn giản cũng có thể tự nhận ra bản thân vì xúc động nhất thời đã dọa tới đối phương, hai người vốn luôn duy trì mối quan hệ anh em tốt, nếu thật sự tỏ tình nhưng đến cuối cùng nhận được câu trả lời không như mong muốn, anh không biết quan hệ giữa hai người có thể trở về lại như xưa không.

Định nghĩa của sự mơ hồ quá đỗi tinh tế, cái giá của một kết cục có hậu và một mối quan hệ tan vỡ thực sự rất khó để cho người ta chọn lựa. Hơn nữa liệu bản thân anh có thực sự đủ can đảm để vờ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra sau khi đã cư xử một cách khác thường không. Mà đối phương sau hôm đó tránh mặt anh suốt nhiều ngày liền, khỏi cần đoán cũng biết hành động này mang hàm nghĩa cự tuyệt vô cùng rõ ràng.

Kim Gyuvin đánh vô lăng rẽ vào bãi đỗ, người dẫn chương trình trên radio vẫn đều đều đọc thư.

"Tôi không nhớ rõ ban nhạc nào đã hát vào ngày hôm đó, cũng chẳng biết làm sao bản thân có thể về được tới nhà, thậm chí là nụ hôn kia trong ở ký ức tôi rất mơ hồ, chẳng lẽ là ngọn gió lướt qua đã để dấu vết trên môi, hay căn bản chỉ có mình tôi đang ảo tưởng. Nhưng mùi soda anh đào vương vấn nơi đầu mũi, tôi lại đặc biệt ghi nhớ rất rõ ràng."

"Một người bạn hỏi tôi rằng tôi đã từng thích ai chưa, và tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến lúc đó chỉ vỏn vẹn ba thứ, là mặt trời, hơi nóng, và mùi soda anh đào."

"Hiện tại nghĩ đến, tôi dường như đã được nếm trải sự lãng mạn của mối tình đầu vào mùa hè năm tôi mười sáu tuổi."

"Nhưng lúc đó tôi thực sự hoảng hốt, quên mất bản thân đã ngượng ngùng ra sao, quên cả việc phải giữ chặt lấy bàn tay anh ấy. Nhưng mọi chuyện luôn không được suôn sẻ như ý muốn, hôm đó về đến nhà tôi vô cớ sốt cao, sau khi khoẻ lại mới biết tin anh ấy đã ra nước ngoài du học."

"Tôi bỏ lỡ anh ấy năm năm, đến cuối cùng đã gặp lại vào năm nay, nhưng rốt cuộc chúng tôi vẫn chỉ duy trì mối quan hệ anh em tốt. Tôi không chắc bây giờ anh ấy có còn giữ suy nghĩ đó hay không và hành động của anh ấy lúc đó có thể thực sự chỉ là sự cố ngoài ý muốn, một cái bẫy của hormone tuổi trẻ chứ không phải ý định ban đầu của anh ấy."

"Nhưng tôi thì vẫn nhớ anh ấy rất nhiều, anh của mùa hè năm tôi mười sáu."

"Nghĩ lại thì, tôi vẫn không nỡ để sự hối hận này tiếp diễn, tôi muốn bày tỏ với anh ấy rằng tôi từ lâu đã sớm phải lòng anh."

Người dẫn chương trình đọc tới đây, Kim Gyuvin vừa đỗ xe xong liền ngả lưng lên ghế, bãi đỗ xe rộng lớn yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn lại còn lại thanh âm dịu dàng của người chủ trì radio.

"Nếu ký ức này có mùi hương, vậy đó chính là hương thơm của long não. Ngọt ngào an nhiên, tựa như nhớ rõ hạnh phúc đã có. Ngọt ngào mà u uất, tựa như quên đi ưu sầu(1). Đối với mối tình đầu, đối với tình yêu, mỗi người đều có cho riêng mình một kỉ niệm. Thực sự rất khó để buông bỏ, khi tưởng chừng đã quên nhưng lại phát hiện ra rằng thời tiết, cảnh vật, nhân vật trong ký ức dường như không bao giờ phai mờ. Nhưng ký ức dù sao vẫn là ký ức, chúng ta đều không có khả năng thay đổi quá khứ đã trôi qua. Và người gửi thư cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định, các thính giả nghe đài ơi, liệu bạn có đủ dũng cảm để một lần nữa tỏ tình với người mình thầm mến không?"

Trí nhớ giống như vừa trở lại mùa hè năm bản thân sắp chạm ngưỡng mười chín. Kim Gyuvin trông đến đôi mắt mở to của người mình ôm trong lòng, không nhịn được mà phì cười. "Em dễ thương thật", anh rốt cuộc đã có thể thốt ra câu nói mà mình đã lặp đi lặp lại cả nghìn lần trong tim.

Người trong thư nói rằng em ấy muốn tỏ tình, là người anh đem lòng yêu thích lén lút trốn trong lồng ngực anh mà đỏ mặt. Kim Gyuvin lúc này nhớ lại, lon soda anh đào hình như anh còn chưa kịp uống. Tiếng reo hò của mọi người xung quanh tựa như lời chúc phúc, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong không khí cùng lúc tan chảy trong trái tim anh, Kim Gyuvin khẽ hôn lên môi em khi ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua.

"Từ núi cao, tôi sẽ mang về cho bạn những đóa hoa chuông may mắn, những hạt dẻ nâu thẫm, và một giỏ đầy những nụ hôn của núi rừng. Tôi sẽ đối xử với bạn giống những điều mùa xuân đang làm với những cây anh đào(2). Vậy...Đó là tất cả cho radio ngày hôm nay, hẹn gặp lại mọi người vào lần sau."

Tiếng gõ lên mặt kính vừa vặn đúng vào thời điểm giọng người dẫn chương trình trên radio vừa dứt, Kim Gyuvin hạ cửa sổ, thấy Han Yujin đang cúi người nhìn mình.

Thời gian giống như đã dừng lại ở mười sáu tuổi, vị ngọt của soda anh đào tựa hồ vẫn còn lưu lại trên đôi môi.

"Han Yujin, có muốn cùng anh một lần nữa đến lễ hội âm nhạc không?"

Hoàn.

Trích dẫn:
"Canh y ký" của Trương Ái Linh
"Hai mươi bài thơ tình và một bản tuyệt vọng ca" của Pablo Neruda

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro