Chương 3: Lấy lương thực từ không gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở lu nước to ra, số nước này đều do Lý Thâm gánh về, còn gần nửa lu. Bởi vì mấy đứa nhỏ đều từ trong ruộng về, một thân bùn đất, Thẩm Y Y rửa tay cho chúng.

"Mẹ, múc thêm cho con chút nước." Nhị Bảo nói.

Thẩm Y Y tưởng tay cậu chưa rửa sạch, múc chuẩn bị đổ lên tay cậu.

Nhị Bảo vội vàng giữ lại: "Mẹ, con dùng để uống."

Nói xong, muốn vùi đầu vào uống, Thẩm Y Y nhanh tay lẹ mắt lấy nước đi: "Đây là nước giếng gánh lên, là nước sống, chưa nấu chín, không thể uống."

"Không sao!" Nhị Bảo nói, vươn tay vẫn muốn uống tiếp.

"Vẫn không thể." Thẩm Y Y dỗ dành: "Loại nước này có nhiều vi khuẩn, nếu uống vào bụng, sẽ sinh sâu trong bụng."

"là cá chạch sao?" Tiểu Bảo hỏi, gương mặt rất nghiêm túc.

Quả thật giun đũa rất giống cá chạch. Thẩm Y Y thấy khả thi, vội nói: "Gần giống vậy, nhưng không phải cá chạch, là một loại tên giun đũa."

"Vậy tốt quá rồi!" Tiểu Bảo vỗ tay nói: "Thiết Trụ nói, anh ấy đã kéo ra một con giun đũa dài ngoằn, họ còn nướng lên ăn, anh hai, anh mau uống nước, như vậy chúng ra có thịt ăn rồi."

Thẩm Y Y: "..." Lời trẻ con không có kiêng dè.

"Đừng" Thẩm Y Y có hơi nhợn: "Giun đũa không thể ăn, các con nghĩ xem, nếu trong bụng của các con có con sâu bò tới bò lui, sẽ ăn hết thức ăn các con ăn vào trong bụng, sau khi ăn xong, nếu hết đồ ăn, có thể chúng sẽ trực tiếp ăn rỗng bụng các con..."

Thẩm Y Y sợ mấy đứa con thật sự coi giun đũa là thịt mà ăn, miêu tả rất sống động. 

Quả nhiên, ba đứa con vừa nghe, lập tức sinh ra cảm xúc sợ hãi. Tiểu Bảo bật khóc, ôm lấy anh hai cậu: "Anh hai, em không muốn ăn thịt nữa, trong bụng của anh đừng có giun đũa..."

Đại Bảo chính chắn: "Nhị Bảo, em phải nghe lời mẹ."

Nhị Bảo sợ hãi: "Con không uống nữa, sau này cũng không uống nữa."

Lúc này Thẩm  Y Y mới hài lòng, tìm một cái thùng, múc đầy một thùng nước: "Các con đợi đó, mẹ nấu nước cho các con uống, sau đó tắm cho các con."

Mấy đứa nhỏ lấm lem, quần áo đều toàn mùi mồ hôi, không biết đã mấy ngày không tắm rồi. Thẩm Y Y vội lấy nước, xách vào trong bếp.

Nhị Bảo vốn muốn nói chúng có thể tắm nước lạnh nhưng bị Đại Bảo ngăn lại, ghé bên tai cậu nói nhỏ, uống nước lạnh không tốt, tắm nước lạnh chắc chắn cũng không tốt, nghe lời mẹ chỉ có đúng. Nhị Bảo bèn thôi.

"Em ở đây trông Tiểu Bảo, anh đi giúp mẹ." Đại Bảo nói, sau đó chạy vào nhà bếp.

Tiểu Bảo nghe vậy: "Anh hai, em cũng muốn đến nhà bếp giúp mẹ."

Thẩm Y Y vừa đổ nước vào trong nồi.

"Mẹ." Đại Bảo chạy vào: "Con nhóm lửa giúp mẹ."

"Không cần." Thẩm Y Y muốn ngăn cậu: "Đại Bảo.."

Lời nói chưa dứt, giọng nói non nớt của Tiểu bảo cũng vang lên: "Mẹ, con cũng tới giúp mẹ."

Thẩm Y Y quay đầu nhìn thấy hai cậu nhóc Nhị Bảo Tiểu Bảo đứng ở cửa, hai đôi mắt như nho đen sáng lấp lánh nhìn cô, rất dễ thương.

"Nhóm lửa rất nguy hiểm, trẻ con không thể nghịch lửa." Thẩm Y Y nói: "Nhị Bảo, mau dẫn em trai ra ngoài, Đại bảo, con cũng ra ngoài chơi, một mình mẹ có thể làm được."

Đại Bảo kêu Nhị Bảo dẫn Tiểu bảo ra ngoài chơi, nhưng cậu lại không ra, kiên trì muốn tự nhóm lửa, nghiêm túc nói: "Lúc cha nấu cơm, là con nhóm lửa cho cha, con nhóm rát giỏi."

"..." Thẩm Y Y còn muốn dỗ cậu ra ngoài liền nghẹn lười, xoa đầu Đại bảo: "Đại Bảo của chúng ta thật ngoan."

Đại Bảo thẹn thùng cười. Đại Bảo nấu nước, Thẩm Y Y dọn dẹp nhà bếp. Nhà bếp không còn bao nhiêu củi nữa, hơn nữa rất dơ rất lộn xộn, Thẩm Y Y chỉ thu dọn gần một nửa, nước đã sôi, múc nước cho mấy đứa nhỏ uống, sau đó tắm cho chúng. Đại Bảo Nhị Bảo đều lớn, không muốn để cô tắm, cô bèn tắm cho Tiểu Bảo. Bởi vì trên người chúng quá nhiều bụi bẩn, Thẩm Y Y còn lấy ra một cục xà phòng thơm từ trong không gian. Vì đã ra riêng, có nhà riêng nên Thẩm Y Y cũng không sợ bị người ta phát hiện.

Mấy đứa nhỏ rất tò mò, bị cô tìm cớ lấp liếm cho qua. Tắm xong thay đồ cho chúng, tướng mạo của cô không tệ, Lý Thâm cũng đẹp trai thấy rõ, mấy đứa nhỏ đều kế thừa ưu điểm của họ, tuy gầy yếu nhưng rất đáng yêu đẹp trai. Lần đầu tiên Thẩm Y Y nhìn thấy dáng vẻ sạch sẽ của ba đứa con như vậy, bỗng nhiên chua sót. Trước đây cô hất tay bỏ mặc, ba đứa con từ nhỏ đã do Lý Thâm chăm, bản thân Lý Thâm là một người đàn ông qua loa, ngay cả mình cũng rất bừa bãi, đối với mấy đứa con chính là chỉ cần sống là được. Cho nên ba đứa con rõ ràng rất đẹp trai đáng yêu, nhưng vẫn luôn lôi thôi lếch thếch, không biết bị bao nhiêu đứa trẻ cười nhạo. Cô thầm thề, sau này nhất định cho ba đứa con sạch sẽ gọn gàng, trở thành tuyến phong cảnh mỹ lệ! Mấy đứa nhỏ chưa từng sạch sẽ như vậy, đi đường cũng cẩn thận dè dặt, sợ làm bẩn.

Thẩm Y Y tắm cho chúng xong đã gần trưa, đoán chừng mấy đứa nhỏ đều đói, Lý Thâm đi làm cũng sắp về, bèn định bắt đầu nấu cơm. Nhưng mở lu gạo ra nhìn, chỉ còn khoảng ba cân gạo, khoảng năm cân gạo cao lương, trên đất có rất nhiều khoai lang và khoai tây, dầu không có bao nhiêu, gia vị chỉ có muối. Trên sách từng nói, đại phản phái sống rất thê thảm khi chưa thành công, nuôi ba đứa con bữa đói bữa no.

Bây giờ xem ra, tuy không tới mức bữa đói bữa no, nhưng quả thực ăn uống không được tốt. Thẩm Y Y lấy ra hai mươi cân gạo, hai mươi cân bột mì từ trong không gian bỏ vào trong lu gạo, lại lấy ra ba mươi trứng gà và một ít rong biển, còn có năm cân thịt khô cộng thêm ít dầu muối, đổ vào lọ, còn có tương, gừng, tỏi,...

Bởi vì trước đây cô ăn riêng, ngoài nguyên liệu Lý Thâm chuẩn bị cho cô, mỗi tháng nhà mẹ cô đều sẽ cho cô mười lăm đồng cho nên cuộc sống của cô vẫn rất thoải mái. Hiện tại cô có những thứ này không kỳ quái, không sợ Lý Thâm nghi ngờ. Nhưng những thứ khác không tiện lấy ra, sau này cô sẽ tìm cơ hội.

Tổng cộng năm người, hai người lớn, hai đứa trẻ sáu tuổi, một đứa trẻ hai tuổi, ước lượng lượng cơm của mấy người, ước lượng không ra, cô dứt khoát bỏ một cân rưỡi gạo trắng vào trong nồi, bắt đầu nấu. Đồ trong không gian đều là đồ có phẩm chất, gạo chưa nấu óng ánh, màu sắc vô cùng đẹp, nấu chưa được bao lâu đã tỏa ra mùi thơm mê người. Trực tiếp thu hút ba đứa con tới, bò lên khung cửa mỏi mắt nhìn cô.

"Đói rồi?" Thẩm Y Y mỉm cười, lục trong không gian, phát hiện không có bánh bao gì, bèn nói: "Đợi lát nữa được không? Mẹ xào thêm rau nữa là có thể ăn cơm rồi."

Không ngờ ba đứa nhỏ nghe cô nói vậy, trừng to mắt: "Mẹ cũng nấu cho chúng con sao?"

"Đúng." Giọng nói của Thẩm Y Y càng thêm dịu dàng: "Còn có cha, mẹ đều nấu rồi."

Ba đứa con kinh hỉ trừng to mắt, Đại bảo hưng phấn hơn, trực tiếp chạy vào: "Mẹ, con thổi lửa cho mẹ."

"Mẹ, con cũng thổi lửa cho mẹ!"

"Mẹ, con cũng muốn thổi lửa!"

Nhị Bảo Tiểu Bảo cũng lần lượt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro