Chương 9: Hầu phủ Tam tiểu thư Hạ Nghiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hạ Tử An

Nguồn convert: sunnyconvert

Hạ Kính Hoa trông thấy bốn phía không có người, muốn đi tới nhìn bỗng dưng sau lưng có âm thanh vang lên, làm nàng giật mình.

"Nghe nói phụ thân phạt ngươi cấm túc ở trong viện, tốt nhất là ngươi đừng đi đâu cả." Lời nói ôn nhu nhưng cũng mang một tia lãnh ý. Hạ Kính Hoa quay đầu xoay người, nàng nhìn thấy một nữ tử bước ra từ hành lang gấp khúc chính giữa, cả người xiêm y màu vàng có thêu cánh bướm ở cổ áo cùng với một nha hoàn vận đồ xanh ôm đàn tỳ bà. Nữ tử này mắt phượng mày liễu, mũi cao môi đỏ, khuôn mặt tinh xảo, nửa đầu búi kiểu Lưu Vân kế cùng hai viên ngọc bích, phần còn sót lại xõa ở sau người. Nàng đứng ở nơi đó làm cho Hạ Kính Hoa cảm thấy nàng khí chất ôn hòa, nhưng cũng mang theo phần lãnh ngạo khác hẳn với mọi người.

"Đạ tạ nhắc nhở, ngươi là..." Hạ Kính Hoa có thể đoán ra đây là một trong những chủ tử trong phủ, nhưng không nhìn ra thân phận của nàng.

Nữ tử đối diện Hạ Kính Hoa hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn nha hoàn bên cạnh, nha hoàn kia lập tức hiểu ý, nói: "Chủ tử ta là Tam tiểu thư." Thì ra đây là một đứa con gái khác của Định Bắc Hầu, coi như là Tam tỷ của Hạ Kính Hoa. Hạ Kính Hoa bản thân trọng lễ nghi, hơi hơi nhún người trước cô gái trước mặt chào một cái: "Gặp qua Tam tỷ." Sắc mặt Tam tiểu thư hiện lên một ít kì quái nhưng cũng không nói nhiều, giật giật tay ý bảo nha hoàn bên người cùng rời đi.

"Ngươi đi Thanh Âm các đốt sẵn hương an thần, bày biện xong ta sẽ đến."

"Dạ, nô tỳ liền đi." Thanh y nha hoàn ôm tỳ bà hành lễ. Nha hoàn đã đi xa, Tam tiểu thư tiến lên hai bước, cẩn thận quan sát Hạ Kính Hoa, nói: "Nghe nương nói ngươi đã quên mọi việc từ trước?" Hạ Kính Hoa gật đầu, Tam tiểu thư vừa được xác minh sự thật, gật đầu một cái, nghiêng người bước qua nàng nhưng đến khi chạm vai lại thấp giọng mở miệng: "Coi như ngươi đã sống sót trở về, tự giải quyết cho tốt!"

Hạ Kính Hoa không rõ Tam tiểu thư đây ý muốn nói gì, nhưng vẫn thi lễ một cái, nói: "Đa tạ Tam tỷ nhắc nhở." Tam tiểu thư không đáp lại, bình tĩnh rời khỏi, đi theo con đường mà nha hoàn hồi nãy vừa mới rời đi. Trở lại sân cũ, Hạ Kính Hoa đứng ở cửa viện không tự chủ xoay người hướng ra phía sau nhìn một chút, xác định là không có ai liền đi vào viện. Không hiểu tại sao, đã nhiều ngày nàng cảm thấy luôn có người nhìn chòng chọc nàng. Đi vào phòng trong, Hạ Kính Hoa ngồi ở bên bàn, thuận tay cầm ấm trà trên bàn muốn rót trà uống, vừa nhìn lại phát hiện nước trà đã biến thành màu đen, hiển nhiên là rất lâu rồi chưa có người đổi qua. Đặt chén trà xuống, ánh mắt đảo một vòng quanh phòng, quan sát gian nhà mộc mạc này, trong lòng thầm so sánh nơi nàng cùng với đình đài lầu các nàng mới đi qua lúc nãy. Dường như đã trải qua hai giờ đồng hồ, ánh mắt nàng rơi xuống góc nhà, Hạ Kính Hoa nhanh chóng đứng dậy. Nàng đặt ở góc tường con kia một hộp thức ăn ngay chỗ khuất tầm nhìn, vậy mà có người nhân lúc nàng đi chính đường thẩm vấn lại đến, đem hộp đựng thức ăn lấy đi cũng không lưu lại nửa điểm vết tích. Một món đồ nhỏ như vậy, cũng được lo chu đáo chặt chẽ, bất luận đối phương là người nào đều là người khá có tâm tư và thận trọng.

Buổi trưa, vú già cuối cùng cũng đưa tới một ít thức ăn, mì chay bánh màn thầu, hiển nhiên là cơm thừa canh cặn người khác ăn còn dư lại. Hạ Kính Hoa đưa ra ý muốn một chút nước trà, vú già liền liếc mắt nhìn Hạ Kính Hoa, để lại câu lúc rảnh rỗi liền sẽ đưa tới sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro