[Sqhy] THE WORDS OF LOVE IN THE ROSE (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu ánh sáng đã từng đến, không ai sẽ tham lam bóng tối, khi bị che khuất trong ánh nắng chói chang, giờ phút này, hoa dại mọc ngổn ngang, núi non rực rỡ.
 
Vương Dịch làm việc chăm chỉ và đến Giang Tô. Em riêng tư muốn ở lại cửa hàng hoa này bán thời gian, chỉ để nhìn thấy Châu Thi Vũ, ngay cả khi chỉ nhìn chị từ phía sau trong đám đông.
 
Em muốn Châu Thi Vũ kiên nhẫn giải thích vào đêm hôm đó.
 
Em muốn Châu Thi Vũ nói rằng chị không vi phạm thỏa thuận giữa chúng ta.
 
Em muốn Châu Thi Vũ chạm vào đầu em và hỏi tại sao em không liên lạc.
 
Em muốn Châu Thi Vũ ôm và nói rằng chị nhớ em rất nhiều, Vương Dịch.
 
Nhưng hôm nay thật sự gặp mặt, em mới biết mình đã dùng đủ may mắn mới có thể gặp được Châu Thi Vũ, nhưng em không có dũng khí để đối mặt với chị ấy.
 
Em sợ hết thảy xúc động chỉ nghe thấy từ Châu Thi Vũ một câu, "Chúng ta đã nói không liên lạc nữa."
 
Suốt một năm, em đã hối hận vì những gì mình đã nói một cách bốc đồng, giống như một đại cẩu gặp mưa, Vương Dịch ngồi xổm ở góc cửa hàng hoa, cụp mắt xuống, cầm bông hồng đỏ trong tay, khẽ ấn vào bên trái tim. Vốn dĩ Châu Thi Vũ sẽ có một bông hồng, nếu lúc đó em không nhìn thấy thì kết cục sẽ khác, bây giờ mọi chuyện đều do em làm rối tung lên.
 
"Reng, reng" Điện thoại cố định trong cửa hàng vang lên không ngừng.
 
Vương Dịch vội vàng đứng dậy "Xin chào, xin chào."
 
“Tôi muốn đặt một bông hoa.” Đối diện là một cô gái có giọng nói nhẹ nhàng.
 
“Đặt một bông hoa?” Vương Dịch có chút khó hiểu, em chưa gặp bao giờ, thường khách hàng sẽ gọi một bó hoa.
 
"Đúng vậy, đặt mua một bông hồng và gửi đến ... sân thượng, giúp tôi nói ‘Em thích chị’."
 
"Được rồi, chúng tôi sẽ giao hàng sớm."
 
Là một lời tỏ tình khác. Sau khi hoàn thành đơn đặt hàng này, Vương Dịch sẽ thuyết phục bà chủ hủy dịch vụ tin nhắn.
 
Em chọn ra một bông đẹp nhất từ ​​bó hoa hồng, gói ghém cẩn thận, mở cửa cửa hàng, lật ngược tấm biển "Open" đây là đơn hàng cuối cùng trong hôm nay.
 
Một cuộc tình hoa hồng lộng lẫy, những tràng pháo hoa khắc sâu trong tim ấy trở thành thơ ca vào lúc này. Đã viết rất nhiều tin nhắn cho cô ấy…
 
Cầu thang lên mái đã rất cũ, tường bong tróc, mạng nhện giăng đầy các góc, tay vịn sắt hoen gỉ.
 
Làm sao ai đó có thể chọn nơi tỏ tình ở đây? Thật là kỳ lạ. Sẽ không có chuyện lừa đảo, đúng không?
 
"Két" một tiếng mở cửa nóc nhà, Vương Dịch tìm kiếm chủ nhân của đóa hoa này.
 
Cơn gió chiều mùa hạ thổi qua, hoàng hôn buông xuống, ánh đèn thành phố mờ ảo, cô gái được bao bọc bởi vẻ dịu dàng vẫn đang đợi.
 
Vương Dịch lại một lần nữa nhìn thấy bóng dáng trong mơ của em, dưới ánh trăng, Vương Dịch đã ở ngoài tầm với.
 
Điểm khác biệt so với sáng nay là mắt chị được tô bằng phấn mắt màu cam, em nhớ trước đây Châu Thi Vũ từng nói rằng chị thích phấn mắt màu cam và em đã rất thích còn tự tô cho mình vài lần, trẻ con thường không có cách nào đối phó, em cũng có thể làm nũng.
 
Đối với Vương Dịch, Châu Thi Vũ không chỉ là một người chị mà là người đã bước vào cuộc sống của mình người làm em muốn có ở tương lai kể từ cuộc gặp gỡ ở tuổi thiếu niên. Cho dù sau này có bỏ lỡ nhau, Châu Thi Vũ vẫn tồn tại trong giấc mơ của Vương Dịch, mộng và thực đan xen, vừa ảo vừa thực.
 
“Em có chuyện muốn nói với chị sao?” Châu Thi Vũ nói, đi về phía Vương Dịch, giống như sáng nay, vươn tay kéo Vương Dịch vào góc tường.
 
"Em ... em ..." Quả thực em có rất nhiều điều muốn nói với Châu Thi Vũ, nhưng em không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết mình nên đứng ở đâu.
 
“Hãy nhắn lại.” Châu Thi Vũ không thể không nhắc nhở chị sợ rằng tiểu kim mao sẽ rời đi lần nữa, và chị sẽ không bao giờ có cơ hội nghe tin nhắn trả lời nữa.
 
Vương Dịch sững sờ, diễn biến là do em không ngờ tới, nhưng trùng hợp thay, người được tỏ tình vẫn là Châu Thi Vũ, đến cuối truyện, em lại là tên hề ẩn mình trong bóng tối. Cô gái gọi điện sáng nay có thể vẫn là cô gái đêm hôm đó.
 
Vương Dịch đã lâu không nói chuyện, môi run rẩy, trái tim nhói nhói khiến em tỉnh táo lại một chút, lời nói của Châu Thi Vũ khiến em như đang giẫm lên bờ vực, có chút bất cẩn, cơ thể em bị xé toạc.
 
Em ngẩng đầu nhìn vào mắt Châu Thi Vũ, chỉ nhìn thấy trong mắt chị có vẻ xấu hổ, bối rối, mất mát, nhưng em không nhìn ra được chị muốn gì, Châu Thi Vũ có chút áy náy, vừa muốn nói, lại bị Vương Dịch cắt ngang.
 
"Em thích chị."
 
Người đã yêu mến bấy lâu nay sao có thể nỡ lòng nào bỏ lỡ.
 
Vương Dịch lại đánh cược, em không dám nghĩ Châu Thi Vũ thích mình, em chỉ cá là Châu Thi Vũ có thể nhìn em nhiều hơn, cho dù đó chỉ là hành động bốc đồng của bản thân.
 
“Em nhắn xong rồi, hoa, của chị.” Hoa hồng đỏ tươi nói lên cảm xúc kìm nén bấy lâu nay của Vương Dịch.
 
Tình yêu bay theo gió, nhưng gió đã ngừng thổi.
 
Nghe những lời này, Châu Thi Vũ trong lòng nhất thời cảm động, nhưng cô không muốn Vương Dịch bốc đồng, cô muốn biết một năm trước, Vương Dịch đã hạ quyết tâm không tìm mình nữa, cô đã đợi, cô sẵn sàng chờ đợi, sau một thời gian nữa, chờ đợi tiểu cẩu về với hoa hồng, về với tương lai của cô.
 
Châu Thi Vũ buông tay đang nắm lấy góc của Vương Dịch, "Chị suy nghĩ rất lâu, tại sao đêm đó em lại nói chúng ta không liên lạc nữa ? Chị chỉ nghĩ đến một khả năng, bởi vì em nhìn thấy cô gái đó rồi em nghĩ chị thích cô ấy, phải không? "
 
Vương Dịch quay đầu đi, không muốn nói gì. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, một chút ánh bạc hắt lên gương mặt và đôi mắt đỏ hoe, Châu Thi Vũ hình như đã nhìn thấy điện thoại của Vương Dịch một năm trước, chắc là như thế này, quá cứng đầu và mỏng manh mới khiến cô cảm thấy xót xa.
 
“Vương Dịch, nhìn chị này.” Châu Thi Vũ đưa tay ôm Hoa Hồng của Vương Dịch, an ủi tiểu cẩu bị thương. Đôi mắt quyến rũ mê hoặc, từng bước đi về phía em.
 
"Em ghen, em quan tâm chị phải không?’’
 
Vương Dịch mím môi khô khốc, hai người bế tắc một hồi, Châu Thi Vũ vừa đợi vừa nghe Vương Dịch lẩm bẩm.
 
"Cô ấy hôn chị."
 
“Cái gì ?” Châu Thi Vũ cúi người, từ góc áo kéo lấy cổ Vương Dịch, khoảng cách hai người bị rút ngắn.
 
"Tối hôm đó, em đợi chị ở dưới lầu, nhìn thấy cô ấy hôn chị ở cầu thang ..." Vương Dịch quay đầu lại, bởi vì gió thổi rất lâu, cả chóp mũi đều đỏ bừng, khóc một chút.
 
"A ...," Châu Thi Vũ cười nhạo, "Hóa ra là vì cái này."
 
Vương Dịch tỏ vẻ không hài lòng khi Châu Thi Vũ không giải thích, Vương Dịch bĩu môi và quay đầu đi.
 
"Được rồi, không biết là góc độ hay sao. Cô ấy muốn hôn chị, đúng vậy, nhưng chị đã đẩy cô ấy ra, lập tức xóa thông tin liên lạc của cô ấy." Từ từ chuyển sang ngón tay đan vào nhau, kiễng chân lên, ghé sát miệng vào tai Vương Dịch, chú ý đến lỗ tai của tiểu cẩu không đỏ lắm, lời nói không tránh khỏi mang theo ý cười.
 
"Vậy, bây giờ em có thể gửi tin một lần nữa cho chị được không?"
 
"A...Em thích chị, lần này không phải để nhắn cho ai, mà là nhắn cho chị." Vương Dịch liền tỏ tình.
 
“Em đã không liên lạc với chị nữa, nhưng trong lòng em luôn có chị.” Em cầm lấy bông hồng đỏ tươi ôm Châu Thi Vũ vào lòng, Châu Thi Vũ cũng đưa tay ôm cổ Vương Dịch. Họ ôm nhau, lần này cả hai ôm chặt lấy nhau, tình yêu chân thành của họ kéo dài đến cuối cùng.
 
"Hiện tại, bông hoa hồng năm 18 tuổi, chị nhận được rồi. Chị cũng thích em."

END.
__________________________________

Ngày mai, bầu trời sẽ thật rực rỡ!
                                        Thương 💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro