Trời sắp sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 小太阳92131
Link: https://13652214910.lofter.com/post/1dcd00c8_1cbd1a4d3
_____________________________

"Rốt cục cũng trực tiếp xong." Châu Thi Vũ vừa đóng lại trực tiếp, Vương Dịch tựa như một con vật to xác lông vàng nhào tới, đem Châu Thi Vũ đặt ở dưới thân, ôm cổ của nàng, vùi đầu trên gáy nàng nhắm mắt lại hít sâu một hơi.

"Được rồi, em vừa làm chị sợ muốn chết, chỉ sợ em hãm không được xông ra màn hình trực tiếp." Châu Thi Vũ còn nằm lỳ ở trên giường, đành phải chắp tay sau lưng vỗ vỗ đầu Vương Dịch.

"Em nhớ chị lắm." Vương Dịch buồn buồn nói.

Châu Thi Vũ cười khúc khích: "Chị không phải ngay ở chỗ này sao?"

"Chính là nhớ chị."

Vương Dịch nói xong đem Châu Thi Vũ ôm càng chặt hơn, hai người hồi lâu không nói chuyện, nhắm mắt yên tĩnh hưởng thụ cảm giác này.

"Vương tiểu cẩu."

Châu Thi Vũ đột nhiên nói.

"Lại đặt cho em một cái biệt danh nữa" Vương Dịch ngoài miệng bướng bỉnh, lại bắt chước tiểu cẩu cẩu mà mình nhìn thấy ban ngày, dùng đầu cọ xát cổ Châu Thi Vũ.

Châu Thi Vũ bị chọc cho càng vui vẻ hơn, Vương Dịch vốn là như vậy, vô điều kiện sủng nàng, mỗi giờ mỗi khắc cũng có thể làm cho nàng cảm giác được, nàng đang được yêu.

"Châu Thi Vũ" Vương Dịch ngữ khí mang theo một tia mỏi mệt, "Chị có thể một mực ở bên cạnh em không?"

Nghe được một câu nói kia, Châu Thi Vũ tâm nhịn không được chua xót một chút, người này ôn nhu tới trình độ nào, liền "Chị không được rời bỏ em" cũng sẽ không nói thẳng, tất cả câu trần thuật đều sẽ biến thành thỉnh cầu. Em ấy đến cùng là yêu mình rất nhiều, mới có thể như thế cẩn thận từng li từng tí.

"Vương Dịch" Châu Thi Vũ hơi dùng lực, Vương Dịch đạt được tín hiệu sau buông nàng ra, để nàng xoay người, mặt quay về phía mình, Châu Thi Vũ duỗi ra một cái tay xoa lên mặt của em, đau lòng vuốt ve người này bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon lưu lại mắt quầng thâm, "Em yêu chị sao?"

Vương Dịch vội vàng dùng lực gật đầu.

Châu Thi Vũ nghiêm túc nhìn chăm chú Vương Dịch: "Vậy liền tin tưởng chị được không, chị cũng yêu em, giống như cách em yêu chị, nếu em mơ tưởng làm bạn với chị, chị liền có mơ tưởng mãi ở bên cạnh em, chị muốn cùng em một mực một mực ở cùng một chỗ."

Vương Dịch trước mắt nhiễm lên sương mù, nhìn chằm chằm Châu Thi Vũ, con mắt một chút cũng không nỡ nháy, rốt cục sau khi Châu Thi Vũ nói xong nhịn không được mà phá vỡ phòng ngự, vùi đầu đến bờ vai Châu Thi Vũ khóc lên.

"Thật xin lỗi, đã để chị chịu thật nhiều ủy khuất." Vương Dịch bên cạnh vừa nức nở vừa nói.

Không có ai biết em đã gặp bao nhiêu ác mộng, trong mộng Châu Thi Vũ luôn luôn đứng trước biển cả, cách mình xa xa, giống như không cần chính mình nữa. Mỗi lần nhớ tới những cái ngôn luận ác ý hại người kia, Vương Dịch đều lại vừa đau lòng vừa tức, nhưng trong lòng em còn có nổi sợ thật sâu, sợ hãi một ngày nào đó Châu Thi Vũ thật bởi vì những lời kia mà rời bỏ mình đi thì làm sao bây giờ.

Châu Thi Vũ nhẹ nhàng ôm lấy bả vai thon gầy của Vương Dịch, cúi đầu hôn một chút đỉnh đầu em.

"Em không cần tự trách, chị biết những cái kia cùng em đều không có quan hệ."

Nàng còn có rất nhiều lời muốn nói với Vương Dịch, nhưng lúc này để đứa trẻ này có thể thoải mái khóc có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Em ấy mới mười chín tuổi.

Nghĩ đến cái này, Châu Thi Vũ con ngươi tối ngầm, nàng biết Vương Dịch chịu đựng biết bao nhiêu áp lực, vì cái gì những người kia muốn như vậy đối đãi nàng.

"Chị sẽ vĩnh viễn ở bên em." Châu Thi Vũ ở bên tai Vương Dịch nhẹ nhàng nói, ôn nhu lại kiên định.

Lại là một ngày quay chụp vất vả, cũng may hôm qua đã phát tiết xong, hai người trạng thái đều tốt lên rất nhiều, trở lại khách sạn Châu Thi Vũ liền đem phục trang quay chụp thay ra, cùng Vương Dịch lên án vết dây hằn trên bờ vai.

Vương Dịch ngưng cười, cúi đầu hôn một chút trên bờ vai đỏ đỏ dấu của Châu Thi Vũ, ôn nhu nói: "Bồ Tát không dễ làm."

"Hừ, Đường Tăng thối." Châu Thi Vũ ấn xuống bàn tay đang bắt đầu sờ loạn người mình, đẩy em đi ra, một thân một mình vào tắm rửa.

Vương Dịch bị giam bên ngoài phòng tắm, gương mặt cười nhẹ được thay bằng vẻ mặt lãnh đạm nguyên bản vốn có, đi đến trước bàn lấy điện thoại di động của mình.

Khuya ngày hôm trước phát trực tiếp đã đem sự tình nói rõ, không nghĩ tới hôm nay vẫn như cũ có nhiều người sinh sự. Vương Dịch ngồi vào trên ghế sô pha, mặt lạnh gõ từng chữ, nàng chịu đủ người không dứt ép hỏi, càng không cách nào chịu đựng Châu Thi Vũ bởi vậy mà bị liên luỵ, tự dưng bị chửi rủa cùng nhục nhã, nàng càng không chịu được lại nhìn thấy Châu Thi Vũ một người đêm khuya trong chăn vụng trộm thút thít.

Sửa xóa lại rất nhiều lần, cuối cùng đem lời muốn nói đều đánh vào túi phòng, Vương Dịch nhìn xem từng tin nhắn lần lượt gửi đến, hoặc phẫn nộ hoặc an ủi, thở dài, một ấn liền khóa lại túi phòng.

Lần này thật sự rất nhanh.

Em nhìn trên ban công Châu Thi Vũ vội vàng dọn xong hoa quả, khóe môi cười cười, hướng bên kia đi tới.

"Mau tới, hôm nay mặt trăng thật sáng a." Châu Thi Vũ kéo Vương Dịch ngồi trên giỏ treo, mình lại làm ổ trong ngực em ấy.

Hạ Môn bầu trời luôn luôn như vậy trong suốt, bầu trời xanh trắng đến mênh mông vô bờ, ban đêm hiện ra màu trắng bạc, giống như là từ vũ trụ truyền đến ánh sáng.

Gió biển thổi tới, tóc Châu Thi Vũ trêu chọc lấy mặt Vương Dịch, ngứa. Vương Dịch đưa tay nắm chặt mấy sợi tóc không nghe lời, nhắm mắt lại tinh tế ngửi ngửi.

Châu Thi Vũ lấy điện thoại di động ra, nhìn biển xanh đậm cùng bầu trời, mở túi phòng định nhắn vào bên trong, nhìn thấy điểm đỏ được ghim trên đầu tin của Vương Dịch lại ấn vào.

Vương Dịch chính là nhắm mắt dưỡng thần, không nhìn thấy động tác của Châu Thi Vũ, rất lâu không nghe thấy động tĩnh, có chút kỳ quái mở mắt, vừa mở mắt liền thấy Châu Thi Vũ chính quay đầu nhìn mình, nước mắt lập tức rơi xuống.

Vương Dịch vội vàng thẳng lưng, đem Châu Thi Vũ hướng trong ngực ôm ôm, bối rối hỏi: "Làm sao bảo bối?"

Đến phiên Châu Thi Vũ ôm cổ Vương Dịch khóc, khóc dữ dội hơn bao giờ hết, giống như là muốn đem tất cả ủy khuất đều thống khoái mà khóc lên.

Châu Thi Vũ lập tức minh bạch, lúc cùng người khác kịch liệt tranh luận cũng không có thương tâm như vậy, mà một khi được an ủi một câu, ủy khuất mới được tràn ngập. Khi thấy Vương Dịch mỗi chữ mỗi câu kia vì mình biện hộ, tất cả chua xót trong nháy mắt đều xông lên đầu. Người này vẫn luôn biết, biết mình không vui, biết mình thiếu đi cảm giác an toàn.

Em ấy hiểu rất rõ mình, biết mình muốn chính là sự thiên vị đến trắng trợn.

Mà Vương Dịch cho nàng.

Chờ Châu Thi Vũ khóc đủ, Vương Dịch ôn nhu gọi tên của nàng.

"Châu Thi Vũ."

Nàng khóc cái gì đã không còn quan trọng, Vương Dịch biết nàng đang đau lòng, mặc kệ là nguyên nhân gì, nàng cũng không nguyện ý Châu Thi Vũ thương tâm.

"Chị không phải đã hỏi em, em sẽ chọn người mình yêu hay người yêu mình sao? Lúc ấy em nói để em suy nghĩ cân nhắc, hiện tại em đã nghĩ kỹ."

Châu Thi Vũ ngẩng đầu, con mắt vẫn là đỏ đỏ.

"Em chọn người em yêu, bởi vì em không có cách nào khống chế được người yêu em, nhưng em biết rõ, người em yêu nhất định phải là chị."

"Em cảm thấy, thế giới lớn như vậy, đã gặp được liền rất may mắn, huống chi là có thể yêu chị"

Châu Thi Vũ nhịn không được nín khóc mỉm cười, xoa xoa mặt Vương Dịch: "Con heo thối, chị hỏi thế khi nào?"

Vương Dịch cúi người, hôn lấy môi Châu Thi Vũ, ánh mắt bên trong mang theo mấy phần đắc ý.

Ánh trăng thật sáng, chiếu vào gương mặt Vương Dịch, Châu Thi Vũ thấy có chút ngốc, thời gian phảng phất đứng im, các nàng cứ như vậy ngồi đến khi bình minh.

"Vậy chị cũng chọn người chị yêu, bởi vì chị yêu chính là em, chúng ta tình cờ ở bên nhau."

Dứt lời, Châu Thi Vũ câu lấy cổ Vương Dịch, không cho cự tuyệt hôn lên.

Bình minh cuối cùng rồi sẽ xóa toạc bóng tối, ngay cả những đêm u ám nhất vẫn có ánh trăng chiếu sáng, bầu trời đêm càng tối chúng ta nhìn lẫn nhau càng rõ ràng hơn, may mắn chính là trong đôi mắt sáng của người, ta nhìn thấy rằng người cũng yêu ta, mà vừa vặn, trời cũng sắp sáng.

END.
________________
#28.01.22 🌹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro