Chương 206: Trải nghiệm hoán đổi cộng đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn cô không rõ "Ngài Bố" là sự tồn tại như thế nào, nhưng có thể chắc chắn rằng thứ này có hiểu biết và rất hứng thú với văn hóa đời sống con người, đặc biệt thứ này chắc chắn là tư bản độc ác, không lệch đi đâu được.

Dù sao nếu không có thâm niên trên 10 năm hút máu thì chắc chắn không thể nào tạo ra được tổ hợp "Hồ ước nguyện" gacha, hộp quà có thời hạn và chế độ làm mới mỗi ngày.

Sau khi bị chọc thủng ý đồ lừa gạt người mới, người bóng hậm hực bỏ đi, trước khi đi còn không quên nguyền rủa: "Trông cái vẻ quỷ nghèo của bốn người, chắc chắn có ước nhẵn túi cũng chằng được tí gì đâu!"

"Sai rồi."

Đường Tâm Quyết vững vàng ném một đồng xu ước nguyện xuống: "Chúng tôi tuy nghèo, nhưng không phải là quỷ."

Bốn tia sáng tỏa ra từ hồ ước nguyện, tạo thành đường parabol rơi vào trong lòng bàn tay bốn người.

Giao diện rực rỡ sắc màu thoáng chốc nhảy ra trước mắt Đường Tâm Quyết: [Xin chúc mừng các bạn đã nhận được "Siêu hộp quà 100 phút xa hoa dành cho người mới", bấm để nhận!]

Giao diện vui mừng đi kèm với dòng thông báo nhận quà rất ấn tượng, nhưng vẻ mặt Đường Tâm Quyết vẫn không thay đổi, thậm chí cô còn bình thản bấm vào "Nhận ngay". Ngay sau đó, quả nhiên giao diện xuất hiện lời nhắc nhở: [Quá là may mắn! Bạn nhận được 912% chúc phúc một lần duy nhất, đã đạt được 88% tiến độ nhận chúc phúc, mau đến nhận chúc phúc thôi nào, 100 phút đang chờ đợi bạn!]

... Y như rằng.

Cái kiểu dụ dỗ gần xa, cái giọng điệu lừa đảo quen thuộc này, cái tiến độ kia nữa, nếu không phải xung quanh là một đám dân bản địa phó bản hình thù kì dị thì bọn cô còn nghĩ đây là thế giới hiện thực đó.

Văn hóa nạp lần đầu đã mạnh mẽ đến mức ngay cả làng đại học cũng không thể thoát được rồi à?

Ba người mở kết quả ước nguyện ra, sự thật chứng minh tên người bóng kia lừa gạt rõ ràng.

Cái hộp quà đó căn bản không phải "Phần thưởng đặc biệt" gì, nó giống bao lì xì các app phát hơn, là cái kiểu mà nát nhất vô dụng nhất ấy.

Bốn người đều nhận được hộp ước nguyện!

Mà phân đoạn nhận quà này cũng biểu thị rõ vận may của từng người, tiến độ nhận chúc phúc của mọi người không giống nhau. Ít nhất là Quách Quả 89%, nhiều nhất là Trịnh Vãn Tình tận 96%, ngay cả giao diện của Trịnh Vãn Tình cũng tỏa ra màu vàng hồng khác biệt.

"Thơm thối khác nhau, quen dần là được." Trương Du vỗ vai Quách Quả an ủi, quay đầu hỏi người hướng dẫn: "Nếu ba người chúng tôi dùng "Người mới chúc phúc" thì có đủ để mở khóa 4% tiến độ còn lại của cậu ấy không?"

Người hướng dẫn không cho đáp án cụ thể: "Hồ ước nguyện tự có đánh giá của riêng mình."

Đường Tâm Quyết trầm ngâm: "Tớ nghĩ là có thể được."

Từ lúc Trịnh Vãn Tình mở hộp quà, đám cư dân trong đình hóng gió đã để lộ vẻ mặt kì dị, đặc biệt là người bóng kia trông ghen ghét rõ rành rành, điều này đủ để chứng minh tiến độ lúc bắt đầu của Trịnh Vãn Tình là cực kì hiếm có.

Không còn nhiều thời gian lắm, nếu đã xác định phương án thì ba người lập tức chúc phúc.

Thật ra quá trình rất đơn giản, chính là "Chúc phúc" theo nghĩa đen.

"Tớ chúc phúc cậu."

Người đầu tiên vừa cất lời chúc phúc, tiến độ của Trịnh Vãn Tình lập tức nhích lên một đoạn, biến thành 98%.

Tên người bóng ban nãy suýt nữa nghiến vỡ cả răng, hứ một tiếng giở giọng quái gở: "Mới người đầu tiên thôi mà. Càng về sau giá trị chúc phúc tăng càng ít, 99% là chuyện quá bình thường."

Còn chưa ganh tị xong thì lời chúc phúc thứ 2 đã kết thúc, tiến độ biến thành 99,5%.

Không cần dùng tinh thần lực thăm dò, Đường Tâm Quyết vẫn có thể nghe loáng thoáng tiếng nguyền rủa "99% 99%" ở đằng sau.

Cô bình tĩnh nói: "Tớ chúc phúc cậu."

Ánh sáng vàng trên giao diện lì xì lập tức lóa lên, thanh tiến độ biến thành con rồng vàng sống động, đầu nó đâm vào trong hộp quà, hộp quà "Bụp" một phát mở bung ra, tia sáng vàng bay lả tả đầy trời.

[Giá trị ước nguyện đã đầy, mở siêu hộp quà giới hạn thời gian thành công!]

Ngay lập tức, con số đếm ngược trên đồng hồ của Trịnh Vãn Tình được cộng hơn 100 phút!

Sau một loạt thao tác chuyển khoản, mỗi người cầm 25 phút, thời gian còn lại trên đồng hồ từ 7 phút ngắn ngủi biến thành 32 phút khiến cảm giác an toàn lập tức tăng vọt.

Người bóng trợn tròn mặt, lỗ mũi phập phồng giở giọng chua loét: "Chỉ có lần đầu may mắn thôi, có giỏi thì ước thêm vài lần nữa đi, không tin là..."

"Cảm ơn lời chúc phúc của ông."

Đường Tâm Quyết thản nhiên coi lời nguyền rủa như chúc phúc làm người bóng tức đến ngã ngửa, thế mà cô còn ung dung bồi thêm: "Nhưng bọn tôi không hề muốn tiếp tục ước."

"Có giỏi thì... Hả?"

Người bóng sửng sốt, mấy lời chua ngoa tắc trong cổ họng, vừa giống bị nghẹn nước bọt của mình lại vừa giống như không tin nổi vào tai mình.

"Mấy người không ước nữa?"

Mỗi người chỉ ước một lần sau đó ngừng, không ước nguyện nữa???

Trong tình huống khởi đầu may mắn, vận số tốt đẹp, tốn ít được nhiều, tài chính dư dả, thế mà có người nhịn được khao khát gacha ấy hả?!

Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?

Trong chốc lát, cả đám cư dân bản địa đều nhìn phòng 606 bằng ánh mắt phức tạp, ai không biết bọn cô mới là bên kì quái.

Bốn người liếc nhìn nhau ngầm hiểu, cười mà không nói.

Phàm là những người từng bị hệ thống gacha trong thế giới hiện thực lừa đảo, ăn đòn hiểm của lì xì hệ thống có thời hạn, bị các thể loại cong quẹo của quỹ quản lí tài sản bịp... Đều sẽ hiểu sâu sắc một điều, tâm lý may rủi của dân cờ bạc đứng trước mặt cơ chế mổ lợn của hệ thống là không có cửa đâu.

Thấy dáng vẻ bất kể còn ít hay nhiều thời gian thì đều tham lam muốn ước nguyện của bọn chúng là biết, chỉ dựa vào cơ chế của ao ước nguyện này thì không một ai có thể có được "Thời gian tự do", ngược lại bọn họ sẽ bị kéo vào vực sâu tiêu phí quá đà.

Cái "Ao ước nguyện" rực rỡ lung linh, ánh sáng thần thánh lượn lờ này thực chất không phải là ao ước nguyện, mà là một cái lò mổ lợn chói lọi!

"Xem ra các vị đã có quyết định." Người hướng dẫn nhìn về phía con đường nhỏ sâu hút lặng lẽ hiện ra ở mặt sau của đình hóng gió, nụ cười trên gương mặt tuấn tú càng đậm: "Vậy xin mời các vị hãy tiếp tục tiến về phía trước, khu vui chơi sẽ thỏa mãn tất thảy những gì các vị muốn."

Nhưng mà đằng sau không có tiếng động, anh ta ngạc nhiên quay đầu lại, thấy bốn người Đường Tâm Quyết chưa vội vã rời đi.

Cô quay mặt về phía đám đông đang rộn ràng nhốn nháo trong đình hóng gió, mỉm cười: "Chúng tôi còn lại duy nhất một lời chúc phúc của người mới, nếu ai đang có tiến độ 99% trở lên thì chúng tôi có thể hỗ trợ mở hộp, chỉ cần trả thù lao 40 phút thôi."

Vừa nãy bọn cô mới sử dụng có 3 lượt chúc phúc, nhưng lượt chúc phúc của chủ nhân chiếc hộp, cũng chính là Trịnh Vãn Tình, còn chưa dùng tới.

Người bóng tính tính, hai mắt trợn tròn: "Không đúng, ba người chúc phúc một cái rương 100 phút, tính ra mỗi người có giá hơn 30 phút, người cuối cùng lại rao giá 40 phút, sao có thể càng ngày càng đắt như vậy?"

Đường Tâm Quyết cười nhẹ: "Chính vì chỉ còn có một người cuối cùng nên mới quý hơn, đắt hơn chứ."

Mọi người đều biết, nếu như đem bán đấu giá một đôi bảo vật thì giá trị của chúng đương nhiên sẽ cực kì cao, nhưng nếu thiếu mất một cái trong đôi bảo vật, cái còn lại trở thành "Một cái duy nhất trên thế giới" thì giá trị của nó có thể tăng không ngừng.

Sóng ngầm khởi động, vài giây sau, một người có hình con rắn đang quấn trên trụ đình hóng gió thè lưỡi ra, trên cái lưỡi chẻ nhô lên một cánh tay nhỏ xíu: "Tôi mua."

Ting, tài khoản mỗi người lại được cộng thêm 10 phút.

Đường Tâm Quyết nhìn đồng hồ, giọng điệu không đổi nhưng tốc độ nói chuyện nhanh lên: "Cuối cùng chúng tôi xin được bán 4 lời chúc phúc bình thường, mỗi làn 1 phút, có ai cần không ạ? Đương nhiên, việc ước được hộp quà tiến độ 96% ngay từ đầu là không thể rồi, chúng tôi không khuyến cáo mọi người tiếp tục ước nguyện."

Người bóng với hộp qquaf có tiến độ 95%: "..."

Chém người còn muốn xát muối lên vết thương đây mà!

Lần này chỉ có 4 người mua, Đường Tâm Quyết cũng chẳng thất vọng lắm, dù sao mục đích của cô cũng chỉ là bứt nốt cọng lông dê cuối cùng ở đây mà thôi.

Trận chiến thực sự còn ở đằng sau.

--------

Bước chân vào con đường nhỏ yên tĩnh, đình hóng gió và ao ước nguyện ồn ào nhốn nháo bị bỏ lại sau lưng. Cây cối hai bên đường trông giống y như nhau, mà con đường này cứ dài mãi, dường như không thể đi hết được.

Trịnh Vãn Tình là người hấp tấp nhất. Dường như biết hoạt động tâm lý của cô ấy, người hướng dẫn tóc vàng dịu dàng trấn an: "Những gì các vị nhìn thấy đây không được quyết định bởi khu vui chơi, mà được quyết định bởi..."

"Bởi chính chúng tôi."

Bốn người đã thuộc làu làu cái lí do thoái thác này rồi.

Ở cái nơi theo chủ nghĩa duy tâm thuần túy này, tất cả mọi thứ đều vượt khỏi tầm khống chế, bởi dù bản thân có thể hiểu "Khát vọng" trong thâm tâm mình là gì, nhưng chưa chắc khu vui chơi đã hiểu đúng như thế.

Mãi mà không thấy cảnh tượng mới xuất hiện, chẳng lẽ bởi vì khát vọng của bọn cô chưa đủ rõ ràng sao?

Cứ đi như thế không biết bao lâu, rốt cuộc giữa những hàng cây cũng xuất hiện luồng hào quang sáng vô cùng, con đường phía trước đột nhiên quang đãng. Bốn người gấp gáp không đợi nổi vạch nhánh cây đi ra ngoài.

Một con phố ăn vặt tấp nập đập vào mắt.

?

Đi cả ngày trời, cuối cùng lại đến chỗ bán cơm?

Nhưng mà bọn cô có cảm thấy đói đâu?

Đường Tâm Quyết bình tĩnh nhắc nhở: "Xem xem có ai đặc biệt không."

Có khi môi trường không quan trọng, hoặc có thể nhóm thí sinh khác mà các cô muốn tìm đang ở đây.

Nhưng đưa mắt tìm kiếm một vòng xong, Trương Du lắc đầu nói: "Không có ai."

Đừng nói là thí sinh, cả khu phố này còn chẳng có lấy một cái bóng quỷ ấy chứ. Ngoài tấm bảng hiệu đề ba chữ "Phố ẩm thực" to vĩ đại thì xung quanh toàn là các quầy hàng trống không bày đồ ăn không ai ngó ngàng, yên tĩnh đến mức kì dị.

Cho nên là, tại sao các cô lại tới đây nhỉ?

Đến gần các quầy bán đồ ăn mọi người mới phát hiện ra, dường như đám đồ ăn này không quá giống bình thường.

Ví dụ như bàn sushi này, dùng nước tương vẽ ra hình một con mắt, bảng giá ghi vài dòng xiêu vẹo: [Sushi nhãn cầu hệ thuần huyết 5 phút/đĩa].

Đằng trước là tên, đằng sau là giá cả. Kết hợp tên gọi với món ăn, thật sự khiến người ta khó mà sinh ra cảm giác thèm ăn.

"Hệ thuần thịt... Thịt mọc chân?"

Quách Quả đứng trước một cái đùi máu me đầm đìa, chậm rãi cất tiếng: "Đừng nói với tôi con phố này cũng là thành phẩm do nội tâm khát vọng của chúng tôi phản chiếu ra đấy nhé?"

Lúc này người hướng dẫn mới nở nụ cười xán lạn trả lời: "Chúc mừng các vị đến với nơi nổi tiếng nhất, cũng là nơi được hoan nghênh nhất khu vui chơi: Phố ẩm thực. Ở đây các vị có thể tìm thấy tất cả mọi loại đồ ăn ngon nhất làng đại học với cái giá cực kì rẻ, chỉ cần các bạn có đủ "Thời gian". Khách của khu vui chơi nghe tiếng nơi này mà tới nối liền không dứt, nhưng có những vị khách mua vé rất nhiều lần vẫn không có duyên bước vào. Điều này chứng tỏ khát vọng sâu trong nội tâm của các vị cực kì mãnh liệt, hoặc chỉ đơn giản là do hôm nay các vị cực kì may mắn."

Đường Tâm Quyết nhìn nụ cười trên mặt anh ta, im lặng suy nghĩ một chút, hỏi: "Nơi này đại diện cho loại dục vọng gì?"

Vừa dứt lời, hơi nóng bốc lên từ các quầy đồ ăn trên khắp phố dường như càng thêm mãnh liệt, tràn ngập từng tấc trong không khí, che mờ cả bóng dáng bạn cùng phòng.

"Là thứ có thể giúp các vị đột phá tất cả chướng ngại vật, thực hiện tâm nguyện, đạp tất cả mọi người tất cả mọi thứ dưới chân. Đó chính là..."

"... Sức mạnh."

Trong màn sương khói mịt mờ, người hướng dẫn nhẹ nhàng trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro