[HânDương] Người này cũng là của ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 七号电池灬
Link: https://uuu57660.lofter.com/post/1fee234e_1cd0291ad
Editor: 129Poetry
__________________________________

Hoan nghênh bảo bối Uyên Ương nhà chúng ta đến!
 
Một nhà ba người, tranh giành tình nhân tiểu nhật thường.
 
......
 
Hiếm khi ngủ được một giấc, lấy lại sức, Hứa Dương Ngọc Trác chui vào trong chăn có chút không muốn rời giường, bên cạnh nàng đã mất đi nhiệt độ ban đầu. Kể từ khi Uyên Ương đến nhà, sự hưng phấn của người kia chưa bao giờ nguôi ngoai.
 
"A Hân!" Hứa Dương Ngọc Trác duỗi lưng một cái, thuận miệng gọi.
 
Vốn cho là Trương Hân lại sẽ giống thường ngày ôm Uyên Ương từ cửa gian phòng xuất hiện, lại không nghĩ rằng hôm nay chỉ có cái kia bốn chân ngắn, đầu nhỏ, phốc phốc phốc phốc hướng nàng đi tới.
 
Chân ngắn nhỏ ra sức nhảy lên, nghĩ rằng nhảy lên trên giường tìm kiếm ấm áp ôm một cái, lại bởi vì hình thể quá nhỏ, bị kẹt giữa sàn dọc giường, sau vài lần vùng vẫy không thành công, nó mới ngã ngửa ra sàn nhà, đành phải trừng mắt to vô tội, "gâu gâu gâu" xin giúp đỡ.
 
"Aww u, đến, Mama giúp con nha!" Nhẹ nhàng thuận lợi đem Uyên Ương ôm vào trong ngực, Hứa Dương thuận tay vuốt theo mái tóc nhỏ màu vàng lởm chởm của nó.
 
Một người một chó chơi một hồi lâu, cũng không thấy dấu hiệu của Trương Hân, Hứa Dương đành phải ôm Uyên Ương ra khỏi phòng tìm kiếm. Nhưng phòng khách rỗng tuếch, như một nơi nơi hẻo lánh, bên trong nhìn thấy một vài món đồ chơi của tiểu Uyên Ương.
 
"Hôm nay thật là kỳ quái, thế mà sẵn sàng bỏ mình ở nhà?"
 
Hứa Dương Ngọc Trác có chút buồn bực nhìn xem Uyên Ương trong ngực, điểm một cái lên mũi của nó, thật ngứa, tiểu gia hỏa nhẹ giọng hắt hơi một cái.
 
"Ha ha ha ha ha, Uyên Ương con thật đáng yêu a!"
 
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, trên thân tiểu gia hỏa bỗng nhiên giãy dụa nhảy ra khỏi vòng tay của Hứa Dương Ngọc Trác, nhanh chóng chạy tới cạnh cửa, hưng phấn bắt đầu vẫy đuôi.
 
Trên tay mang theo bao lớn bao nhỏ, A Hân dùng chân đóng cửa lại, quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt u oán đang nhìn mình, sau đó bắt đầu nhìn dưới chân, Uyên Ương đang mừng rỡ mà nhảy lên đu đu chân cô.
 
"Uyên Ương ngoan, một hồi chơi với con nha."
 
Trương Hân thận trọng dùng chân cho Uyên Ương dịch chuyển khỏi, thay xong giày mới xách bao lớn bao nhỏ đi tới trước mặt Hứa Dương Ngọc Trác.
 
"Dương tỷ, thế nào?"
 
"Ah, A Hân, Uyên Ương đều không thích mình ~"
 
Đột nhiên Hứa Dương bĩu môi làm nũng Trương Hân thật khó khăn mà có thể chống đỡ, nửa ngày cũng không nghĩ ra đối sách. Lại bởi vì mang quá nhiều đồ vật, trán của cô chảy xuống từng khỏa mồ hôi, toàn thân trên dưới đều nóng khó chịu, Trương Hân chỉ muốn nhanh chóng đem những vật này giải quyết.
 
"Mình trước tiên đem những đồ vật này cất gọn, cậu đợi lát nữa…"
 
Làm nũng thất bại, Hứa Dương Ngọc Trác không có nghĩ tới, nàng không thể tưởng tượng nổi, Trương Hân có chút kinh ngạc tiếp tục đặt đồ xuống, liền bắt đầu hủy đi chuyển phát nhanh, thẳng nam, nàng hận không thể cắn nát răng hàm.
 
Uyên Ương cũng không biết lúc nào đã ngồi xổm ở bên chân Trương Hân, dùng đầu không ngừng cọ lấy ống quần tựa hồ là học dáng dấp của nàng nũng nịu, đáng giận nhất là Trương Hân thấy thế mà ôm lấy nó, đặt ở bên trên hai chân của mình, mới lại tiếp tục hủy đi chuyển phát nhanh.
 
Cho nên? Là nàng làm nũng không xứng!
 
"Dương tỷ, mau nhìn! Cái này tiểu y phục có phải là đặc biệt đáng yêu!"
 
"Dương tỷ, cậu nói Uyên Ương có thể hay không đeo cái này, chuông nhỏ?"
 
"Dương tỷ, nhìn nè, mình còn mua cho Uyên Ương một cái lược nhỏ!"
 
Không biết vì cái gì, Trương Hân luôn cảm giác phòng khách không khí lãnh lãnh thanh thanh, một bên Hứa Dương Ngọc Trác dáng vẻ cũng không giống hăng hái lắm, không hài lòng sao? Nhưng những thứ này không phải đều là hai người bọn họ cùng một chỗ chọn sao?
 
"Dương tỷ?"
 
Trên thân Uyên Ương đột nhiên bị ôm đi, trong tay chuyển phát nhanh cũng bị Hứa Dương Ngọc Trác bỏ sang một bên, ngay sau đó một cỗ mùi vị quen thuộc chui vào xoang mũi Trương Hân
 
"Mình ôm nó, cậu ôm mình!" =))
 
Hứa Dương Ngọc Trác tự tin dựa vào vòng tay của Trương Hân, nhếch khóe miệng về phía Uyên Ương, Trương Hân chờ thời đầu óc bỗng nhiên liền hiểu hết thảy nhân quả quan hệ.
 
Con cừu nhỏ đang cùng tiểu cẩu cẩu tranh giành tình nhân.
 
"Hứa Dương Ngọc Trác, đến cùng ai mới là dấm vương a!" Trương Hân nhịn không được nhéo nhéo người còn đang cùng Uyên Ương khoe khoang, học dáng vẻ lúc trước nàng trêu chọc mình ăn dấm.
 
"Bệnh thần kinh, ai ăn dấm rồi! Mở gói hàng của cậu đi......"
 
"Được được, quấy rầy rồi!" Bị dùng sức đẩy ra, Trương Hân cũng không cùng với nàng tiếp tục tranh luận, dù sau con cừu nhỏ lộn xộn này là vua của loài cừu sau khi tiến hóa, tiểu miên dương càn rỡ, cô không thể trêu vào, chính nàng minh bạch chân tướng liền ổn thỏa.
 
Cầm qua chuyển phát nhanh lại bắt đầu từng cái mở ra, đại bộ phận đều là hai người mua thêm đồ dùng cho Uyên Ương, chỉ có một cái hộp nhỏ tinh xảo nằm trong một đống quần áo đồ chơi bên trong là không phù hợp…
 
"Dương tỷ, cậu nhìn mình mua cho Uyên Ương sợi dây chuyền nè, cậu có muốn hay không thử mang một chút?" Quả nhiên vừa dứt lời bên hông liền bị nàng hung hăng bấm một cái, sau đó một cái nghiến răng lọt vào trong tai Trương Hân.
 
Thẹn quá hoá giận!
 
"Thử một chút a!" Nói lại nhiều cũng không bằng trực tiếp làm, Trương Hân đem dây chuyền mở ra trực tiếp đeo lên cổ nàng, thanh nhã lại không mất đi sự cao quý, vừa đúng thời điểm ánh nắng vung xuống, tựa hồ còn mang theo nét nhàn nhạt vốn có, không hổ là thẩm mĩ của Hứa Dương Ngọc Trác, coi như không tệ.
 
Đến khi sợi dây chuyền đeo lên trên cổ, Hứa Dương Ngọc Trác mới chú ý tới, cái này không phải là nàng đã cho vào giỏ hàng đầu tiên sao? Nàng suy tính rất lâu, đều không có hạ quyết tâm mua, không nghĩ tới bị Trương Hân phát hiện, cho nên nói thẳng nam thông suốt có bao nhiêu đáng sợ, quả thực chính là xưa đâu bằng nay.
 
"Thế nào? Đẹp mắt đi! Tiểu bảo bối của chúng ta có quà, đại bảo bối đương nhiên cũng phải có!"
 
Ánh mắt cầu khen ngợi của Trương Hân so với Uyên Ương còn giống một đại cẩu cẩu, thật làm cho người ta chịu không được. Hứa Dương Ngọc Trác thuận ý tại khóe miệng A Hân rơi xuống một nụ hôn, sau đó lấy điện thoại ra tiếp tục thưởng thức.
 
"Gâu gâu gâu" Thật lâu không được coi trọng Uyên Ương phát ra tiếng kêu bất mãn, nhu thuận lè lưỡi ý đồ, dựa vào khả năng bán manh của mình mà hấp dẫn chủ nhân chú ý.
 
"Nhìn cái gì vậy, đây là của ta!" Nắm vuốt dây chuyền, Hứa Dương Ngọc Trác càng thêm đắc ý khoe khoang, cực kỳ giống khi còn bé được lão sư ban thưởng, khoe khoang tiểu hồng hoa với các tiểu bằng hữu. Có lẽ là lại nghĩ tới cái gì, nàng liền kéo qua cổ Trương Hân, lại trên mặt của cô hôn một cái.
 
"Nhìn thấy chưa ? Người này cũng là của ta!"
 
 
END.
_________________

Ỏ COMI 🙆‍♀️ đáng yêu quá 🙆‍♀️
Sau này chắc sẽ được thấy A Hân cuồng con dài dài 💚❤💛

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro