Chương 12: Cô có thể luôn thế này có lẽ là tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô lập tức giơ tay lên cao: "Anh Thâm!"

Lý Thâm từ rất xa nhìn cô gái đang giơ tay cao cao với anh, trong mắt tỏa ra ánh sáng.

Trần Cường cũng nhìn thấy bóng dáng người trên bờ, quái lạ nói: "Anh Thâm, đó là Thẩm Y.."

"Gọi chị dâu!" Lý Thâm vốn đang nhìn Thẩm Y Y, anh quay đầu liếc mắt nhìn Trần Cường.

"Đúng, đúng, chị dâu." Trần Cường vội vàng đáp, thấy điệu bộ bao che của Lý Thâm, vốn là muốn nói "có phải Thẩm Y Y lại có quỷ kế gì không?" cũng đã bị anh ấy nuốt xuống.

Lý Thâm đã vứt lưỡi liềm xuống đất, giọng điệu khó biết vui mừng: "Vợ đang gọi tôi, tôi đi trước một chuyến."

Vợ vợ, cũng không thấy được vợ anh thích anh cỡ nào!

Trần Cường bĩu môi, anh ấy thấy mà bất bình giùm anh Thâm. Suy nghĩ này vừa dứt, chợt nghe thấy...

"Cường Tử, cậu cũng tới đây đi."

"???"

Trần Cường đang suy nghĩ có phải mình nghe nhầm hay không thì anh Thâm của anh ấy quay đầu lại liếc mắt nhìn anh ấy mà nói: "Chị dâu cậu đang gọi cậu, mau chóng đi qua với tôi đi!"

Trần Cường vội vàng đuổi theo, anh ấy muốn nhìn xem người phụ nữ Thẩm Y Y này rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì! Hừ!

Thẩm Y Y thấy hai bọn họ đều đã tới, vừa định quay lại cầm chéo cháo thì thấy cha Lý, mẹ Lý bưng chén cháo đậu xanh nhìn cô ngây ngốc.

"Cha mẹ, sao thế ạ?" Thẩm Y Y nói: "Cháo đậu xanh giải nhiệt, uống nhanh đi, thời tiết quá nóng, bị cảm nắng cũng không hay."

Ba đứa nhỏ cũng nhảy ra phụ họa: "Ông nội bà nội, ông bà mau ăn đi, ngọt lắm, ăn ngon cực kỳ."

"Hầy." Cha Lý và mẹ Lý dưới sực thúc giục của ba đứa nhỏ, đều vội vàng húp một ngụm, lúc bưng chén cũng đã có thể cảm nhận được cái mát lạnh dìu dịu rồi. Sau khi vào miệng, cảm giác lành lạnh ngọt ngào càng tràn ngập toàn bộ khoang miệng, vốn dĩ tâm trạng bởi vì nóng bức, mệt nhọc mà nóng nảy tựa như gặp được suối lành, trong nháy mắt cả người đều thư thái không ít.

Cha Lý mẹ Lý thích ý híp mắt lại.

"Ăn ngon quá." Mẹ Lý nói.

Bên kia, Vương Yến giả vờ đang uống nước, vừa nói với Giang Ái Linh: "Chị dâu này của chị thế mà đến đưa cháo đậu xanh cho cha mẹ chị, tại sao không có phần của chị thế?"

Sau khi Giang Ái Linh đi lên cũng biết mình nghĩ sai, nhìn thấy cha Lý và mẹ Lý đều có cháo đậu xanh ăn, cô ta ngóng nhìn về bên đó, mong muốn đó không cần nói cũng biết. Nhưng mãi mà không nghe thấy Thẩm Y Y gọi cô ta, lại nghe Vương Yến nói như vậy, giọng còn lớn, ít nhất bên Thẩm Y Y sẽ nghe được, cô ta cũng cố ý lớn tiếng nói: "Tôi cũng không biết."

Đương nhiên Thẩm Y Y đã nghe thấy, nhưng, cô ta không nôn từng ngụm nước đã uống ra coi như không tệ rồi, còn muốn cô đưa cháo đậu xanh cho cô ta ăn?

Nghĩ như vậy, lập tức nhìn thấy Lý Thâm và Trần Cường đã đến, cô vội vàng rót ra hai chán cháo đậu xanh đưa cho hai người họ. Lý Thâm nhận cả hai chén, sau đó đưa một chén cho Trần Cường.

Trần Cường vừa rồi ở đằng xa đã nhìn thấy cha Lý và mẹ Lý đang húp cháo rồi, bất ngờ là Thẩm Y Y thật sự lại bảo anh ấy tới đây húp cháo, điều này khiến anh ấy ngây ngẩn cả người. Thẩm Y Y không nhìn anh ấy, cô đang cười dịu dàng nhìn anh Thâm.

Anh Thâm của anh ấy ở trước mặt anh ấy mở mồm là một tiếng "Vợ tôi", nhưng khi đến trước mặt Thẩm Y Y thì trông có vẻ rất đè nén: "Anh..."

"Ăn rất ngon." Thẩm Y Y nói, sau đó chỉ chỉ hộp cơm bên kia: "Bên kia còn có một chén, là đưa cho anh."

Sau đó cũng không biết vì sao, cô lại lắm mồm một câu: "Người khác chỉ có một chén, chỉ có anh là có hai chén."

Thế này là trắng trợn thiên vị rồi, tim Lý Thâm đập bình bịch.

Thẩm Y Y nói xong cũng phát hiện không ổn, bởi vì mẹ Lý đang ra vẻ hẹp hòi nhìn cô. Cô cũng ngại rồi, trong giọng hơi oán trách nói: "Anh nhanh ăn đi."

Sau đó lại mời Trần Cường: "Cường tử, cậu cũng ăn đi."

"Chú Cường, chú ăn nhanh đi, ăn ngon lắm ạ!" Tiểu Bảo nói.

"Hầy." Trần Cường đối mặt với Tiểu Bảo thì tự nhiên hơn nhiều: "Thế Tiểu Bảo con có ăn chưa?"

"Ăn rồi ạ!" Tiểu Bảo hào hứng nói.

Nhưng Tiểu Bảo có hơi buồn bã: "Nhưng mà, Tiểu Bảo còn chưa ăn đủ!"

Trần Cương nghe xong, bàn tay đang bưng chén cảm thấy như đang bưng củ khoai nóng bỏng tay, thế này sợ là phải sớt ra đưa cho cậu bé uống nhỉ? Anh ấy cho Tiểu Bảo: "Thế chén này của chú Cường cũng cho Tiểu Bảo..."

"Tiểu Bảo!"

Đại Bảo, Nhị Bảo quát lớn với cậu bé: "Mẹ đã nói, em là trẻ con, ăn nhiều quá không tốt, em.."

"Tiểu Bảo không có nói là Tiểu Bảo muốn ăn mà!" Tiểu Bảo bị hai anh quát lớn, rất tủi thân giật giật quần áo Trần Cường: "Chú Cường, chú ăn đi, Tiểu Bảo không ăn."\

Mọi người đều bị lời nói ngây ngô của ba đứa nhỏ chọc cười, Thẩm Y Y cũng cười, bế Tiểu Bảo lên, nói với Trần Cường: "Cường tử, cậu cứ ăn đi, chén này là đặc biệt mang cho cậu đấy, cảm ơn cậu trước kia đã chăm sóc cho anh Thâm nhà tôi và ba đứa nhỏ."

"Là anh Thâm chăm sóc tôi kia mà." Trần Cường cười mỉa nói, cuối cùng cũng không có từ chối nữa.

Thẩm Y Y ôm Tiểu Bảo đến dưới cây, lúc cô vừa mới đi ra cô cũng rót đầy bình nước của mình rồi mới mang theo, nếu không thì đi cả đoạn đường dài như vậy dưới mặt trời, sớm muộn cũng phơi khô cả người. Cho Tiểu Bảo uống mấy hớp, lại để Đại Bảo và Nhị Bảo tự mình uống vài ngụm cuối cùng mới là cô uống.

Lý Thâm ăn cháo đậu xanh, nhìn cảnh tượng trước mắt này, cảm giác không chân thực giống như nằm mơ, nhưng anh lại tham lam, nếu như cô có thể luôn như vậy thì tốt biết mấy..

Bến kia, răng Giang Ái Linh cũng sắp cắn nát, đi thẳng trở về trong ruộng.

Lý Tam Hoành thoáng nhìn điệu bộ này của cô ta, quái lạ nói: "Sao thế?"

"Thẩm Y Y đã mang cháo đậu xanh cho Lý Thâm và cha mẹ."

Lý Tam Hoành nghe vậy cũng khiếp sợ: "Thẩm Y Y? Sao.."

"Rốt cuộc anh có biết em muốn nói gì hay không?" Giang Ái Linh nhìn là biết anh ta không có bắt được trọng điểm, cả giận nói: "Cô ta mang cho Lý Thâm, mang cho cha mẹ anh, em đứng ở bên cạnh, cô ta vậy mà không nói muốn chia cho em một chén."

"???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro