[Sqhy] Không thể là bạn bè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 川落1
Link: https://weibo.com/ttarticle/p/show?id=2309404673745200742535#_0
Editor: 129Poetry (đây là fic mình ưng ý nhất từ lúc edit tới giờ.)

*Chủ cửa hàng cà phê × Khách hàng
OOC!!! 4k+
__________________________________

1.
Ký ức về việc học ở trường của Châu Thi Vũ không sâu lắm, bởi vì thời gian rất ngắn, có thể nói Châu Thi Vũ là một thiên tài trong trường, vì vậy mà cô đã nhảy vài cấp học, thoát khỏi thân phận sinh viên vào năm 21 tuổi.
 
Theo trình độ học vấn của cô, phù hợp với vị trí quan trọng của rất nhiều công ty, nhưng Châu Thi Vũ không quan tâm đến những vị trí lương cao đó, cô chọn mở một quán cà phê mèo và sống cuộc sống mà cô muốn.
 
Theo quan niệm thời xưa, cha mẹ luôn mong muốn con cái có thể làm việc theo mong muốn của mình, cha mẹ chỉ nghĩ rằng học hành giỏi sẽ mang đến một cuộc sống tử tế, đôi khi không quan tâm đến cảm xúc của con cái.
 
Châu Thi Vũ cũng như vậy, cuối cùng cô cũng thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ, từng bước hoàn thành quán cà phê mèo của mình, quán bên trong được trang trí màu vàng ấm áp tạo cho người ta cảm giác thư thái.
 
Những cửa hàng mới mở luôn làm ăn phát đạt, nhiều khách hàng ngồi trên ghế sô pha để tận hưởng khoảng thời gian giải trí này với bạn bè, người yêu, một số người còn chạy đến trêu chọc những chú mèo trong quán.
 
Cho dù Châu Thi Vũ rất bận, cô ấy cũng không muốn thuê người, khách hàng dường như cũng hiểu sự bận rộn của Châu Thi Vũ không bao giờ thúc giục Châu Thi Vũ gọi đồ uống.
 
Một quán cà phê mèo có tên là Poetry.129 đã trở nên nổi tiếng trên con phố này.
 
2.
Cửa hàng sau giờ học cũng không còn náo nhiệt nữa, Châu Thi Vũ cũng có thể thoải mái hưởng thụ thú vui với những chú mèo của mình
 
Châu Thi Vũ đang ngồi trên chiếc ghế lười bên cạnh ngôi nhà cho mèo, trên tay ôm con mèo lông xù mà chơi đùa.
 
Khi cánh cửa được đẩy ra, tiếng chuông gió vang lên, Châu Thi Vũ nhìn về phía cửa, là một cô gái, mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi trắng quần đen, da trắng không huyết sắc, mái tóc dài suôn mượt màu đen, không có biểu cảm dao động, chỉ nhìn chằm chằm vào chính mình một vài giây.
 
Châu Thi Vũ đặt con mèo xuống, đứng dậy để tiếp đón cho cô gái ở quầy. Mặc dù Châu Thi Vũ không hiểu tại sao cô gái lại ở đây vào lúc này khi mọi người gần như đã về nhà hết, nhưng Châu Thi Vũ có vẻ thích nhìn vào khuôn mặt của cô gái đó.
 
Một giọng nói trong trái tim của Châu Thi Vũ đang nói:
 
Khoảnh khắc bạn bước vào, tôi cảm thấy rằng bạn chính là một món quà của Chúa.
 
Ngón tay trỏ của cô gái dừng lại trên ly cà phê trong danh sách đồ uống, khi cô ấy ngẩng đầu lên, tầm nhìn vẫn không có chút dao động nào, nói một cách bình tĩnh:
 
"Cái này."
 
Châu Thi Vũ nhìn xuống ly cà phê mà cô gái đang chỉ, hơi cau mày
 
"Cái này hơi đắng, có muốn thêm chút đường không?"
 
Châu Thi Vũ ánh mắt rất chân thành, nhưng cô gái có vẻ hơi chột dạ, vắt quần áo nhưng giả vờ bình tĩnh.
 
"Không cần."
 
Cô gái ngồi trên ghế, đầu tiên là nhìn người đi bộ và xe cộ qua lại bên ngoài cửa sổ, cuối cùng mở túi lấy điện thoại di động ra xem anime.
 
Cô gái đeo tai nghe Bluetooth đắm chìm trong thế giới của bản thân. Châu Thi Vũ không quấy rầy mà chỉ lẳng lặng đặt ly cà phê bên cạnh, nhận thấy có một ly cà phê trên bàn, đứa trẻ liền nâng nhẹ đầu lên để cảm ơn Châu Thi Vũ.
 
Châu Thi Vũ Thi thoảng ngẩng đầu nhìn người con gái này, đứa trẻ có vẻ mệt mỏi vì xem anime, tắt điện thoại di động, uống một ngụm cà phê bên cạnh, nhíu mày.
 
Châu Thi Vũ cười nhẹ, đi đến bên cạnh cô gái, cầm ly cà phê trên tay.
 
"Chị nói là đắng rồi, học sinh đừng uống nữa, chị đổi ly sữa cho em."
 
Em cảm thấy hơi xấu hổ, sờ gáy rồi chạy lại chơi với con mèo.
 
Châu Thi Vũ chuẩn bị một ly sữa cho em, đặt lên bàn bên cạnh, rồi lại ngồi xổm bên trái em
 
Cô gái mỉm cười khi được chơi đùa với con mèo trong tay, cười rất tươi. Châu Thi Vũ lần đầu tiên nhìn thấy em cười… Giống như một đại cẩu, suy nghĩ đầu tiên của Châu Thi Vũ là muốn biết tên của em
 
"Em tên là gì"
 
Cô gái ngẩng đầu nhìn Châu Thi Vũ, dường như sững sờ vài giây.
 
"Vương Dịch"
 
Châu Thi Vũ nghe đến tên Vương Dịch, khóe miệng bất giác nhếch lên một chút, Châu Thi Vũ hơi nghiêng đầu mang theo nụ cười trên mặt, cùng với mặt trời lặn phía sau, ai mà không động lòng, nụ cười ngọt ngào như vậy, ôn nhu quá …
 
"Chị là Châu Thi Vũ"
 
Vương Dịch gật gật đầu, không dám lại nhìn Châu Thi Vũ, trong lòng thầm ổn định sau này sẽ thường xuyên tới.
 
Cuộc giao tiếp đầu tiên của họ chỉ vỏn vẹn vài câu nhưng đã trở thành bức tranh đáng nhớ nhất trong cuộc đời của nhau.
 
3.
Châu Thi Vũ không biết tại sao Vương Dịch lại đến cửa hàng của mình vào đúng giờ học sinh đang học chiều hôm đó, lý do rất đơn giản, chỉ là vì Vương Dịch nhìn thấy bức ảnh Poetry.129 trên điện thoại của bạn mình, nhìn thấy Châu Thi Vũ trong bức ảnh và trốn học…
 
Nhưng Vương Dịch không bao giờ làm điều này nữa, bởi vì giáo viên đã phát hiện ra em trốn tiết và em đã bị bố mẹ mắng
 
Cũng từ ngày gặp nhau, trong quán cà phê mèo xuất hiện một con chó to trắng.
 
Vương Dịch 18 tuổi đã gắn bó với một chị gái 21 tuổi.
 
Vương Dịch đã quan sát số lượng người ở mỗi thời điểm trong cửa hàng của Châu Thi Vũ, tiêu tốn không ít thời gian ở đây, nhưng Vương Dịch là làm ăn không thua lỗ, em đã dành cả tháng ở Poetry.129 bằng số tiền tiêu vặt dành dụm của mình đổi lại em đã quen được với Châu Thi Vũ.
 
Có lẽ đó là lý do tại sao ban đầu em quá thờ ơ.
 
Vào tháng 9, bản tóm tắt của Vương Dịch là anime và Châu Thi Vũ, trong khi bản tóm tắt của Châu Thi Vũ là một con chó lớn lông trắng ngoài lạnh trong nóng.
 
Vào ngày 1 tháng 10, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh khiến Vương Dịch và Châu Thi Vũ rất vui, vì điều này, họ sẽ có nhiều thời gian hơn.
 
Con chó lớn trong cửa hàng cũng rất quen thuộc với Vương Dịch, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đến gần, liền chạy ra cửa gặp Vương Dịch.
 
Châu Thi Vũ không nhìn lên cũng biết rằng Vương Dịch đang ở đây, Vương Dịch bước đến chiếc ghế lười bên cạnh, chạm vào Tiểu Nhất (tên con chó lớn).
 
"Vương Dịch, có muốn ra ngoài đi dạo không?"
 
Châu Thi Vũ ngồi ở trên ghế bên cạnh Vương Dịch, lười biếng dựa vào người em
 
"Cũng được"
 
"Vậy thì đi dạo phố"
 
"Được"
 
Có lẽ hôm nay Vương Dịch muốn làm nổi bật mình không phải trẻ con, cho nên em đã mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc áo khoác âu đen và quần âu đen quen thuộc. Trông rất soái
 
Châu Thi Vũ cũng chọn cho mình trang phục đen trắng, cho đến khi họ bước vào một cửa hàng nhỏ, Vương Dịch đang cầm trên tay một chiếc máy tạo bong bóng cho chị, lúc này Châu Thi Vũ thực sự muốn nói, Vương Dịch, em thật sự là trẻ con.
 
Tuy nhiên, sự cưng chiều và dịu dàng tràn đầy trong mắt Vương Dịch, Châu Thi Vũ không nhân ra, bởi vì chị đang cúi đầu thanh toán…
 
4.
Châu Thi Vũ và Vương Dịch bên nhau đã lâu, lần đầu tiên động tâm của chị cũng đã bị em lấy mất.
 
Vương Dịch không phải là một người bạn trong lòng Châu Thi Vũ.
 
Lần đầu tiên Châu Thi Vũ động tâm với Vương Dịch là khi nào...
 
Có thể là lần đầu tiên chị nhìn thấy Vương Dịch, cũng có thể là lần đầu tiên chị nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Vương Dịch, có thể là khi Vương Dịch giúp chị phủi lông mèo trên quần áo, hoặc là khi Vương Dịch vụng về dọa người khi em ấy đang học pha cà phê. Khi em muốn pha cho mình một tách cà phê ngon nhất ...
 
Chị đã rung động trước Vương Dịch quá nhiều lần, không thể nào phủ nhận…
 
Trong lòng Vương Dịch vẫn còn có chút trẻ con, em không biết thích là như thế nào, dù sao em cũng từng đắm chìm trong không gian của mình, đắm chìm trong các hoạt náo nhiệt huyết khác nhau. Em chỉ nghĩ rằng Châu Thi Vũ rất xinh đẹp, không thể không muốn đến gần hơn.
 
5.
Vào giữa tháng 10, bởi vì thời tiết lạnh hơn, trong cửa hàng luôn có người, Vương Dịch chỉ muốn ở một mình với Châu Thi Vũ, nhưng là mùa đông nên điều này là không thể, trừ khi Châu Thi Vũ không mở cửa hàng nữa
 
Vương Dịch sợ hãi nhưng vẫn lấy hết can đảm bước vào quán, lẳng lặng bước đến chỗ ngồi cũ, Châu Thi Vũ làm sao có thể chịu đựng được khi nhìn thấy tiểu hài của mình đáng thương như vậy, một mình trong góc.
 
Sau khi Châu Thi Vũ bận bịu với đống đồ trên tay, chị mới đi tìm Vương Dịch.
 
Chỉ là Châu Thi Vũ vừa đi được nửa đường, chuông gió lại vang lên, Châu Thi Vũ nhìn sang, mỉm cười.
 
"Dao Dao của chúng ta đã quay lại từ nước ngoài?"
 
"Mình mới đi có 3 năm mà quán của cậu thay đổi nhiều ghê."
 
Vương Dịch chuyển sự chú ý của mình từ con mèo sang Châu Thi Vũ, Vương Dịch nhìn lên và thấy Châu Thi Vũ đang đứng ở quầy trò chuyện với một cô gái. Sao giống chị gái mình vậy nè?
 
Vương Dịch đứng dậy đi tới.
 
Thực sự, Vương Dịch tự nghĩ.
 
"Chị gái?"
 
"Vương Dịch" Thẩm Mộng Dao hơi kinh ngạc, giọng điệu của cô hơi cao lên, Thẩm Mộng Dao nhìn thoáng qua Vương Dịch và Châu Thi Vũ, ý tứ nhìn hai người, "Hai người ... quen nhau?"
 
"Quen"
 
Hai người nói một cách ẩn ý cùng một lúc, sau khi nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy có chút ngại ngùng.
 
Thẩm Mộng Dao cười một tiếng, lại bị Châu Thi Vũ đánh nhẹ một cái, "Đừng cười, cậu còn thích latte đúng không, mình mời cậu."
 
Thẩm Mộng Dao không còn cười lớn nữa, mà mỉm cười gật đầu với Châu Thi Vũ.
 
"Sao chị không mời em?"
 
Sự ghen tuông đột ngột của Vương Dịch khiến Châu Thi Vũ hơi bất ngờ nhưng rất vui.
 
"Em đừng uống cà phê, hãy uống sữa, được không"
 
Vương Dịch gật đầu, Thẩm Mộng Dao nói đùa, "U là trời, chua quá" =))))))
 
"Em, em không có"
 
Vương Dịch nói xong liền trở lại vị trí cũ, cố gắng chuyển sự chú ý trở lại con mèo để che đi nhịp tim có phần tăng nhanh và đôi má ửng hồng của mình.
 
6.
Sự xuất hiện của Thẩm Mộng Dao đã cho Châu Thi Vũ một điều gì đó khó tả
 
Châu Thi Vũ không thể ngủ được đêm hôm đó, khuôn mặt của Vương Dịch luôn hiện lên trong tâm trí cô, khoảng cách giữa Vương Dịch và cảnh Vương Dịch giúp cô lau miệng ngày hôm đó là quá gần, quá kích động
 
Châu Thi Vũ nhấc điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Mộng Dao.
 
"Dao Dao, mình không thể ngủ được"
 
"Chuyện gì vậy"
 
"Mình phát hiện ra rằng mình và Vương Dịch không thể là bạn bè"
 
"Tại sao, hai người xung đột rồi hả?" =))))
 
"Không phải"
 
"Mình không thể làm bạn với em ấy, mình thích em ấy, mình rất thích..."
 
"Cậu đang chờ em ấy nói trước?"
 
"Ừm"
 
"Với tính cách của em ấy, không có cảm giác khủng hoảng, Vương Dịch sẽ không nói ra, em ấy bây giờ là tâm lý trẻ con, không biết thế nào là thích, chỉ biết xem anime và chơi game."
 
"Vậy thì mình ... muốn cho em ấy cảm giác khủng hoảng?"
 
"Tùy cậu, mình đi ngủ, ngủ ngon"
 
"Được rồi, ngủ ngon nhé"
 
Cảm giác khủng hoảng ... Châu Thi Vũ trầm giọng nói, ngây người ngủ say không biết có hiểu hay không.
 
7.
Không biết từ bao giờ, cửa hàng lại có thêm nhiều khách hàng nam, tất cả đều đến gặp cô chủ xinh đẹp này.
 
Tất cả đều bị thu hút, hầu hết đều là học sinh cấp 3, trông rất gọn gàng, đẹp trai, thực ra cũng có thể là những tên cặn bã sau lưng. Đây là định vị của Châu Thi Vũ dành cho họ.
 
Châu Thi Vũ bị ám ảnh bởi vì có một số chàng trai yêu cầu thông tin liên lạc, Châu Thi Vũ từ chối họ nhưng bọn chúng không muốn để cô đi.
 
Nhìn thấy cảnh này, Vương Dịch cau mày lại đứng bên cạnh Châu Thi Vũ, dùng bàn tay siết chặt lấy tay Châu Thi Vũ
 
Nhóm con trai có chiều cao tương đương Vương Dịch, em cũng không hề sa sút trong đà tăng trưởng của mình.
 
"Chị ấy không thể thêm anh"
 
"Chúng tôi không làm gì cả, chỉ muốn thêm WeChat để kết bạn"
 
"Tôi không quan tâm các anh muốn làm gì, nhưng là không thể thêm vào. Có thể đi được không?"
 
Giọng điệu và vẻ mặt lãnh đạm của Vương Dịch thực sự đáng sợ, Châu Thi Vũ có chút sợ hãi.
 
Có vẻ như những gì Dao Dao nói là đúng, cảm giác khủng hoảng thực sự có ích với em ấy.
 
Sau khi nhóm nam sinh rời đi, Vương Dịch mới thả tay Châu Thi Vũ ra ngồi lại vị trí cũ để chơi với Tiểu Nhất
 
Châu Thi Vũ cảm thấy tức giận.
 
Châu Thi Vũ bước tới ngồi bên cạnh em, ngập ngừng gọi tên Vương Dịch.
 
"Vương Dịch ~"
 
"Cái gì"
 
Vương Dịch lại như vậy lãnh đạm, không chút dao động.
 
"Đừng tức giận"
 
Châu Thi Vũ nhẹ nhàng kéo gốc áo của Vương Dịch, Vương Dịch thở dài, dịu dàng nhìn Châu Thi Vũ, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn môi Châu Thi Vũ
 
Vương Dịch hai tay ôm mặt chị, "Châu Thi Vũ, em không muốn chị là của người khác"
 
Châu Thi Vũ nắm tay Vương Dịch, nắm chặt lấy bàn tay của em.
 
"Chị sẽ không là của người khác, nếu em không muốn điều đó, được thôi"
 
"Được"
 
Kể từ lúc này, mối quan hệ rối rắm và không rõ ràng giữa hai người bắt đầu.
 
8.
Ngoại trừ thời gian học, Vương Dịch dành thời gian còn lại cho Poetry.129. Châu Thi Vũ biết về nỗi lo lắng của Vương Dịch nên đã để Vương Dịch sống trên lầu trong cửa hàng, nơi Vương Dịch làm bài tập về nhà và nghỉ ngơi, cha mẹ của Vương Dịch phải làm việc ngoài thị trấn, vì vậy sẽ không có ai kiểm soát em ấy.
 
Khi cửa hàng không có việc gì, Châu Thi Vũ sẽ lên lầu ở cùng Vương Dịch một lát, nhân tiện còn mang cho em một ly sữa.
 
Hai người chưa vượt qua được mối quan hệ mập mờ mà vẫn duy trì nó, họ dần dần trở thành tình nhân trong mắt người ngoài, lúc đầu thấy ngại ngùng nhưng về sau cả hai đều chấp nhận sự sắp đặt này mà không có lời tỏ tình nào, bắt đầu của mối quan hệ người yêu.
 
Vương Dịch cũng dần sống ở chỗ của Châu Thi Vũ, hai người cũng dùng chung tủ quần áo.
 
Châu Thi Vũ mỗi sáng đều dậy sớm hơn Vương Dịch, em cảm thấy từ hiền thê lương mẫu chính là dành cho Châu Thi Vũ, Châu Thi Vũ chuẩn bị bữa sáng và sữa cho em, sau đó vào phòng ngủ đánh thức em dậy.
 
"Vương Dịch, dậy đi, đến giờ ăn sáng rồi, còn phải đi học."
 
Buổi sáng của Vương Dịch là lúc mà Châu Thi Vũ nghĩ là dễ thương nhất, đại bạch mao luôn kêu gừ gừ vài lần, sau đó ngơ ngác mở mắt ra, đầu bù tóc rối, ngơ ngác bước đến nhà vệ sinh để rửa mặt.
 
Sau khi Vương Dịch vệ sinh xong, việc đầu tiên là ôm Châu Thi Vũ, ôm chị một hồi, em sẽ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, dùng bữa sáng.
 
Châu Thi Vũ cũng sẽ nhìn Vương Dịch đi học, sau đó liền về giường nghỉ ngơi.
 
Cuộc sống hạnh phúc như vậy mà họ quên mất rằng mình đã không thổ lộ từ thuở ban đầu.
 
9.
Thẩm Mộng Dao đến Poetry.129, Châu Thi Vũ đang nhìn Tiểu Nhất và nghĩ về Vương Dịch.
 
"Sao, đang tha thiết nhớ Vương Dịch à?"
 
Châu Thi Vũ sửng sốt, mãi sau mới hoàn hồn.
 
"Cậu làm mình sợ chết khiếp, mình không có nhớ ai hết chỉ nhớ cậu…"
 
Châu Thi Vũ và Thẩm Mộng Dao đang nói đùa, Thẩm Mộng Dao ngồi cạnh Châu Thi Vũ.
 
"Bên nhau rồi?"
 
"Thật ra…"
 
"Thật ra? Em ấy đã tỏ tình?"
 
 
Châu Thi Vũ lắc đầu, "Không có, mình đang đợi"
 
Châu Thi Vũ bắt đầu kể với Thẩm Mộng Dao về việc cả hai không thể giải thích được, Thẩm Mộng Dao cũng hiểu, Châu Thi Vũ nở một nụ cười hạnh phúc
 
"Dao Dao, ánh mắt sẽ không thể lừa người, đúng không?"
 
"Đúng vậy, mình tin rằng Vương Dịch cũng sẽ không lừa dối cậu."
 
"Mình cũng tin rằng em ấy sẽ không ..."
 
Đêm bắt đầu với một chút ánh sao luôn yên tĩnh và đẹp đẽ.
 
Sau khi Châu Thi Vũ chờ Vương Dịch làm bài tập xong, cả hai cùng nhau tắm rửa rồi nằm trên giường, Vương Dịch cao hơn Châu Thi Vũ một chút, vì vậy Châu Thi Vũ rất thích nằm trong vòng tay em để ngủ.
 
Họ ôm nhau và cảm nhận cảm giác an toàn cả hai mang lại.
 
"Vương Dịch"
 
Châu Thi Vũ gọi nhỏ tên Vương Dịch, hơi ngẩng đầu lên nhìn Vương Dịch, Vương Dịch cũng mở đôi mắt mệt mỏi nhìn Châu Thi Vũ, bọn họ nhìn những vì sao trong mắt đối phương, thật là sáng ...
 
"Có chuyện gì vậy chị"
 
Vương Dịch bối rối, em ấy luôn thích gọi chị là Châu Thi Vũ.
 
"Chỉ muốn gọi tên em, đi ngủ, ngủ ngon"
 
"Ngủ ngon nhé chị yêu"
 
Lời chúc ngủ ngon mà cả hai nói với nhau mỗi đêm chẳng khác nào nói em yêu chị, Châu Thi Vũ coi đó như lời tỏ tình của Vương Dịch, bởi vì ánh mắt của Vương Dịch quá đổi dịu dàng, trìu mến.
 
10.
Mọi người cần hoài niệm theo cách mà họ không thể quên.
 
Trước khi Vương Dịch gặp Châu Thi Vũ, em đã đắm chìm trong không gian của mình, một thế giới cuồng nhiệt, không biết yêu hay được yêu, vì vậy em không biết phải làm cách nào để mang lại cho Châu Thi Vũ một cảm giác trang trọng, hình thức.
 
Vương Dịch, một người không bao giờ xem phim truyền hình, nay cũng lén xem, tìm hiểu một số kế hoạch trong phim truyền hình, nhưng em cảm thấy điều này không ổn chút nào
 
Vương Dịch cuối cùng không nghe theo lời khuyên của bất kỳ ai, muốn để lại một kỷ niệm khó quên cho Châu Thi Vũ tuy vụng về nhưng chân thành nhất.
 
Vương Dịch không nói với Châu Thi Vũ về việc hôm nay sẽ không đến lớp, em giả vờ đi học, nhưng thực chất là chạy đến một cửa hàng hoa được nhiều người review trên mạng
 
Vương Dịch thiếu kiến ​​thức trong lĩnh vực này nên phải để quản lý cửa hàng hoa tư vấn giúp mình
 
"Em muốn mua hoa để làm gì?"
 
"Tỏ tình"
 
Người quản lý cửa hàng nhận ra điều đó ngay lập tức, gật đầu, hành động trên tay của anh ta bắt đầu.
 
Một lúc sau, quản lý cầm một bó hoa vừa vặn đã được gói cẩn thận đưa cho Vương Dịch, sau khi quét mã QR thanh toán, Vương Dịch rời đi với bó hoa trên tay.
 
Vương Dịch lái xe trở lại Poetry.129, nhưng em không đi vào mà đến một cửa hàng thú cưng gần đó, Vương Dịch vừa tiết kiệm đủ tiền vài ngày trước để mua một con mèo con, hôm nay em đến mang nó về nhà.
 
Vương Dịch biết Châu Thi Vũ không thiếu mèo, nhưng em chỉ muốn nuôi một con mèo chung với Châu Thi Vũ, một con mèo chỉ thuộc về hai người bọn họ.
 
Vương Dịch đặt con mèo con vào hộp quà, một tay cầm hoa một tay cầm hộp quà, có chút buồn cười.
 
Vương Dịch đã nhờ Thẩm Mộng Dao giữ trước giúp mình để em có thể bí mật đem chúng quay lại quán cà phê.
 
Kế hoạch diễn ra suôn sẻ, Vương Dịch trang trí căn phòng, đợi Châu Thi Vũ đóng cửa hàng và lên lầu vào buổi tối.
 
Châu Thi Vũ sau khi kết thúc công việc bận rộn của mình, xác nhận đã khóa cửa, chị thoải mái lên lầu, đồng thời duỗi eo.
 
Khi Châu Thi Vũ lên lầu, chị phát hiện phòng khách không có đèn, nguồn sáng duy nhất là những ngọn nến nhỏ trên tường và sàn nhà, nhuộm cả phòng khách một màu vàng ấm áp.
 
Châu Thi Vũ thay giày, bước vào trong, nhìn thấy Vương Dịch đang quay lưng lại với mình, Vương Dịch thở phào nhẹ nhõm cổ vũ cho bản thân.
 
Vương Dịch quay lại, Châu Thi Vũ nhìn thấy những bông hoa trên tay Vương Dịch và hộp quà bên cạnh em liền đi đến, Vương Dịch mỉm cười:
 
"Cho chị"
 
"Đây là…"
 
"Những bông hoa sẽ héo tàn và một trái tim không ngừng yêu chị"
 
Châu Thi Vũ cầm lấy bông hoa, vừa cười vừa khóc.
 
Vương Dịch có chút hoảng hốt, điều này nằm ngoài dự tính của em, Vương Dịch ngẩn người lau nước mắt cho Châu Thi Vũ, dỗ dành Châu Thi Vũ bằng ngôn ngữ đơn giản nhất.
 
"Đừng khóc, được rồi, nếu không em sẽ nghĩ rằng em đã làm sai điều gì đó"
 
"Làm sao có thể làm sai, chị thật hạnh phúc."
 
"Châu Thi Vũ, em còn nợ chị một lời tỏ tình..."
 
"Châu Thi Vũ, tỷ tỷ, em thích chị, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chị"
 
"Con heo ngốc, chị cũng thích em"
 
Vương Dịch không giấu được hạnh phúc trong nụ cười, trong mắt cũng không giấu được vẻ thích thú, tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Châu Thi Vũ
 
"Thêm một món quà"
 
Vương Dịch quỳ xuống nhẹ nhàng đặt hộp quà trước mặt, ngẩng đầu vẫy vẫy tay với Châu Thi Vũ, Châu Thi Vũ đặt hoa lên bàn cà phê rồi quỳ xuống.
 
"Mở nó ra xem đi"
 
Châu Thi Vũ dùng hai tay cầm lấy nắp hộp quà, nhìn thấy một con mèo con bên trong hộp, nụ cười của Châu Thi Vũ là hình ảnh mà Vương Dịch không bao giờ nhàm chán.
 
Châu Thi Vũ ôm mèo con nhẹ nhàng vuốt ve.
 
"Chị chọn một cái tên cho nó…"
 
"Đừng đánh mất nhau, gọi nó là DiuDiu đi?"
 
"Được"
 
Đừng đánh mất nhau… không bao giờ đánh mất nhau…
 
11.
Châu Thi Vũ có thói quen viết nhật ký từ ngày gặp Vương Dịch, toàn bộ nhật ký đều bị Vương Dịch chiếm hết, đều là về Vương Dịch.
 
Phần cuối của cuốn nhật ký là như thế này:
 
Mối tình lãng mạn của nàng gần như trải dài khắp thiên hạ, nước biển dâng cao, tưởng chừng nàng muốn giấu nhẹm đi sự dịu dàng của mình nhưng nàng lại vì chính tình yêu của bản thân mà ngàn núi sông hẹn gặp lại.
 
Từ đó về sau, trong vô số đêm mưa, mưa phùn rơi từ trên cao biến thành một thứ vô hình, sương mù tự tạo, tình yêu được bao bộc tứ phía…
 
Tôi nghĩ cô ấy biết nhiều về sự lãng mạn, dịu dàng hơn tôi, biết nhiều hơn về tình yêu, chỉ để yêu tôi…
 
Tình yêu đẹp nhất là gì? Không thay lòng và thành thật
 
Tôi sẵn sàng hòa mình vào miền quê dịu dàng của cô ấy và cô ấy cũng sẵn sàng nắm tay tôi cùng tôi đi đến tận cùng thế giới.
 
Tình yêu của chúng tôi đang tiến triển và sẽ luôn luôn tiến triển.
 
Nội dung cuốn nhật ký kết thúc tại đây, nhưng câu chuyện tình yêu của Vương Dịch và Châu Thi Vũ là vô tận ...
 
 
 
END.

________________

*Editor: lý do mình thích fic này nhất từ trước tới nay là vì tính cách nhân vật trong truyện tác giả viết quá gần với tích cách thực của wy và zsy, trans mà muốn hú hồn =))))

Quan điểm của editor: Cá nhân mình cảm nhận nếu sqhy bên nhau, zsy có thể là người thích em trước nhưng tỏ tình chắc chắn wy là người tỏ tình trước... 💜  peace~

Fic vẫn chỉ là fic...

 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro