[HắcMiêu] Chúc phúc muộn màng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 小七
Link: https://xki34.lofter.com/post/4b7460df_1ccc760bc
Editor: 129Poetry
__________________________________

OOC!!!

"Em đếm ba, hai, một, cả nhà cùng nhau đi vào để gây bất ngờ cho Dao Dao nha.” Tôn Trân Ny lặng lẽ nói với mọi người bên cạnh ở cửa.
 
"Đến, đến, chuẩn bị! Vào đi!" Mọi người đẩy vào, "Dao Dao! Sinh nhật vui vẻ!"
 
Một nhóm người hát bài hát chúc mừng sinh nhật hùng hồn bước vào phòng của Thẩm Mộng Dao, "Đến Dao Dao, nhanh lên, em muốn chụp ảnh."
 
"Dao Dao ước một điều ước đi."
 
"Người nhà muốn chụp ảnh đẹp!"
 
“Có ai chụp ảnh giúp em không?” Thẩm Mộng Dao mở to mắt nhìn mọi người.
 
“Chị đến, chị đến.” Trương Hân vẫy chiếc máy ảnh trên tay.
 
"A, có đèn lấp đầy không? Mau lấp đầy đi."
 
"Chị chuyên nghiệp."
 
"Ơ, đến Dao Dao nhìn em, nhìn em nữa."
 
"Nhìn em, nhìn em."
 
"Tới đây, tới đây!"
 
Một nhóm chị em thần tượng đang xoay điện thoại di động của họ về phía ngôi sao sinh nhật của ngày hôm nay
 
“Ngỗng, ngỗng, ngỗng, ngỗng, ngỗng, ngỗng, rồi em sẽ quay 360 độ, để mọi người chụp cho đẹp, hehe.” Thẩm Mộng Dao cầm chiếc bánh và quay lại thế này.
 
“Ôi, việc quay phim của Lâm Thư Tình thật tệ, gia đình ạ.” Quách Sảng lại bắt đầu phàn nàn về Tiểu Tình của chúng ta.
 
“Ôi, cậu đáng ghét!” Lâm Thư Tình nắm chặt tay vẫy vẫy.
 
“Vậy thì em sẽ thổi đây.” Thẩm Mộng Dao nói sau khi thực hiện một điều ước.
 
“Thổi đi.” Bầu không khí trong phòng lại cao trào. "Wuhu! Sinh nhật vui vẻ!"
 
Trong bầu không khí ồn ào này, Thẩm Mộng Dao kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, ngẩng đầu tìm bóng dáng quen thuộc.
 
"Kết thúc rồi ... em ấy sẽ không đến sao? Viên Nhất Kỳ ..." Thẩm Mộng Dao thầm lẩm bẩm trong lòng.
 
Vào lúc này, Viên Nhất Kỳ đang ...
 
Cảm ơn vì những món quà trong túi phòng của em, chia sẻ âm nhạc và những lời càu nhàu.
 
“Tiểu Ban, con có muốn gửi lời chúc phúc không?” Viên Nhất Kỳ chạm vào Tiểu Ban, chụp ảnh khoảnh khắc này bằng điện thoại di động của em.
 
Sau khi chụp xong, Viên Nhất Kỳ nằm liệt trên giường, trong đầu là Thẩm Mộng Dao, "A ... Mình muốn đi ... nhưng chị ấy vẫn chưa kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, phải không? Vậy thì mình sẽ nằm xuống chờ một lúc."
 
Viên Nhất Kỳ nằm trên giường, chơi với món quà trên tay mà em ấy đã mua khi đi ra ngoài vài ngày trước.
 
Chà, đây thực sự chỉ là một trong số đó. Tầng của căn phòng chứa đầy quà cho đội trưởng.
 
Viên Nhất Kỳ mở túi phòng ra thì thấy buổi phát sóng trực tiếp của Thẩm Mộng Dao đã kết thúc nên em vội vàng đứng dậy xuống giường đi thẳng vào phòng chị.
 
Vừa ra tới cửa, em đã nghe thấy tiếng ầm ầm của căn phòng.
 
Viên Nhất Kỳ dừng lại, em đang dựa vào tường, vẫn gửi tin nhắn trong túi phòng không chậm trễ.
 
Em muốn đợi, khi mọi người đã đi hết, để cho em thời gian ở một mình với Thẩm Mộng Dao, để họ có thể ngọt ngào.
 
“Eh Viên Nhất Kỳ, sao em không vào?” Trương Hân tình cờ cũng đi ra, cô đang bưng đồ ăn đã chuẩn bị cho Hứa Dương.
 
“Không sao, em vào sau.” Viên Nhất Kỳ xua tay kêu Trương Hân mau tìm Hứa Dương, nếu không sẽ phải ngồi xổm ở cửa ngủ qua đêm.
 
Trương Hân gật đầu và vội vàng rời đi.
 
Thẩm Mộng Dao ở trong phòng luôn chú ý đến chuyển động của cánh cửa, đương nhiên cũng nhìn thấy Viên Nhất Kỳ ở cửa, chị kêu mọi người tiếp tục chơi trong phòng, kiếm cớ rời đi ra ngoài.
 
“Viên Nhất Kỳ.” Gọi tên lớn một chút cũng không sao.
 
"Hả? Dao Dao, sao chị lại ra ngoài. Uh ..." Viên Nhất Kỳ đặt điện thoại xuống và nhìn lên Thẩm Mộng Dao.
 
"Nếu chị không đi ra, em phải làm sao? Sao em không đi vào, hả? Chị đã đợi lâu như vậy rồi. Phạt!" Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ đang ngồi trên mặt đất.
 
“Này, không phải có một đống bóng đèn trong đó sao, em nghĩ em sẽ chỉ dành nó với chị hôm nay, sinh nhật của chị và Lễ Thất tịch của chúng ta.” Viên Nhất Kỳ dựa bức tường.
 
“Hừm, vậy chị sẽ miễn cưỡng tha thứ cho em vì đến muộn, cùng em trải qua ngày lễ.” Thẩm Mộng Dao kiêu ngạo ngẩng đầu, không nhìn đến tiểu hài tử trước mặt.
 
“Chà, ngôi sao sinh nhật nhỏ của em. Chúc mừng sinh nhật. Đi với em.” Viên Nhất Kỳ nắm tay Thẩm Mộng Dao và dẫn chị về phòng.
 
“Này, sau này đừng cao hứng nữa!” Viên Nhất Kỳ ngây ngô nhếch mép.
 
Thẩm Mộng Dao tỏ vẻ khó hiểu, chị mở cửa.
 
Điều đập vào mắt là tiểu Ban được mặc bộ quần áo mát mẻ, trên đầu có dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật".
 
Thẩm Mộng Dao che miệng lại, chị nhìn thấy món quà ở đó còn có bức ảnh trên tường bên cạnh món quà.
 
Đó là một bức ảnh sau khi họ nhận ra rằng họ đã chia tay một thời gian và sau đó tái hợp.
 
Những ký ức hiện về trong đầu, Thẩm Mộng Dao đỏ mắt.
 
Viên Nhất Kỳ nhìn thấy đột biến, giữ chặt Thẩm Mộng Dao, nhìn chị, "Chị vui không? Em thật sự rất tốt, hahahahaha."
 
"Ưm ... mở ... tay ... Kỳ Kỳ ôm" Thẩm Mộng Dao khóc quay người lại, ôm chặt Viên Nhất Kỳ, vùi đầu nhỏ vào trước ngực em.
 
“Ừm, hôm nay là một ngày tốt lành, đừng khóc nữa.” Viên Nhất Kỳ vuốt tóc chị.
 
“Trước giờ chị luôn cho rằng đã mất hết tất cả, chị đã âm thầm buồn rất lâu.” Thẩm Mộng Dao chán nản nói.
 
"Làm sao có thể, em ... Em không nguyện ý ..." Kỳ Kỳ sắc mặt đỏ bừng.
 
Thẩm Mộng Dao cứ ôm Viên Nhất Kỳ như thế này, không nói tiếng nào.
 
“Dao Dao?” Viên Nhất Kỳ vỗ về chị.
 
“Đừng nói chuyện, để chị ôm một lúc.” Thẩm Mộng Dao đưa tay lên che miệng Viên Nhất Kỳ.
 
“Uhm! Em đang làm gì vậy.” Thẩm Mộng Dao đột nhiên cảm thấy cơ thể đang lơ lửng trên không trung.
 
"Hãy mở quà trước, được không? Đêm nay còn nhiều thời gian để chị ôm nha." Viên Nhất Kỳ nói lời cuối cùng cố ý nhấn mạnh.
 
“A phải là em ôm chị!” Thẩm Mộng Dao không tin.
 
“Chờ xem.” Viên Nhất Kỳ vẻ mặt khinh thường.
 
“Mở nó ra… đây là cái đầu tiên.” Viên Nhất Kỳ giơ món quà nhỏ mà em đã chuẩn bị.
 
“Đây là cái gì?” Thẩm Mộng Dao tò mò nhận lấy.
 
"Em đã hỏi A Hân và những người khác vào ngày hôm đó. Họ nói rằng nên tặng một món quà mà chị có thể nhìn thấy trong nháy mắt, để chị có thể nghĩ đến em ngay khi nhìn thấy nó." Viên Nhất Kỳ nắm tay Thẩm Mộng Dao, "nhưng em nghĩ, em đã tặng sợi dây chuyền, cũng đã tặng vòng tay, không có gì đặc biệt. "
 
“Hừm.” Thẩm Mộng Dao ra hiệu em tiếp tục.
 
“Nhẫn.” Viên Nhất Kỳ nắm tay Thẩm Mộng Dao và cùng chị mở hộp.
 
Bên trong hộp là một cặp nhẫn.
 
Thẩm Mộng Dao chọn một cái nhẫn lên xem, nhìn thấy dòng chữ bên trong, "Em tự làm?"
 
"Ừ, có hơi thô sao? Em mài rất lâu, sợ chị bị đau tay."
 
“Kỳ Kỳ, chị thích nó lắm. Em đeo nó vào cho chị nhé?” Thẩm Mộng Dao trông rất đáng yêu khiến em không thể chờ đợi được.
 
“Được… Được!” Viên Nhất Kỳ run rẩy cầm chiếc nhẫn, một lúc lâu sau Thẩm Mộng Dao mới đưa ngón tay vào.
 
Thẩm Mộng Dao cũng lấy một chiếc nhẫn khác, nắm chặt tay Viên Nhất Kỳ và đeo nó cho em.
 
Lúc này Viên Nhất Kỳ không kìm được, em và Thẩm Mộng Dao đan chặt ngón tay vào nhau, Viên Nhất Kỳ hôn cô gái yêu thích của mình.
 
Đêm vẫn còn dài, chúng ta cũng vậy.
 
"Thẩm Mộng Dao ... Sinh nhật vui vẻ, Thất Tịch vui vẻ."
 
"Tất cả chúng ta đều sẽ hạnh phúc."
__________________
 
Sáng sớm hôm sau.
 
"Ơ, Dao Dao đâu rồi? Tối hôm qua, sinh nhật mà đi đâu mất rồi?" Một nhóm người bối rối.
 
“Em ấy đang ở cạnh Viên Nhất Kỳ.” Trương Hân trả lời.
 
“Ôi thật hết nói nổi, chúng ta lại là một bóng đèn lớn.” Có một tiếng than khóc.
 
 

 
Dòng chữ trên chiếc nhẫn:

Viên Nhất Kỳ: Love u as love life.
Thẩm Mộng Dao: Love life as love u.

_____________________

*Cắn đường lý trí mọi người ạ 💙💜
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro