Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì bị bác sĩ đẹp trai lạnh nhạt.

Giản Mộc Vi tâm tình sa sút, hai ba ngày tiếp theo cũng không đến cửa hàng.

Nhân dịp tâm trạng không tốt, liền muốn làm một chút việc hắc ám, Mộc Mộc Tử mỹ thực phát live stream, Giản Mộc Vi xé bao mỳ gói, chỉnh camera ổn thỏa, bắt đầu ngẫu hứng sáng tác: Pizza mì gói.

Bi thương đến mức không muốn nói lời nào, mở vòi nước đem nguyên liệu rửa sạch, một mực triển khai, đem camera quét một vòng qua các vật phẩm, đảm bảo nguyên liệu chuẩn bị đều đã xuất hiện trên màn hình.

Sau đó lại để camera lại như cũ rồi rửa tay.

Ngoài cửa bóng đêm mông lung.

Trong phòng im ắng.

Giản Mộc Vi cầm lấy ớt xanh rửa sạch, lại cầm lấy dao phay, nhanh nhẹn cắt đầu cắt  đuôi, quy củ mà cắt thứ hình bầu dục thành những phần bằng nhau, sau đó đem đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

Tiếp theo là mảnh chân giò hun khói vuông vức, dao rựa tung hoành, chiếc chân giò lớn lập tức bị chia thành những miếng chân giò nhỏ.

Trên bệ bếp là một nồi nước sôi nhỏ, nóng hôi hổi, khiến cho màn hình phát sóng bị hun đến xuất hiện 1 tầng hơi mờ.

Giản Mộc Vi cầm gói mì bóc ra, nhúng qua nước sôi để nó mềm ra, sau đó vớt lên, làm ráo nước, rồi bỏ vào trong chén, tiếp đến đập vào một quả trứng gà, dùng đũa quấy lên.

Động tác liền mạch lưu loát, bác chảo lên, bất lửa, đổ vào một ít dầu ăn, rồi cho mì gói đã quấy cùng trứng gà vào, cầm xẻng cẩn thận đảo đều mì gói.

Video không quay được sắc mặt nhàn nhạt, ánh mắt đờ đẫn của Giản Mộc Vi.

Trong phòng bếp, ánh đèn mờ mịt, chỉ còn những tiếng âm thanh hỗn tạp.

Xào mặt trước nửa ngày, Giản Mộc Vi mới chớp mắt, đảo mặt, chân chân thực thực nhìn thấy mặt dưới giờ đã bị cháy đen.

Giản Mộc Vi chép chép miệng.

Chỉnh lại lửa cho ổn, rồi lại tiếp tục đảo một cái.

Xong xuôi, đặt lên bàn sứ, rải lên một tầng phô mai, đem chân giò với ớt xanh đã được cắt xong trước đó bỏ vào, lại cho thêm nhiều phô mai.

Đặt mâm vào lò nướng.

Đợi vài phút, sau khi phô mai đã hòa tan, lấy mâm bánh ra.

Cầm máy ảnh chụp một bức món ăn đã hoàn thành, thế là xong xuôi công việc.

Giản Mộc Vi lấy thành phẩm ra ăn, không ngon lắm, nhưng cũng không khó ăn.

Thu thập chén bát xong, vào phòng đem video chuyển vào máy tính, chỉnh sửa hậu kỳ, xóa những chỗ chi tiết không cần thiết ở đoạn đầu, đoạn cuối, bởi vì kỳ này không xuất hiện giọng nói nên dứt khoát thêm vào nhạc nền.

Hoàn thành hết các khâu, đăng video lên dds**, lại thuận tay post một cái lên weibo.

Mộc Mộc Tử: < Pizza mì gói > mì gói bóng đêm....*cười khóc*

____

Tốc độ lan truyền của Internet rất nhanh.

Giản Mộc Vi chỉ đi vệ sinh một chút, quay lại đã thấy video không chỉ đứng ở trang đầu của dds, mà trên weibo tương tác đã oanh tạc một đống rồi.

Bình luận: 3 vạn, chia sẻ: 2 vạn, thích: 4 vạn.

So với số liệu của kỳ trước còn tốt hơn!

Rõ ràng, cá hồi ở kỳ trước ngon như vậy lại không được hoan nghênh bằng cái này.

Giản Mộc Vi chạy nhanh đến ngồi xuống, click mở bình luận, sau đó...

Một tia hai tia ba tia ưu sầu dâng lên.

Bình luận đứng đầu vẫn là vị "hắc fan" kia.

[Taitan]: 0:37  đây là phân à, mì gói bị xào đến cháy đen thui, trạng thái của cô hôm nay làm sao vậy.

Giản Mộc Vi: .....

Cô thực nghi ngờ người này set chế độ đặc biệt theo dõi cô, không thì tại sao mỗi một lần post thì bình luận xuất hiện trong vài giây.

Bình luận phía dưới làm Giản Mộc Vi phát sầu.

Cũng không phải là 3 vạn khen ngợi.

[Tương c]: không bỏ muối, không bỏ đường, không bất cứ gia vị gì, đây đích thị là món ăn hắc ám. *mỉm cười*

[Cao tam ban hoa]: Nhìn thấy tiêu đề đã có cảm giác không muốn xem rồi...

[Tìm được người yêu sẽ đổi tên]: Mộc Mộc, hôm nay trạng thái không ổn nha...

[k]: Chẳng lẽ là do thất tình?

[Chủ weibo có bộ ngực lớn nhất trên toàn weibo]: Lầu trên, thất tình gì thế?

[Thầy giáo tiểu học đẹp trai nhất liên minh]: Giải đáp cho lầu trên, chuyện là Mộc Mộc yêu thầm thất bại rồi, vị kia là một bác sĩ đẹp trai!

[Thiếu nữ nghiện mxh]: Mì gói đó ăn làm gì nữa, đem đi xoa mặt đi.

[Hồi ức thuần màu đen]: Nói thật, tôi ăn mì gói thích nhất là húp nước canh, đây hết chiên rồi lại ép, vậy mấy gói gia vị kia thì làm sao *buông tay*

[12345]: Cho nên bây giờ đến cả giọng nói cũng không có luôn hả, biến thái không đầu? *buông tay*

.........

Giản Mộc Vi không tiếp tục kéo xuống xem, không cần xem cũng có thể đoán được những bình luận ở dưới loạn đến cỡ nào.

Loạn nhất trong các bài đăng weibo từ trước tới nay của cô.

Tầm tình càng không tốt.....

___________

Hai ngày sau, thành phố Lan Khê nghênh đón trận bão gió to đầu tiên của mùa hè, đài truyền hình địa phương trước đó tuyên bố bão cuồng phong báo động đỏ. 

Dự tính ngày 20 đêm nay sẽ kéo tới.

Ban ngày đã mưa to tầm tã.

Đối với Giản Mộc Vi đã sinh sống nhiều năm ở thành phố Lan Khê mà nói, đối với loại "khách quen bão cuồng phong" đã đối phó như thường.

Trước tiên cho nhân viên trong tiệm nghỉ sớm về nhà, khóa kỹ cửa nẻo, cùng với chủ tiệm quần áo sát bên đem bao cát mà hằng năm sử dụng  ở trong kho ra lấp kín cửa.

Mọi sự đã chuẩn bị xong.

Giản Mộc Vi vòng đến siêu thị mua lương khô, bung dù về nhà, trên đường về nhận điện thoại của A Noãn đã về tới nhà:" Bà chủ à, em phải lo cho mình tốt nha, đừng có đi lung tung bên ngoài, về nhà trước tiên đổ đầy nước vào hai thùng, nạp điện cho đèn, nạp cho đen pin bảo bối đầy điện, sau đó...."

A Noãn với người nhà ở cùng nhau, Giản Mộc Vi thì sống một mình, A Noãn là không yên tâm bà chủ Giản một thân một mình.

Giản Mộc Vi giẫm lên vũng nước trên mặt đất, căng ô che, vừa bực mình vừa buồn cười, cắt ngang lời nói của A Noãn nói:" Em không phải là trẻ con, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình mà!" Bằng không bao nhiêu năm nay là sống uống phí rồi. 

A Noãn ha hả:" Em bây giờ trong đầu đều là bác sĩ đẹp trai, còn chỗ nào tồn tại kỹ năng sống không?"

Giản Mộc Vi:"......" Giật giật khóe miệng, ánh mắt phai nhạt rất nhiều, ngẩng đầu nhìn ra xa phía tòa nhà chỗ soái ca bác sĩ ở.

Cô sống ở tòa bên cạnh khu nhà của bác sĩ kia, không xa lắm, nhưng cũng không quá gần.

________

Giản Mộc Vi sau khi về nhà liền khóa kỹ cửa sổ, dọn hết các chậu cây ngoài ban công vào nhà, chuẩn bị ba xô nước trong WC, phòng bếp cũng để hai xô nước, đem các thiết bị điện đều nạp điện đầy đủ, cả nến dự phòng cũng mang ra hết.

Màn đêm buông xuống, thanh âm ngoài cửa sổ ngày một lớn.

Mưa gió bập bùng.

Giản Mộc Vi đã tắm xong xuôi nằm làm ổ trong chăn, chờ đợi cơn buồn ngủ quét tới.

Sau đó chuông cửa liền vang lên.

Đèn ngoài đại sảnh cũng đã tắt hết, chỉ chừa lại mỗi đèn phòng ngủ.

Đột ngột tiếng chuông cửa vang lên giữa đêm mưa to gió lớn. Thật rợn người.

Giản Mộc Vi trái tim kinh hoàng đập nhanh liên tục, sợ tới mức gấp gáp nắn cơ tay đang run rẩy.

Cô sống một mình ở đây lâu như vậy, bình thường chỉ người trong tiệm tới tìm, mà bây giờ nhân viên ở tiệm đều đã về nhà an toàn, giữa thời điểm này, thời tiết này, là ai vậy chứ?

Chuông cửa vang lên liên hồi ba bốn tiếng.

Giản Mộc Vi ngồi không yên, tìm giày xuống giường, không dám bật đèn phòng khách, rón ra rón rén đi qua đại sảnh tối đen, một tay túm chặt di động, một tay bắt lấy cái chổi, sợ hãi đối phương phá cửa mà vào.

Bò đến phía sau cửa, dùng mắt mèo nhìn ra bên ngoài.

Ba giây sau, Giản Mộc Vi yên lặng đem chổi trong tay ném qua một bên, cả người cũng thả lỏng hết ra.

Chạy nhanh đi bật đèn mở cửa.

Ngoài cửa đèn hành lang chớp một cái sáng lên, một cô bé mặc áo ngủ chỉ cao đến eo Giản Mộc Vi ngoan ngoãn đứng trước cửa nhà cô, cửa nhà hàng xóm đối diện đang mở toang toác.

Cô bé tay cầm di động, đứng lên băng ghế mới có thể chuông cửa nhà cô.

Hành lang gió thổi lạnh buốt.

Giản Mộc Vi vội vàng muốn mang cô bé vào nhà.

Đây là đứa trẻ nhà hàng xóm, cô ở đây lâu như vậy, đối với hàng xóm cũng rành rọt, vợ chồng nhà đối diện tình cảm không tốt, có hai đứa nhỏ, một nam một nữ gồm con gái lớn và con trai nhỏ.

Vợ chồng nhà hàng xóm quanh năm suốt tháng cãi nhau, một khi cãi nhau là bỏ đi ra ngoài, để lại hai đứa nhỏ ở nhà đói bụng.

Giản Mộc Vi đau lòng, một tháng đôi chị em này có ít nhất một lần đến ấn chuông cửa nhà cô xin giúp đỡ.

Hiện giờ nhìn tình hình như thế....

Trời bão to gió lớn cũng cãi nhau cho được, chẳng lẽ không thể ngưng một chút được à.

Giản Mộc Vi lo lắng suýt xoa, vừa định dò hỏi sao lại thế này.

"Dì ơi, em cháu phát sốt rồi." Em gái hàng xóm tên Dao Dao nhảy xuống khỏi băng ghế, ngẩng đầu cắt ngang lời định nói của Giản Mộc Vi.

Giản Mộc Vi hai giây đầu không phản ứng kịp thời:" hả?"

Dao Dao mở to đôi mắt ngập nước, đem điện thoại đang kết nối đưa cho Giản Mộc Vi, giọng nói mềm nhũn nghẹn ngào:" Dì ơi, mẹ cháu gọi điện muốn tìm dì."

Giản Mộc Vi nhìn Dao Dao, lại nhìn cửa lớn nhà hàng xóm đang mở phía sau cô bé.

Nhận điện thoại.

Nhấp nháy miệng, thanh âm không dám phát ra quá lớn:" Alô....."

Đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng nói cấp bách, lo âu của người phụ nữ hàng xóm:" Giản tiểu thư này, tôi ở bên này bởi vì bão cuồng phong nên chuyến bay bị hoãn lại.... Dao Dao nói Huân Huân phát sốt, dùng nhiệt kế trong nhà đo ra 39 độ, làm sao bây giờ, tôi không thể trở về trong chốc lát được, tôi cũng không thể liên lạc được với ba đứa nhỏ, Giản tiểu thư, có thể phiền cô giúp tôi chăm sóc đứa nhỏ được không...."

Giản Mộc Vi lông mày nhướn lên, dễ dàng đoán được, hai ngày này nhà hàng xóm cãi nhau, bỏ lại con cái ở nhà.

Chỉ là không ngờ tới sẽ gặp bão, con lại phát sốt.

Giản Mộc Vi đối với vợ chồng nhà này có chút mâu thuẫn, cắn cắn môi dưới:" Chuyện này...."

Bên kia cho rằng Giản Mộc Vi do dự, nhanh chóng nói:" Trong thời tiết bão bùng này nhờ cô mang đứa nhỏ đi bệnh viện khẳng định là không được rồi, cũng không thể làm phiền cô như vậy, chỉ là tôi nghĩ, Dao Dao là một đứa bé chưa hiểu chuyện, không thể chăm sóc tốt cho Huân Huân được, nếu cô có thể, ban đêm đi qua trông hai đứa nó một chút...."

Giản Mộc Vi biết ngữ khí của đối phương là đang hiểu lầm cô, mày nhăn đến khẩn trương:" Chị nói gì vậy, trẻ nhỏ phát sốt đương nhiên là cần phải giúp đỡ chăm sóc, chờ nguôi ngoai tôi dẫn nó đi phòng khám ở tiểu khu xem họ có mở cửa hay không."

Đối phương trầm mặc một lát mới nghe thấy có tiếng đáp lại:"....Cảm ơn."

Giản Mộc Vi nắm chặt di động, cúi đầu nhìn Dao Dao nằm bò trên ghế, ngẩng lên với đôi mắt ậng ậc nước, liên tục chớp mắt nhìn cô.

Giản Mộc Vi trong lòng hạ quyết tâm.

______

Về phòng thay quần áo, lấy chìa khóa khóa kỹ cửa nhà lại, đến nhà hàng xóm, trước tiên nhìn đứa trẻ đang khó chịu nằm rên hừ hừ trên giường, lại dặn dò Dao Dao canh chừng em trai đừng chạy ra khỏi cửa.

Sau đó cầm lấy ô che, thừa dịp bên ngoài mưa chưa lớn lắm, xuống lầu, đến cửa hàng ngoài tiểu khu đi một vòng.

Bên ngoài có hai phòng khám tư nhân.

Đường ban đêm đen nhánh, gió lớn, ô che cũng nhìn không ra hình dạng.

Canh cây lắc lư dữ dội, Giản Mộc Vi bị gió thổi đến mức quần áo cũng biến dạng dính chặt lên người, tóc rối lộn xộn, nước mưa lạnh băng vô tình tạt lên mặt, lanh buốt cả người.

Tăng tốc bước chân bước qua bên đường.

Không có một cửa hàng nào mở cửa.

Đi một vòng lớn cũng không tìm thấy hiệu thuốc.

Thất vọng.

Giản Mộc Vi chạy nhanh trở về tiểu khu, bảo an của tiểu khi còn trong phòng trực ban, từ khe cửa hướng ra gân cổ lên dặn dò Giản Mộc Vi:"Bão cuồng phong sắp tới rồi, đừng có đi lung tung nữa, nhớ khóa kỹ cửa sổ!"

Giản Mộc Vi gật đầu, thầm hừ hai tiếng, nghĩ đến đứa bé hơi thở thoi thóp nằm ở nhà, bước đi nhanh hơn.

Khi đi đến dưới lầu nhà mình, đột nhiên lại dừng bước chân.

Tiểu khu tối đen đã bị tắt hết đèn.

Giản Mộc Vi nhìn căn hộ cách đó không xa.

Trong đầu đột nhiên nhảy ra ba chữ: Soái bác sĩ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro