Chương 91.1: Ân nhân cứu mạng của cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bị quăng lên xe, cô muốn kéo mở cửa xe, cửa xe lại bị gắt gao khóa lại, căn bản không thể kéo ra

Cô quay đầu, nhìn nam nhân nhàn nhã uống rượu đối diện. Đôi lông mày nhíu lại ẩn chứa lửa giận:

"Anh là ai? Bắt tôi tới đây làm gì?

Hắn nhìn qua, không giống như là người xấu, cả người dựa vào ghế bên cạnh, tay cầm cốc đong đưa, chú tâm thưởng thức rượu đỏ tươi diễm lệ, xinh đẹp đến cực điểm

Lại nhìn qua vẻ bề ngoài, hình thể kia, quả thực so với tranh bích họa còn mê người quý khí hơn,

Nam nhân này, ngay từ lần đầu gặp đã có cảm giác chính là yêu nghiệt, không kiềm chế được trên người tỏa ra một loại quý khí, đàng hoàng, lại cao không thể với tới.

Nhưng người đàn ông hoa lệ quý khí này, hai người quen biết sao? Hắn mang cô lên xe để làm gì?

Nửa ngày, người đàn ông mím môi cười rộ lên:

" Cô chính là Lục Duẫn Nặc"

Từ ngày ấy ở câu lạc bộ đêm gặp qua nàng đã khiến hắn phải cho người điều tra, không điều tra không biết, thật sự có nhiều chuyện khiến hắn rung động không ít

Cô gái này trong truyền thuyết yêu thương anh cả của mình, phá hư hôn lễ đại ca cùng cô gái khác.

Bất quá, đây đều là truyền thông viết hại người thôi, cô chân chính phá hư hôn lễ, nguyên nhân thật sự có lẽ Nam Cung Thiếu Vũ đã biết!

Hắn cười , du dương bình phẩm rượu ngon, mím môi, cảm nhận rượu mang đến cảm giác kích thích, làm hắn say mê.

Duẫn Nặc nhìn hắn so với nữ nhân còn kinh diễm hơn. Đúng là ghen tỵ muốn chết

Cô phụng phịu, cùng hắn giằng co" Đúng thì thế nào? Anh rốt cuộc là ai? Bắt tôi lên đây làm gì?

Nam Cung Thiếu Vũ mở mắt ra, liếc Duẫn Nặc một cái, cười đến phong hoa tuyệt đại, anh khì bức người.

" Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể cho cô thứ cô muốn, hơn nữa cũng có thể giúp cô hủy diệt người cô hận nhất".

Lời hắn nói như đã suy tính từ trước, một chút cũng không giống hồ ngôn loạn ngữ.

Duẫn Nặc nhìn hắn, đột nhiên trầm mặc

Ngẫm lại vừa rồi ở salon trong tiệm, Tần Mặc đi vào, ông chủ đối với hắn rất cung kính, nhưng những người đó đối với nam nhân này, ngay cả một lời cũng không dám nói.

Hơn nữa, có thể có được một chiếc xe xa hoa nhu này Duẫn Nặc đoán chắc rằng thân phận của hắn rất khó lường.

Bất quá, nàng và hắn vốn dĩ không quen biết, vì sao hắn phải giúp nàng.

Duẫn Nặc hiện tại tuy rằng rất cần người giúp đỡ nhưng không phải loại người nào nàng cũng nhân bố thí.

" Cảm ơn ý tốt của anh, tôi không cần, phiền anh mở cửa, để tôi đi xuống"

Cô nghiêm mặt, ngạo khí chỉ sợ không thể giết người.

Nhìn nam nhân trước mắt ba phần kinh ngạc.

Hắn mím môi cười khẽ : " Cô lo lắng làm gì vậy? Cái người đàn ông kia, hãm hại nhà cô phải phá sản, cướp công ty, hơn nữa còn phản bội cô muốn cùng vợ của anh cả cô quan hệ, cô sẽ không hận hắn"

Duẫn Nặc kinh ngạc nhìn hắn, hắn dường như biết rõ mọi thứ, điều này, làm cho Duẫn Nặc thất kinh:

" Anh giúp tôi điều kiện là gì?"

Duẫn Nặc tự biết, người tốt không phải khắp mọi nơi đều có, hơn nữa xem ra người đàn ông này chính là loại người sâu xa ba phần, hắn làm sao có thể tốt bụng giúp cô

Cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì:

Nam Cung Thiếu Vũ biểu tình nhăn mặt ,nhìn chằm chằm cô:" Cô lớn lên giống mẹ tôi, nhìn cô, tôi thật sự cảm thấy thân thiết, tôi chính là muốn giúp cô hả giận, không được sao?"


Phốc!

Lớn lên giống mẹ hắn ?

Duẫn Nặc thiếu chút nữa nhịn không được phun ra nước miếng, buồn cười nhìn người đàn ông trước mắt, "Tôi cũng không lớn tuổi như vậy, anh nhận sai người rồi?"

Nam Cung Thiếu Vũ đột nhiên suy sụp mặt, "Tôi cũng đâu nói cô là mẹ tôi, cô lý giải như vậy, chỉ số thông minh của đứa bé 3 tuổi sao?"

Duẫn Nặc cũng suy sụp mặt, bị hắn nói lời ác độc á khẩu không trả lời được.

Cô oán hận trừng mắt hắn, "Mặc kệ tôi giống cái gì mẹ anh nhưng tôi không cần anh hỗ trợ, anh mở cửa cho tôi đi."

Nam Cung Thiếu Vũ nhìn cô, ánh mắt không chút quan tâm.

Cô gái này, thật là có điểm cốt khí, bất quá hắn lại là người thích xen vào việc của người khác, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, hắn đã nghĩ bất kể cô có nhận lời ?

Hắn nhíu mày cười, " Việc này, tôi nhất định giúp cô, cô cảm tạ vì tôi từng giúp cô, mời tôi đi ăn lẩu đi!"

Hắn tự mình nói xong, phân phó phía trước lái xe.

Chiếc xe cao cấp chậm rãi rời xa cửa salong    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh