CHƯƠNG 3: Khóc sai rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên đường trở về tông môn, Tạ Cảnh Lược lấy lí do tiêu hao quá nhiều linh lực, cho nên muốn ngồi xe ngựa thay vì ngự kiếm, bọn Công Long tưởng thật nên đồng ý.

Do đi xe ngựa nên đoạn đường chỉ cần ngự kiếm nửa ngày đường bị kéo dài đến hai ngày.

Tạ Cảnh Lược còn lấy cớ buổi tối cần tĩnh tâm trị thương nên cần nơi an tĩnh, nhưng thực chất là hắn không muốn phải ngủ ngoài trời mà thôi, do đó buổi tối nhóm người bọn họ nghỉ qua đêm trong một khách điếm.

Do khách điếm phòng thiếu, Lý Mộ Thần vẫn còn nhỏ, nên hắn và Lý Mộ Thần cùng một phòng.

Lý Mộ Thần không động đậy đứng ở mép giường dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm hắn, mặt hiện rõ biểu tình không tình nguyện.

Tạ Cảnh Lược nhìn thấy nói: "Nhóc con kia biểu tình trên mặt nhóc là gì đấy, hai chúng ta đều là nam đó, mau lên giường ngủ, con nít còn nhỏ phải đi ngủ sớm thì sau này mới cao lên được có biết không!"

Nói rồi đánh lên mông Lý Mộ Thần một cái, thuận tay đẩy nhóc đó lên giường, trong đầu còn nghĩ mông đứa nhóc này đánh cũng sướng tay thật.

Lý Mộ Thần cả người nhảy dựng lên, xoay người nhìn hắn, một bộ chịu nhục cùng biểu tình không thể tin được.

Tạ Cảnh Lược thấy vậy hoảng sợ, nghi hoặc nghĩ đánh có một cái thôi mà làm gì nhìn ghê vậy.

Ban đêm, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Lý Mộ Thần mở mắt, xoay đầu là thấy Tạ Cảnh Lược đang nằm bên cạnh hơi hơi phát ra tiếng ngáy

Lý Mộ Thần  nhẹ nhàng đem cánh tay Tạ Cảnh Lược đang đặt trên người mình xuống, đặt bên giường, yên lặng xuống giường đi tới bên cửa sổ, lập tức có một con quạ đen đáp xuống, hai móng vuốt của nó bám vào thành cửa sổ tạo thành vết hằn nhạt trên gỗ.

Lúc sau, xung quanh con quạ bỗng nhiên xuất hiện khói đen, càng ngày càng nhiều đến khi bóng dáng của nó biến mất,  nhìn sơ qua thì cứ tưởng chỉ là một đám khói đen sẽ tản ra ngay lập tức, nhưng thực chất đám sương đen này vẫn cứ duy trì hình dạng làn khói mãi không tản đi.

Giữa làn sương đen truyền ra một giọng nói, thanh âm này trầm thấp mà nghẹn ngào.

"Thiếu chủ, thuộc hạ cho rằng, ngài đi chuyến này quá mức nguy hiểm!"

"Nguy hiểm?" Lý Mộ Thần rõ ràng có khuôn mặt trẻ con mười tuổi còn mang nét non nớt, đồng thời lại lộ ra biểu cảm không tương xứng với độ tuổi nên có, hắn cười nhạo một tiếng, "Nguy hiểm thường đi liền với thành công, thế gian này dù sao cũng phải có đồ vật thú vị nào đó."

Hắn trong lòng biết rõ, hiện tại Tạ Cảnh Lược không phải cự dương Tiên Tôn, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân này mà Lý Mộ Thần mới cảm thấy thú vị.

Hắn quay đầu nhìn về phía  Tạ Cảnh Lược, trên mặt lộ ra một tia nghiền ngẫm.

~~~tui chỉ là đường phân cách thui~~~

Dọc theo đường đi, Tạ Cảnh Lược kỳ thật trong lòng có chút thấp thỏm, hắn không biết hiện tại chưởng môn Chính Bình Tiên Tôn rốt cuộc biết bao nhiêu về Cự dương Tiên Tôn cùng đồ đệ của hắn.

Trừ cái này ra, Tạ Cảnh Lược còn sợ Tiêu Vận đã chết kia sống lại, rốt cuộc người này vẫn là nam chính trong cuốn sách này, trong văn tu tiên nam chính đều có vầng hào quang mạnh mẽ, dù đã chết hoá thành xương trắng hoặc thậm chí chỉ còn sót lại một tia linh khí yếu ớt cũng có thể sống lại.

Không nghĩ chuyện xa xôi đó thì nếu dọc theo đường này mà gặp phải yêu quái nào mà hai người bọn Công Long không đối phó được cần hắn ra tay, trước không nói thân thể này có năng lực tới đâu, chỉ tính trong đầu Tạ Cảnh Lược hiện tại như tờ giấy trắng, cái gì cũng không biết, nếu thật sự cần hắn ra tay thì hắn cũng không biết phải kêu cứu ai luôn.

Chỉ tưởng tượng đến đó thôi là hắn lại thấy đau đầu, đã vậy xe ngựa này còn lung lay làm hắn chóng cả mặt, thật sự hận không thể ngất xỉu luôn cho rồi.

Hơn nữa loại xe ngựa này không giống ô tô có thể giảm xóc, ngồi cũng không thoải mái, đặc biệt là mông, cực kỳ đau!

Bên cạnh còn thêm nhóc đồ đệ giả này, ngồi cùng cả ngày mà ngay cả rắm cũng không thả một cái, như khúc gỗ vậy.

Cổng đá uy nghiêm, mây trắng phiêu đãng, lại thấy chưởng môn Chính Bình Tiên tôn của một trong những tông môn lớn trên đại lục đang đứng dưới chân núi của tông môn ngay trước cổng vào chỉ để nghênh đón tiểu sư đệ chưa từng gặp mặt mà sư tôn từng thu nhận.

Trong khi đó, Tạ Cảnh Lược đang  suy nghĩ chưởng môn chắc là hình tượng một ông lão tóc trắng xoá, giống như trên phim truyền hình của mấy bởi phim kiếm hiệp.

Cho nên hắn chuẩn bị khi gặp mặt liền khen chưởng môn càng già càng dẻo dai, chính mình bắt chuyện trước để nắm quyền chủ động,  không cho chưởng môn cơ hội phản ứng .

Kết quả vừa xuống xe ngựa, một bóng dáng nhanh như chớp vụt đến, người đã ở trước mặt hắn.

Hắn nhìn tướng mạo của người trước mặt này, là một nam tử chỉ có hơn ba mươi tuổi, râu cũng chỉ có một tí xíu, càng già càng dẻo dai xác thật nói không nên lời.

Chính bình Tiên Tôn nhìn thấy tiểu sư đệ này, đột nhiên cảm thấy đã hiểu tại sao sư tôn vì lý do gì nhất định phải thu nhận tiểu sư đệ này rồi, vì sư đệ rất đẹp, so với Bạch Nguyệt Tông, khuôn mặt này có thể nói đủ đè bẹp tất cả mọi người trong tông môn.

Đại bộ phận đệ tử Bạch Nguyệt Tông đều là nam, nhưng để tìm một người được gọi là thanh tú cũng không được một, cho nên mỗi khi có tiên kiếm đại hội gì đó, đều không có nổi một khuôn mặt để có thể lôi kéo các nữ đệ tử tông môn khác cùng chung tổ đội thi đấu, mặt khác tăng cường giao lưu tình cảm.

Lần đại hội năm nay có tiểu sư đệ tham gia, không chừng có thể phá vỡ cục diện bế tắc này.

Nhìn  gương mặt này của sư đệ , hắn trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thanh danh sư tôn của hắn có thể được bảo vệ rồi.

Lấy gương mặt kia của sư tôn, chắc không thể sinh ra được tiểu sư đệ đẹp như vậy đâu.

Xoay chuyển ánh mắt, thấy Lý Mộ Thần bên cạnh , có chút do dự, tuy rằng cùng diện mạo sư đệ không giống, nhưng mà đều đẹp, không lẽ người có nhan sắc bây giờ dễ kiếm vậy à.

Sư đệ này nhất định không phải do sư tôn sinh ra, nhưng đồ đệ của tiểu sư đệ thì chưa chắc.

Chưởng môn mời Tạ Cảnh Lược trước tiên đi bái kiến các vị trưởng lão của tông môn, Tạ Cảnh Lược sợ nếu đi chắc chắn sẽ bị hỏi đông hỏi tây, nói nhiều thì thể nào cũng lộ ra sơ hở.

Vì thế xúc động hướng chưởng môn nói: "Sư huynh, ta nếu về tới sư môn, hẳn là trước tiên đi bái kiến sư tôn mới đúng lễ nghi!"

Diễn trò làm nguyên bộ, tốt xấu bác cái mỹ danh, chính mình tôn sư trọng đạo nói, không chừng ngày sau có điểm sai lầm, Bạch Nguyệt Tông người còn sẽ che chở chính mình một chút.

Hồng hốc mắt, tuy rằng nước mắt còn không có bài trừ tới, đã làm chưởng môn cảm động.

Chính mình cái này sư đệ, xem ra là cá nhân tuấn thiện tâm thả hiếu thuận người, sư tôn xác thật không có bạch thu.

Chưởng môn mang theo Tạ Cảnh Lược hai người tới rồi nhiều đời chưởng môn Tiên Tôn mộ địa, này những Tiên Tôn mộ địa đều lập cao cao tấm bia đá, bia đá mặt tự, Tạ Cảnh Lược là một cái cũng không quen biết.

Lập cái bia, cùng lắm thì chính là chữ phồn thể sao, nhà ai lập bia dùng giáp cốt văn!

Hắn quay đầu vốn dĩ nghĩ chưởng môn tốt xấu cho hắn chỉ dẫn một chút, kết quả này chưởng môn trực tiếp đứng ở bên cạnh, làm chính hắn tiến lên đi.

Hắn nhìn một chút chung quanh hoàn cảnh, sau đó nhìn chằm chằm này đó tự nhìn thật lâu, không biết này đó tự là phủ nhận thức hắn, dù sao hắn là một cái không quen biết.

Phân biệt không được, liền dựa theo mộ phần cùng mộ bia mới cũ tìm đi.

Mới nhất ch·ết hẳn là chính là tiền nhiệm chưởng môn, hắn vị kia tiện nghi sư tôn.

Vì thế hắn đứng ở một cái thoạt nhìn mới nhất mộ trước, quay đầu ngắm chưởng môn liếc mắt một cái, chưởng môn nước mắt lưng tròng, tựa hồ gì cũng thấy không rõ.

Xem ra chính là cái này, nói chính mình vẫn là rất thông minh sao.

Vì thế hắn trực tiếp liền quỳ xuống

"Sư tôn a, đồ nhi rất nhớ ngươi a......"

Tạ Cảnh Lược một phen ninh thượng đùi, kia b·iểu t·ình muốn nhiều vặn vẹo có bao nhiêu vặn vẹo.

Lý Mộ Thần vị trí vừa lúc có thể thấy Tạ Cảnh Lược niết đùi, hắn khóe miệng trừu một chút.

Tạ Cảnh Lược khóc trong chốc lát, cảm giác có người ở kéo hắn tay áo.

Ai a, quấy rầy hắn cảm xúc.

Vừa nhấc đầu, thấy chưởng môn do dự cùng khó há mồm.

Tạ Cảnh Lược trừu một chút cái mũi nói: "Sư huynh, ngươi có nói cái gì nói thẳng!"

Chưởng môn ho khan hai tiếng nói: "Sư đệ a, ngươi có phải hay không không quen biết tự?"

......

Tạ Cảnh Lược trong cuộc đời lần đầu tiên bị nhục nhã không biết chữ, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Ai không quen biết tự, chính mình tốt xấu một cái đường đường sinh viên, sao có thể không biết chữ, ngươi mới không biết chữ, ngươi cả nhà không biết chữ.

Lúc này hắn nghe thấy bước chân dẫm lá rụng thanh âm tới rồi bên cạnh, Lý Mộ Thần chỉ vào mộ bia mặt trên giáp cốt văn quay đầu hỏi Tạ Cảnh Lược: "Sư tôn, này mặt trên chính là cái gì nha, là họa họa sao?"

Tạ Cảnh Lược đáy lòng trừng hắn một cái, tha thứ ngươi thiên chân.

Giáp cốt văn vốn dĩ phiên dịch ra tới liền không nhiều lắm, ở thế giới của chính mình phiên dịch một cái nhưng đoạt giải kim mười vạn.

Bất quá, hắn cũng không quen biết giáp cốt văn.

Tạ Cảnh Lược không thanh tức giận mà nói: "Là tự, ta cũng không quen biết!"

Đúng vậy, chính mình chính là không quen biết giáp cốt văn, chính mình nếu là nhận thức giáp cốt văn nói khảo cổ giới có thể phụng hắn vì thần minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy