chương 1: Nỗi đau mất đi người yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Màn đêm tối đen như mực, trời lạnh , chỉ sợ đã trở thành một linh hồn, cơ thể Hoàng Phủ Tử Y đều có thể cảm nhận được cái lạnh truyền đến.

Nếu đã chết thì tại sao cô vẫn còn cảm giác? Chẳng lẽ trên thế giới này vẫn còn linh hồn tồn tại sao? 

Hay chỉ có cô là đặc biệt? Hoàng Phủ Tử Y ngồi ở một góc với mái tóc đen dài óng ánh, khuôn mặt ấy có thể được xem là phong hoa tuyết nguyệt, đôi mắt lạnh nhưng cũng sáng như sao trời ấy lại đang lẳng lặng nhìn thân thể cách đó không xa. Mà thi thể ấy lại chính là thân thể của cô, còn cô bây giờ chắc đã là một linh hồn.

Cô đã chết, chết vì tai nạn nhảy dù, đó là một động tác diễn nhảy dù trên trời cao, cô lên sân khấu cùng với sáu bảy người diễn viên khác mặc áo thêu rồng cùng nhau nhảy dù, nhưng ngoài ý muốn, dù của cô không có mở ra nên trực tiếp rơi xuống biển. Tuy rằng nhân viên cứu hộ triển khai tìm kiếm nhưng lại không tìm được cô, mặc cho cô chết đuối trong dòng nước biển yên lặng buốt giá này.

Đây là sự cố ngoài ý muốn hay là mưu sát? Cơ thể Hoàng Phủ Tử Y rõ ràng là chỉ đơn giản rơi xuống, vậy chắc là do người phía sau. Bởi lúc cô rơi vào trong biển liền phát hiện toàn thân mất đi cảm giác như là bị trúng độc, không thể tự cứu chính mình. Nếu không nhân viên cứu hộ không tìm thấy cô thì cô cũng có thể tự nổi lên mặt nước.

Nếu vậy là ai muốn mưu sát cô? Hoàng Phủ Tử Y suy nghĩ, một vài bóng dáng mơ hồ hiện ra tuy không xác định nhưng cô cảm thấy là chắc chắn.

Mà bây giờ dù có biết hung thủ là ai thì cũng đã muộn, cô đã chết cũng đâu làm gì được những tiện nhân ấy.

Hoàng Phủ Tử Y xác định mình là người bị hại chết nhưng trong lòng lại không ít nhiều cảm xúc oán hận bởi tính tình cô lạnh nhạt vô tâm với những thứ như thế. Bởi trong suy nghĩ của cô, đã tồn tại thì phải tồn tại một cách kiêu ngạo, mà đã chết thì không cần nhớ quá nhiều, người chết như đèn đã tắt...chính là như thế.

Lúc Hoàng Phủ Tử Y cho rằng mình sẽ cô đơn nơi đáy biển này thì cách đó không xa đột nhiên có tiếng động, một người đàn ông mặc đồ lặn dùng tốc độ cực nhanh tiến về thi thể của cô, xem ra đó là nhân viên cứu hộ.

Là tới tìm cô sao? Hoàng Phủ Tử Y lạnh lùng nghĩ. Đồng thời cũng lại rất bình tĩnh nhìn người nọ bế thi thể chính mình rời đi, mà linh hồn cô lại không có ý đi theo. Cô rất thích nơi đáy biển này, an tĩnh mà thần bí, rất thích hợp để yên nghỉ.

Nhưng tại sao linh hồn cô lại đi theo? Hoàng Phủ Tử Y bất đắc dĩ nhận ra, cô không thể an nghỉ nơi đáy biển này được vì linh hồn là cô không thể cách quá xa thi thể. Mà cũng không biết mấy người đó muốn đưa thi thể cô đến đâu, hi vọng là một địa phương tốt kẻo cô chết mà không được thảnh thơi.

Cùng lúc đó ở cách không xa mặt biển , một chiếc du thuyền yên lặng ngừng ở đấy.

"Thiếu gia, đã một ngày một đêm người không nghỉ ngơi, sợ sẽ chống đỡ không nổi mất." Ở đầu boong tàu có vài người đứng đó, trong đó một người đeo mắt kính với khí chất ôn hoà, ngữ điệu cung kính vừa lo lắng vừa nói với người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.

Người đàn ông ấy, mày kiếm mắt sáng, cao ngạo lạnh lùng, khuôn mặt như được điêu khắc một cách hoàn mỹ, chỉ là đáng tiếc, dung mạo hoàn mỹ ấy lại bị một nửa chiếc mặt nạ bạc che đi.

"Tìm được người rồi trở về" Qua một lúc lâu sau, Sở Ngao Dư mới trả lời bằng một âm thanh khàn khàn, đôi mắt vẫn như cũ không chớp nhìn chằm chằm mặt biển như muốn nhìn thấu nó.

Người đàn ông hiền hoà kia chính là An Trạch Thuỵ - trợ lí của Sở Ngao Dư, lúc này trong lòng thở dài mà ngoài mặt cũng lộ ra thần sắc đau thương cùng lo lắng, nhìn thiếu gia như thế hắn lại có một loại dự cảm không lành. Nếu không tìm được tiểu thư Tử Y hoặc là đã chết...CMN...thiếu gia hắn nên làm sao bây giờ?

An Trạch Thuỵ từ nhỏ đã đi theo bên người thiếu gia, thiếu gia hắn có bao nhiêu tình cảm với tiểu thư Tử Y hắn đều biết, tình cảm ấy tồn tại như là một cây trụ tinh thần, mà hiện tại nếu tiểu thư Tử Y xảy chuyện gì ngoài ý muốn hắn thực không tưởng tượng nổi hậu quả.

"Tìm được rồi" . Ngay lúc này, mặt biển đột nhiên biến hoá, nhân viên cứu hộ ấy cuối cùng cũng mang được thi thể của Hoàng Phủ Tử Y lên. Sau khi nhìn thấy thi thể của Hoàng Phủ Tử Y, sắc mặt Sở Ngao Dư trở nên khó coi, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp ấy như trong nháy mắt sụp đổ.

Đôi tay Sở Ngao Dư run rẩy đoạt lấy thi thể của Tử Y trong tay người cứu hộ, sau đó gắt gao ôm lấy trong ngực.

Đôi mắt đỏ rực ẩn chứa nỗi thống khổ, rồi lại ôn nhu nhìn thi thể, như là dùng hết sức lực toàn thân mới có thể nhẹ nhàng lẩm bẩm nói: "Tử Y..."

Linh hồn cô lúc này đang phiêu diêu ở phía trên thi thể nên có thể nhìn thấy rất rõ ràng biểu cảm trên gương mặt hắn, đau khổ, tuyệt vọng, thậm chí còn ẩn dấu một tia điên cuồng nhưng lại có phần ôn nhu làm cô cảm thấy rất kinh ngạc.

Người đàn ông này là ai? Cô quen biết người này sao? Lúc này Tử Y thật muốn hỏi trời: Này, đây là tìm nhầm đối tượng rồi, chúng ta thật sự không quen biết.

Hoàng Phủ Tử Y có thể khẳng định rằng không quen người này, ít nhất trong trí nhớ của cô thì không có sự tồn tại của hắn, bằng không cô tuyệt đối không quên được người đàn ông đặc biệt như thế này, đặc biệt ở chỗ chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, còn có cái má lún đồng tiền nữa, nếu cười rộ lên nhất định rất cool rất đẹp trai .

Không thể không nói, tuy Hoàng Phủ Tử Y là một người lạnh lùng từ trong xương cốt, nhưng phía dưới hắn như đau đến ruột gan đứt từng khúc, cô lại ở đây lo bình phẩm con người ta so với những người xem như là giống nhau lạnh lùng như thế, thật sự có chút...độc ác.

"Thiếu gia, người cũng đã chết, xin cậu nén bi thương". Gương mặt An Trạch Thuỵ lộ ra một tia lo lắng, khẩn trương. Hắn thật sự không biết nên an ủi thiếu gia như thế nào, bởi trong trí nhớ của hắn, thiếu gia chưa bao giờ yếu đuối như vậy.

"Điều tra, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi muốn chi tiết cặn kẽ mọi chuyện." Thanh âm trầm thấp như là trong địa ngục truyền ra, vô cùng âm trầm.

Vâng". An Trạch Thuỵ nghe xong lời này lại cảm thấy yên tâm hơn, chỉ cần thiếu gia không có ý định luỵ tình thì đều tốt, hắn đẩy đẩy mắt kiếng khuyên một cách cẩn thận: "Thiếu gia, chúng ta cũng nên trở về thôi, tiểu thư Hoàng Phủ chắc là muốn được an nghỉ thanh thản."

Nghe thế, tay Sở Ngao Dư run rẩy, thần sắc mất khống chế thoát ra một tia đau thương, nắm thật chặt bàn tay cô, dùng hết sức lực mới miễn cưỡng gật đầu: "Được"

Hắn ôm chặt thi thể cô bước vào phi cơ trực thăng ở đầu thuyền, linh hồn cô cũng theo sau cuối cùng ngồi kế bên hắn, khoảng cách gần làm Tử Y cảm nhận được nỗi đau, bi thương, cả sự tuyệt vọng đang tản ra từ người hắn.

Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu sự để ý đến cô? Cô không còn hoài nghi hắn nhận sai người nhưng thực sự cô không quen biết hắn, cho nên khó tránh khỏi chút nghi hoặc, nếu hắn thực sự quan tâm đến cô thì vì cái gì lại không một lần xuất hiện trước mặt cô, chẳng lẽ vẫn luôn yêu thầm cô như thế?

Dọc theo đường đi, Sở Ngao Dư đều gắt gao ôm chặt lấy thi thể ấy, luyến tiếc không nỡ buông tay, khoảng 2 giờ sau, phi cơ hạ cánh xuống một khu biệt thự. Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy diện tích khu biệt thự này rất lớn mà ở thủ đô Hoa Hạ này còn có người có khu biệt thự như thế tuyệt đối không phải là người bình thường, làm cô tiến thêm một bước nhận thức về thân phận người đàn ông này.

Bước xuống phi cơ, thi thể của Hoàng Phủ Tử Y vẫn được Sở Ngạo Dư ôm trong lòng ngực, An Trạch Thuỵ muốn đón lấy nhưng lại bị hắn trực tiếp lờ đi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ để hắn rời đi, tiến vào trong đoàn người đến một chỗ vô cùng đặc biệt: là một khuôn viên nhỏ.

Tuy rằng lúc này Hoàng Phủ Tử Y chỉ là một linh hồn nhưng vẫn cảm thấy đầu đầy hắc tuyến. Cảnh sắc trước mắt thật là kì diệu, sống hơn hai mươi hai năm mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy trong khuôn viên biệt thự lại có một sân đầy cây xương rồng, hơn nữa nhiều loại giống và kích cỡ khác nhau, đây như là một khu triển lãm vậy.

Nhưng rất nhanh, cô liền hiểu đây không phải là do sở thích kì lạ của người này mà là loại cây mà cô thích nhất, lấy sự quan tâm của người này đối với cô thì một khuôn viên toàn tiên nhân cầu như này cũng không có gì lạ.

Nghĩ đến đây, linh hồn Tử Y nhướng mày nhưng rất nhanh lại khôi phục lại bộ dáng ảm đạm ban đầu.

Cô đã chết rồi!!!!

"Thiếu gia, mộ băng đã chuẩn bị tốt, để tôi sửa sang lại dung trang cho tiểu thư Hoàng Phủ?" An Trạch Thuỵ cẩn thận hỏi, chỉ sợ nói sai sẽ kích động Sở Ngao Dư.

"Không cần, tôi tự mình làm". Sở Ngao Dư thong thả lắc đầu, ôm thi thể cô tiến đến trung tâm hoa viên, nơi này đã đặt một khung băng, bên cạnh còn đặt một bộ váy dài màu tím - cũng là màu cô thích nhất.

"Mọi người ra ngoài đi". Tuy rằng An Trạch Thuỵ không yên tâm nhưng vẫn buộc phải rời đi.Khi mọi người rời đi rồi, Sở Ngao Dư trầm mặc nhìn Hoàng Phủ Tử Y hồi lâu, mới nghiêm túc mà vụng về thay quần áo cho cô. Tuy tay có phần run rẩy nhưng lại thập phần ôn nhu và cẩn thận như sợ làm đau Tử Y. Đột ngột, một giọt nước mắt trong suốt như có như không rơi xuống.

Nhưng khi giọt nước mắt ấy chạm vào thi thể cô cũng là lúc linh hồn cô đột nhiên rung lên, thật giống như là bị đốt cháy, có chút chấn động.

"Tử Y, Tử Y...." Sở Ngao Dư rốt cuộc không kiềm chế được nữa mà gắt gao ôm chặt lấy thi thể ấy, một bên không ngừng gọi tên cô, một bên vẫn không ngừng rơi nước mắt. Nỗi đau mất người yêu thương tâm đến tột cùng.Hoàng Phủ Tử Y lẳng lặng mà nhìn một màn này, tâm tình cũng trở nên nghiêm túc. Vô luận người đàn ông này là ai, vô luận tình cảm của người đàn ông này với mình là gì, có thể đau thương đến nỗi như vậy cũng đã đủ để cô động lòng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hay