Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thư Dii.
Beta: Dưa Ướp Muối.

--------------------------

Khanh Nhụy đứng ở đó, thân thể cứng đờ, đại não đều trống rỗng.

Sự tình tới quá nhanh, chị ta cũng không biết ứng phó như thế nào.

Bạch Mộc Mộc cũng không vội, liền ngồi ở đấy chờ.

Khang Nhụy đứng đơ ra vài giây, não cuối cùng cũng khôi phục hoạt động: "Không, cô không thể làm như vậy! Cô thì tính là cái gì chứ! Cô dựa vào cái gì! Cô có cái quyền gì để sa thải tôi?!"

Giọng nghe rất chói tai.

Chị ta chất vấn Bạch Mộc Mộc, mỗi lần hỏi là âm lượng lại tăng thêm một phần, cảm xúc càng ngày càng kích động.

Lục Ngôn ngồi ở một bên cũng ngẩng đầu lên.

Thấy Khang Nhụy mắng Bạch Mộc Mộc như vậy, anh có chút khó chịu. Lục Ngôn ném máy tính bảng xuống, chạy đến đứng bên cạnh Bạch Mộc Mộc.

Bạch Mộc Mộc chỉ lặng im nghe chị ta chất vấn, chờ nói xong mới trả lời; "Chỉ dựa vào việc tôi là giám đốc mới nhậm chức của Thụy Bạch."

"Tôi nguyện ý ngồi ở vị trí này, còn có chuyện của cô sao?"

Bạch Mộc Mộc đặt tay trên bàn, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên bàn làm việc, hỏi: "Chị xác định?"

"Đương nhiên."

Bạch Mộc Mộc hơi hơi điều chỉnh dáng ngồi, nghiêm túc hỏi cô ta: "Chị hao hết tâm tư đi chỉnh các giám đốc cũ lâu như vậy còn không phải là muốn Lục tổng cho chị ngồi lên vị trí này hay sao? Đáng tiếc, chị vẫn không mở miệng xin xỏ, chị cảm thấy Lục tổng không hiểu dụng tâm của chị? Vẫn là ông ấy không nghĩ đến việc cho chị lên làm giám đốc."

Khang Nhụy bị cô nói đến nghẹn họng.

Cô ta đương nhiên biết rõ, cô ta chỉnh các giám đốc tiền nhiệm nhiều như vậy, thế nhưng Lục Chính Hải vẫn chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Lục Chính Hải vẫn không cho cô ta lên chức giám đốc, cũng là bởi vì chướng mắt cô ta.

Bạch Mộc Mộc liếc mắt nhìn cô ta, "Mau, đến giờ tan tầm rồi, Khang nữ sĩ nên thu thập tốt để chuẩn bị về thôi."

"Phi! Cô tính là thứ gì, hư vinh thổ gà (*), tự cho rằng bản thân mình mặc hàng xa xỉ thì chính là phượng hoàng sao? Cô......"
(*) cái này mình không biết nghĩa, ai bt chỉ với nhaa

"Cô tránh ra!"

Khang Nhụy điên cuồng mắng Bạch Mộc Mộc, Lục Ngôn đột nhiên xông tới, một tay đêm đẩy bà ta ra, một tay kéo Bạch Mộc Mộc ra sau lưng, chỉ vào bà ta nói: "Không được nói như vậy với Tiểu Bạch!"

Lục Ngôn dù sao cũng là đàn ông, sức lực tất nhiên lớn hơn Khang Nhụy rất nhiều.

" Tiểu Ngôn". Bạch Mộc Mộc chạy nhanh đứng lên.

Lục Ngôn giơ tay chân ra thành hình chữ đại (大) chắn cho Bạch Mộc Mộc,  an ủi cô: "Tiểu Bạch, cô không phải sợ, tôi sẽ bảo vệ cô, tôi sẽ không để cô ta khi dễ cô!"

Bạch Mộc Mộc không nghĩ tới Lục Ngôn sẽ đột nhiên chạy ra, động tay động chân chắn cho cô, Bạch Mộc Mộc đưa tay lên vỗ vỗ Lục Ngôn: "Không có việc gì đâu, việc này một mình tôi cũng có thể giải quyết được nha."

Khang Nhuỵ lúc này phục hồi lại tinh thần, nhìn ánh mắt ngây ngô của Lục Ngôn, cười nói: " Đúng là ngốc, cậu dễ dàng tin tưởng người khác như vậy sao? Tôi nói cho cậu biết, Bạch Mộc Mộc căn bản là chướng mắt cậu, cô ta chỉ coi cậu là công cụ để gả vào hào môn mà thôi."

"Cô gạt người!" Lục Ngôn quyết đoán nói.

"Bằng không thì hỏi cô ta đi? Ai lại nguyện ý gả cho một thằng đầu óc không bình thường?" Khang Nhuỵ đứng thẳng thân mình, tiếp tục nói móc Lục Ngôn.

Bạch Mộc Mộc có chút hối hận khi mang Lục Ngôn đi làm, cô không hi vọng Lục Ngôn sẽ gặp phải chuyện như vậy.

Lục Ngôn không tức giận chút nào, phi thường nghiêm túc nói: "Tiểu Bạch không phải là người như vậy, Tiểu Bạch là người tốt, tôi sẽ không cho phép bất kì ai tổn thương cô ấy!"

Làm cô có chút ngoài ý muốn nha~

Bạch Mộc Mộc nghe thấy những lời này, trong lòng mềm xuống, rối tinh rối mù.

Cô đi vòng lên phía trước Lục Ngôn, nhéo nhéo mặt anh: "Tiểu Ngôn, chị ta không khi dễ được tôi đâu, chị ta không có bản lĩnh đó."

Bạch Mộc Mộc nói xong, xoay người nói với Khang Nhuỵ:

"Chị Khang này, nếu chị nguyện ý từ chức, tôi sẽ không đem cái tin tức chị đạo nhái thiết kế của người khác lên hotsearch, treo ở tất cả các khu sinh hoạt, dù sao thì những người biết chị đọa nhái cũng không nhiều lắm, nếu chị không chủ động từ chức thì rất khó mà nói được..."                   

Nghe thấy lời cô nói, Khang Nhuỵ ngẩng đầu một chút: "Thật sự?"

Bạch Mộc Mộc ngồi xuống ghế, cười nói: "Tôi địn để chị tự từ chức, chỉ cần như vậy là được, nhưng chị lại đi mắng Lục Ngôn, đại thiếu gia Lục thị, bây giờ phải có điều kiện."

Sắc mặt Khang Nhuỵ biến đổi: "Điều kiện gì?"

Bạch Mộc Mộc chậm rì rì nói: "Quỳ xuống xin lỗi anh ấy."

Khang nhuỵ: "Cô nằm mơ!"

Bạch Mộc Mộc: "Không thì tự tát mình mấy cái đi."

Khang nhuỵ liếc cô một cái.

Bạch Mộc Mộc: "Ồ, vậy thì tôi chỉ có thể truyền lại lời chị vừa nói với Lục Ngôn cho Lục Chính Hải, để ông ấy biết một chút..."

Bây giờ Lục thị ở Bắc Thành vẫn còn lợi hại chán.

Mặc dù Lục Ngôn sinh bệnh từ nhỏ, nhưng Lục gia đối với anh cũng rất quan tâm.

Nếu chuyện này truyền tới tai Lục Chính Hải, cái danh dự của cô ta cũng khó mà giữ được.

Bạch Mộc Mộc đề ra thêm một cái điều kiện nữa: "Vậy... khom lưng xin lỗi?"

Lâm thời điểm liền nghĩ đến Lỗ Tấn lão nhân gia từng nói, hủy đi nóc nhà cùng mở cửa sổ cái kia chiết trung, điều hòa lý luận.

Quả nhiên, Khang Nhuỵ lập tức đưa ra lựa chọn: "Cái này thì có thể."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng lúc thật sự làm, vẫn là có chút khó khăn.

Bạch Mộc Mộc mắt nhìn trang web, nhẹ nhàng bâng quơ nói câu: "*Đọc lượng mau phá ngàn."

(*)Câu này mình không hiểu ạ.

Khang Nhuỵ yên lặng hai giây, trực tiếp cúi xuống: "Thật xin lỗi Lục tiên sinh, tôi, tôi không nên nói những lời như vậy."

Lục Ngôn ngây ngốc đứng ở đấy.

Anh không nghĩ tới người này thật sự sẽ xin lỗi mình.

Bạch Mộc Mộc hỏi Lục Ngôn, "Anh có nhận lời xin lỗi của chị ta không?"

Chưa có người nào quỳ xuống xin lỗi Lục Ngôn như vậy, anh gật đầu.

Bạch Mộc mộc thấm thía nói: "Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, chị cũng đã lớn tuổi rồi nên cũng không nhất thiết phải làm chị thân danh bại liệt làm gì cả. Tôi tiếp nhận cái công ty này cũng coi như là đem tương lai ra đánh bạc, chị ở công ty cũng dẫn dắt được nhiều (*)lãn công như vậy, tôi cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn."

(*)Lãn công: là một dạng đình công mà người lao động không rời nơi làm việc mà cũng không chịu làm việc.

(Mấy nhân viên không làm mà đòi có ăn ấy)

Nói trắng ra là, nếu không phải bà ta mắng Lục Ngôn thì việc này sẽ không xảy ra.

Khang Nhuỵ nhìn chằm chằm Bạch Mộc Mộc, mày nhăn lại.

Trước mặt cô ta là một cô gái gương mặt trắng bóc, lớp trang điểm đều không thể che được vẻ ngây ngô trên mặt, vừa nhìn đã biết tuổi không lớn lắm.

Mấy giám đốc lúc trước cũng coi như người người đã có kinh nghiệm, tất cả đều bị Khang Nhuỵ chỉnh tới mức từ chức, vậy mà cô gái này...

Bạch Mộc Mộc để đạt được mục đích cũng không ngại lấy kịch bản như trong tiểu thuyết ra để ép chị ta từ chức, phương thức làm việc kiểu này ngược lại càng nhanh, chuẩn,  tàn nhẫn!

Cô ta có nhiều kinh nghiệm như vậy, là học từ đâu ra?

Khang Nhụy mấy năm nay không hề tham dự thiết kế, hoàn toàn là do cô ta đã sao chép từ các thiết kế cao cấp khác mà ra.

Một khi cô ta thiết kế như vậy, bị nhận ra cũng không phải là chuyện một sớm một chiều

Khang Nhụy cũng minh bạch, tin này chính là do Bạch Mộc Mộc tìm người chỉnh xuất ra.

Có thể có biện pháp nào?

Cô ta năm đó thiết kế trang phục xác thực là có đạo nhái.

Cân nhắc trên dưới, cuối cùng chị ta cũng quyết định thừa dịp chuyện này chưa bị ai phát hiện ra, bây giờ còn có thể kịp thời, về sau đỡ hại não.

Cô ta hít vào một hơi, nói: "Bạch tổng, tôi chủ động từ chức, cô rút lại mấy nguồn tin đó đi."

"Được."

Bạch Mộc Mộc sảng khoái đáp ứng, sau đó giơ tay phải ra trước mặt Khang Nhụy.

"Cái gì?"

"Đưa tiền nha!" Bạch Mộc Mộc nói đến hiển nhiên,"Chị cho rằng truyền thông là hậu viện của nhà mình sao? Phóng viên vất vả lắm mới viết được một tin sốc, chị cho rằng nói rút là rút được?"

Khang nhuỵ không vui: "Tôi phải trả tiền?"

Bạch Mộc Mộc gật đầu: "Bằng không thì sao? Nếu không phải vì đuổi chị đi, tôi việc gì phải mất công liên hệ với truyền thông? Việc này đối với chị là có trở ngại nhưng đối với tôi lại không có tổn thất gì."

Nói trắng ra là, sự việc từ đầu tới cuối, đều nhằm vào cô ta.

Tiền này cô ta không trả thì ai trả!?

Khang Nhụy ở trong giới cũng có chút danh tiếng, rời công ty cũng không phải là khó kiếm việc làm.

Khang Nhụy cân nhắc một chút, gật đầu nói: "Được, bao nhiêu tiền?"

Bach Mộc Mộc giơ năm ngón tay ra trước mặt Khang Nhụy, lập tức phun ra hai chữ:
" Năm vạn."

*5 vạn NDT= 176 027 690 VND

"Bao nhiêu cơ?!"

"Năm vạn."

"Rút cái bản thảo thôi mà yêu cầu nhiều tiền như vậy?!"

Khang Nhụy tức đến mức muốn chỉ thẳng vào Bạch Mộc Mộc mà nói: "Sao cô không đi ăn cướp luôn đi."

Bạch Mộc Mộc cười tủm tỉm nói: "Chị trả tiền mà~"

Việc này cũng không phải là không có lý, nếu cô ta đưa tiền đúng chỗ, người ta lập tức coi đó là việc quan trọng cần phải làm, còn nếu không đưa tiền, bên kia sẽ làm việc khác trước. Đưa nhiều tiền thì chắc chắn bản thảo sẽ rút được thôi.

Một lần trả tiền là một lần phục vụ.

Năm vạn, đối với Khang Nhụy cũng không tính là quá nhiều, dứt khoát đáp ứng: "Được."

Bạch Mộc Mộc lấy di động ra, "Bà chủ Khang, add WeChat để thanh toán?"

"Leng keng", năm vạn nhân dân tệ đã đến tay rồi~

Vài phút sau, bản thảo được xóa bỏ.

Bất quá, những người trong công ty đều đã xem được hết.

Bạch Mộc Mộc đứng trước cửa sổ văn phòng, nhìn Khang Nhụy lái xe rời đi, tâm tình rất tốt.

Bạch Mộc Mộc nói với Cố Hiểu: "Đến tối tôi mời mọi người ăn một bữa lớn."

"Cha mẹ tôi mỗi ngày đều chờ tôi về ăn cơm, e rằng không đi với mọi người được rồi." Cố Hiểu cự tuyệt.

Bạch Mộc Mộc muốn khuyên Cố Hiểu một chút, ngoài hành lang lại có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Ba người trong văn phòng đều ngó ra xem thử chút.

Một đám người uể uể oải oải dựa lưng vào tường ngoài hành lang.

Bạch Mộc Mộc chạy ra chỗ đám người đó, hỏi: "Làm gì vậy? Kéo bè kéo lũ đi đánh nhau?"

"Không có không có, Bạch tổng, chúng tôi đến đây chỉ để hỏi một chút... báo cáo công tác và báo cáo tổng kết ngày mai chúng tôi nộp có được không?"

"Chúng tôi bảo đảm viết tốt hết mức có thể!"

"Chỉ sợ hôm nay nghiêm túc viết quá đến mức không ngủ được."

"Trước kia là chúng tôi không đúng, về sau chúng tôi nhất định sẽ làm theo lời Bạch tổng nói."

"Bạch tổng, chúng tôi cũng có mộng tưởng một ngày nào đó nhất định chúng tôi sẽ đem công ty của chúng ta trở nên lớn mạnh hơn"

Một đống người cùng nhau nói chuyện, âm thanh dính lại với nhau, Bạch Mộc Mộc cảm giác như có một đống ong vo ve bay tới bay lui.

Kết quả là, mấy người này nói tới nói lui, nhận sai đủ chỗ mà cô một chữ cũng không nghe lọt!

"Mấy người muốn ngày mai giao báo cáo, thề thốt làm tốt công việc mà tôi đã giao phải không?" Bạch Mộc Mộc xoa xoa huyệt thái dương.

"Ai muốn ngày mai giao báo cáo thì tiến lên đây một bước đi, tôi cho từ chức luôn."

Đám người liền an tĩnh lại, không ai đứng ra.

Có người nói: "Bạch tổng, chúng tôi không phải tới từ chức."

Bạch Mộc Mộc: "Tốt, vậy không cần phải nói, tối hôm nay trở về hoàn thành tốt báo cáo công tác và báo cáo tổng kết, ngày mai tất cả đều phải nộp đầy đủ cho tôi."

"Nhất định rồi!"

"Nhất định làm được mà, Bạch tổng!"

"Bạch tổng cứ yên tâm!"

Hai câu, mọi người đều giải tán hết..
-
6 giờ rưỡi.

Bạch Mộc Mộc lái xe mang theo Lục Ngôn về nhà.

Trên đường trở về, cô hỏi Lục Ngôn: "Hôm nay Khang Nhụy nói tôi đối xử với anh không tốt, còn nói tôi lừa gạt anh. Anh cảm thấy chị ta nói có đúng không?"

Lục Ngôn lúc ấy kiên định tỏ vẻ tin tưởng cô, nhưng cô vẫn là có chút lo lắng.

Hai tay Lục Ngôn nghịch dây an toàn, nghe Bạch Mộc Mộc nói như vậy, vẻ mặt 'Không biết cô vì cái gì hỏi như vậy', trả lời: "Tôi tin tưởng tiểu Bạch sẽ không gạt tôi~."

Bạch Mộc Mộc hỏi anh: "Anh không tin lời chị ta nói một tí nào sao?"

Người bình thường dưới tình huống như vậy, đều sẽ sinh ra nghi ngờ.

Lục Ngôn khẳng định gật đầu: "Tôi vĩnh viễn tin tưởng tiểu Bạch! Ai nói bậy về tiểu Bạch, tôi liền đánh người đấy!"

Bạch Mộc Mộc sửa lại: "Đánh người là không đúng, người khác không đánh anh, anh bình thường cũng không thể tùy tiện đi đánh người khác, mọi thứ đều phải tùy trường hợp, hiểu không?"

Lục Ngôn: "Vậy tình huống như thế nào thì mới có thể đánh người?"

( ôi anh zai ngây therr )

Bạch Mộc Mộc bị vấn đề này làm cho khó xử: "Vấn đề cụ thể để tôi phân tích sau đi.."

-
Cố Hiểu đúng 6 giờ là tan tầm, cô ngồi tàu điện ngầm cũng chưa đến 7 giờ là đã về đến nhà.

Mẹ cô đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi.

Cô thay một bộ quần áo sạch sẽ, chuẩn bị dọn cơm thì di động kêu lên.

"Lục tổng!" Cố Hiểu nhanh tay ấn trả lời.

Là Lục Chính Hải gọi điện tới.
.
Cố Hiểu mới nhậm chức cách đây cũng không lâu, lúc đó cô nhận được cuộc điện thoại từ số lạ, đối phương nói rằng mình chính là Lục Chính Hải, Cố Hiểu lúc đó còn ngây ngô hỏi: Lục Chính Hải là ai.

Cô nằm mơ cũng không nghĩ đến đột nhiên mình lại có một cái tòa nhà công ty lớn như vậy, có một ngày được Lục tổng đích thân gọi điện thoại tới.

Càng không nghĩ tới bây giờ Lục tổng lại gọi điện đến một lần nữa!

Lục Chính Hải ở điện thoại bên kia hỏi cô: "Khang Nhuỵ từ chức?"

"Đúng vậy, Lục tổng!" Nhắc tới chuyện này, Cố Hiểu nhịn không được kích động, "Bạch tổng thật là quá lợi hại, một ngày thôi mà đã khiến cho Khang tổng giám từ chức."

"Nói cho tôi nghe một chút đi, sao lại thế này?"

Cố Hiểu báo cáo cho Lục Chính Hải tất cả mọi việc sáng nay...

Lục Chính Hải nghe qua, có chút ngoài ý muốn: "Cô ấy mang A Ngôn đến công ty? Có phiền toái đến mọi người không?"

Từ sau khi Lục Ngôn sinh bệnh, vì sợ Lục Ngôn sẽ phiền toái đến mọi người nên rất ít khi cho Lục Ngôn ra ngoài chơi, chứ đừng nói đến cho lên công ty.

Cố Hiểu nhanh nhạy nói: "Không có không có, Lục thiếu gia rất ngoan, chẳng những không có thêm phiền toái, còn bảo vệ cho Bạch tổng."

Lục Chính Hải càng thêm ngoài ý muốn: "Như vậy sao?"

Cố Hiểu cầm điện thoại, vốn dĩ muốn hỏi quan hệ giữa Lục Ngôn và Bạch Mộc Mộc, lại cảm thấy không thích hợp lắm nên không tiếp tục nói tiếp.

Tâm tình Lục Chính Hải hôm nay phá lệ đặc biệt tốt, cũng không ở lại hỏi Cố Hiểu gì nữa.

Ông sở dĩ gọi điện thoại cho Cố Hiểu là vì Khang Nhụy vừa mới gọi điện cho ông.

Cô ta cảm tạ ông nhiều năm nay vẫn luôn chiếu cố tốt cô ta.

Ngày đó, Lục Chính Hải cảm thấy Bạch Mộc Mộc là một người rất có cá tính, ông vẫn luôn tin tưởng cô hẳn là có thể gặm xuống cái phần xương cứng là Khang Nhụy này.

Ông cũng không ngờ rằng, thao tác của cô lại nhanh như vậy.

Cố Hiểu cúp điện thoại xong, nghĩ đến sự tình hôm nay Bạch Mộc Mộc làm, cô vẫn không nhịn được có chút bội phục.

Mẹ Cố mang thức ăn để lên bàn, nhìn con gái nhà mình ngây ngô cười, trêu ghẹo cô: "Cười cái gì thế? Ở công ty lại đi thích nam đồng nghiệp nào hả?"

Cố Hiểu lắc đầu: "Không có!"

Mẹ Cố: "Vậy nói mẹ nghe xem ở công ty có chuyện gì vui?"

Cha Cố cũng ngồi xuống.

"Cha mẹ, mọi người biết không. Công ty con có một nhân viên chức cao cậy già, hay lên mặt với mọi người trong công ty, làm công ty ai cũng lười biếng không muốn làm việc, sau đó giám đốc mới là Bạch tổng lên nhậm chức..."

Cô đem sự việc hôm nay của Bạch Mộc Mộc nói cho cha mẹ nghe một lần.

Cha Cố nghe xong cũng gật đầu: "Vị Bạch tổng này có vẻ đã là người từng trải, con nhất định phải đi theo học tập một chút.

Vẻ mặt Cố Hiểu đau khổ: "Không phải đâu, hôm nay có có nhìn qua hồ sơ của Bạch tổng, con với cô ấy sinh cùng năm, sinh tháng mười hai, còn nhỏ hơn con tám tháng tuổi."

Đều bằng tuổi nhau mà sao người với người có thể chênh lệch tới mức đấy!

Mẹ Cố nghe Cố Hiểu kể về Bạch Mộc Mộc như vậy, năng lực xuất sắc, lớn lên lại xinh đẹp. Cô gái này quả thật quá là ưu tú đi.

Nghe được Bạch Mộc Mộc bằng tuổi con mình, trong lòng tính toán một chút, hỏi: "Hiểu Hiểu, vị Bạch tổng này có bạn trai không? Anh trai con mấy ngày nữa về nước. Chờ đến khi anh con về nhà thì bảo Bạch tổng qua nhà mình ăn một bữa đi."
----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro