Chương 12: Tiếng đàn tỳ bà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hạ Tử An

Nguồn convert: sunnyconvert

"Nói dễ vậy sao, tỳ bà mặc dù hay nhưng mọi người lại xem nó như món đồ chơi của nữ tử phục vụ phòng trà, còn danh môn nữ tử đều lấy đàn làm trọng."

"Cái này thì chúng ta cần bốn chữ sau – liễu phong vi tân." Hạ Kính Hoa nói tiếp, chậm rãi đi vài bước, lại mở miệng: "Lấy đàn hợp tấu với tì bà, ý tỷ thế nào?"

"Hội thưởng hoa trước giờ đều chỉ là độc tấu, đến nay chưa từng nghe qua có ai từng hợp tấu." Hạ Nghiên nhíu mày, hơi có chút lo lắng.

"Chưa từng có, không đồng nghĩa là không có. Mọi người luôn hướng đến sự mới lạ, nếu không thế lấy tài nghệ trấn áp người khác thì phải dùng cái mới để gây ấn tượng, trong lúc hợp tấu tỷ có thể dùng ngón đàn tỳ bà của tỷ giọng khách át giọng chủ." Hạ Kính Hoa phản bác. Hạ Nghiên hơi hơi nhăn mày, ngón tay nhẹ nhàng xoắn chặt khăn lụa. Nàng đối với phương pháp này có chút hứng thú, nhưng lại lo lắng cái khác.

"Coi như phương pháp ngươi nói khả thi, nhưng ta phải đi nơi nào tìm người hợp tấu? Nha hoàn trong phủ không lên được đại sảnh, còn những nữ quyến khác..." Hạ Nghiên suy tư nói, dần dần ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Kính Hoa, lộ ra thần sắc cảnh giác, sau đó cười lạnh một tiếng, nói: "Thì ra người bày mưu cho ta chính vì muốn bản thân được đi ra ngoài, mượn tư thế của ta, trong Hội thưởng hoa..." Hạ Nghiên hiểu lầm, nhưng lại trong dự liệu của Hạ Kính Hoa. Không chờ nàng nói xong, Hạ Kính Hoa mỉm cười, lắc đầu chậm rãi cắt đứt.

"Không không không, tỷ hiểu lầm, muội là người đang chờ xử tội, tất nhiên không thể lộ diện, cũng chưa từng nghĩ tới việc dính dáng đến mấy thứ này. Hội thưởng hoa lần này, tỷ là quan trọng, người hợp tấu với tỷ không có nửa điểm muốn đoạt đi danh tiếng của tỷ. Vậy còn người nào có thể thích hợp? Có thân phận trong phủ, lên được đại điện, lại không làm quá nhiều người chú ý." Hạ Kính Hoa mỉm cười, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, Thủy Nguyệt đang ngoảnh đầu nhìn về phía này.

"Lục muội?" Hạ Nghiên lại nhăn mày.

"Thủy Nguyệt tuổi còn quá nhỏ, nhất định sẽ không đoạt đi danh tiếng của tỷ, mà nàng cũng là Hầu phủ Lục tiểu thư. Đến lúc đó muội ấy khảy đàn, tỷ đánh tỳ bà. Tỷ muội cùng hòa tấu đương nhiên là một chuyện cực kỳ hợp lý, người bên ngoài cũng không nói được gì."

"Muội ấy tuổi còn nhỏ, ta cũng chưa nghe Thủy Nguyệt tấu cầm qua lần nào, thậm chí ta chưa từng nghe qua rằng muội ấy biết khảy đàn." Hạ Nghiên lo lắng về cầm nghệ của Thủy Nguyệt.

"Điểm ấy tỷ không cần lo lắng, muội tự có biện pháp, đến lúc đó chắc chắn sẽ làm cho Thủy Nguyệt lên được đại sảnh, vì tỷ mà hoàn thành đại sự."

"Không bột đố gột nên hồ, ngươi có thể có biện pháp gì?" Hạ Kính Hoa nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Hạ Nghiên đang đứng đối diện, nói: "Tam tỷ cũng không cần hỏi nhiều, bất quá..."

"Bất quá cái gì?" Hạ Nghiên truy vấn.

"Muội bây giờ bị phụ thân hạ lệnh cấm túc, không đi lại được trong nhà, rất nhiều chuyện gặp bất tiện..."

"Ngươi bây giờ đang cầu ta tìm phụ thân xin giải trừ cấm túc?" Hạ Nghiên ghé mắt nhìn nàng, sau đó cười lạnh nói: "Ta biết mà, thiên hạ không bao giờ bỗng dưng có chỗ tốt, cũng không bao giờ bỗng dưng có người trợ giúp. Ngươi giúp ta, chẳng qua chỉ là muốn cho ta giúp ngươi đi ra ngoài." Hạ Kính Hoa cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười, nói: "Tam tỷ, chỗ này tỷ cũng thấy đấy, quá mức đơn sơ. Cấm túc trong này sống một ngày bằng một năm, muội chẳng qua chỉ muốn nơi rộng thêm một tí, cũng không mưu tính cái khác. Việc này đối với tỷ, cũng có lợi mà vô hại, không phải sao?"

"Phụ thân xưa nay hành sự quyết đoán, ta không bảo đảm phụ thân sẽ nghe lời ta nói."

"Phụ thân và đại nương đều nhìn thấy tỷ có thể đem vinh quang về cho Hầu phủ từ Hội thưởng hoa năm nay. Nếu tỷ bây giờ mở miệng, chắc chắn không phải là việc khó."

"Ngươi vậy mà nắm chắc thời cơ đấy." Hạ Nghiên xoay người, nhìn thẳng vào Hạ Kính Hoa, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt nàng thêm một lần, nói: "Ngươi thật sự thay đổi, thay đổi rất nhiều." Hạ Kính Hoa mỉm cười đón tiếp ánh mắt của Hạ Nghiên, cũng không nói lời nào.

"Ta sẽ đi cầu phụ thân, tốt nhất là ngươi làm tốt việc ngươi nói, bằng không..."

"Bằng không, khẳng định chắc chắn muội so với hiện tại còn thảm hơn." Hạ Kính Hoa mỉm cười nói tiếp.

Hạ Nghiên không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra khỏi gian nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro