Chương 227 : Đô đốc, biểu muội có độc ( 21 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biết Thụy Vương phi này đã quen yêu thương nữ Đường Hoan, cho tới sau này cũng không có cùng vị biểu huynh biểu hiện nhiều thân mật.

Chỉ là không mặn không nhạt gật đầu, chào hỏi.

Khiến cho Bình An quận chúa cũng lãnh đạm cùng ngạo khí.

Hiên Viên Võ mở to hai mắt nhìn, con ngươi đen bóng sáng như ngôi sao, phảng phất đang chờ ánh mắt Đường Hoan đảo qua phía hắn, có thể cười với hắn một chút.

Nhưng đến cuối cùng khiến hắn phải thất vọng rồi.

Đường Hoan đối với hắn cùng những người khác không có cái gì khác biệt, chỉ là vội vàng quét hắn liếc hắn một cái, trong ánh mắt cũng không có toát ra bất cứ ý tứ gì.

Tên ngốc to con này tức khắc liền cảm thấy mất mát mà cúi đầu.

Tiểu quận chúa có phải hay không sau khi hồi kinh liền bắt đầu chán ghét hắn?

Hiên Viên Võ nghĩ nghĩ trong lòng sau đó phá lệ mà bất an.

Đường Hoan cảm thấy được tên đại ngốc kia thỉnh thoảng ngó trộm nàng, giống y như là tên trộm.

Nhưng mà trước mắt nàng đang ngồi bên vị mẫu thân tiện nghi chẳng lẽ nàng còn có thể cùng hắn mắt đi mày lại?

Nếu như bị Thụy Vương phi cảm thấy được.

Chỉ sợ sẽ trực tiếp lấy cây chổi đem hắn đuổi ra khỏi nhà!

Cho nên Đường Hoan vẫn luôn bất động thanh sắc.

Cho đến cuối cùng khi Trung Dũng Hầu sắp mang theo mấy nhi tử rời đi có hỏi một câu, "Bình An lúc trước khi còn ở Trung Dũng Hầu phủ có thỉnh sư phó bồi dưỡng Võ Nhi, hiện giờ trở lại kinh thành, bên người cũng cần hộ vệ, nếu không chê không bằng ngài đem Võ Nhi mang theo đi?"

Hắn kỳ thật cũng không phải là thích đứa con vợ lẽ này.

Chẳng qua lúc trước mẫu thân của Hiên Viên Võ ở trong lòng hắn còn để lại một chút ít ấn tượng, cũng được xem như một nữ nhân không tệ lắm.

Có thể thuận tay dìu dắt thì thuận tay dìu dắt thôi.

Dù sao cũng là nhi tử của mình.

Đường Hoan nhàn nhạt nhìn lướt qua, phảng phất như không đem Hiên Viên Võ để vào mắt.

Sau đó mở miệng nói, "Một khi đã như vậy, vậy để cho hắn ở lại đi."

Thụy Vương phi còn muốn mở miệng cự tuyệt.

Nàng đều đã nghĩ kỹ rồi, bồi dưỡng mấy người nữ ám vệ, bảo hộ Bình An nhi nhà mình an toàn. Nếu mà đem hộ vệ theo bên người, vạn nhất mình vừa lơ đãng thì Bình An bị ma quỷ ám ảnh mà coi trọng hắn làm sao bây giờ!

Tuy rằng trước mắt còn chưa có chuyện như vậy.

Nhưng mà Thụy Vương phi tỏ vẻ, hết thảy đều phải đề phòng mới không thể xảy ra!

Nữ nhi nàng đương nhiên phải gả nhưng nhất định phải gả cho nam nhân tốt nhất thế gian này!

Nhưng mà nàng đều còn chưa kịp mở miệng, Đường Hoan cũng đã phân phó Tống ma ma nói, "Đi an bài nơi ở cho hắn. "

Tống ma ma gật đầu.

Tên ngốc Hiên Viên Võ này phảng phất như sợ người khác đổi ý vội vội vàng vàng liền đi theo Tống ma ma đi mất.

Cũng không biết nên nói hắn thật khờ, hay là nên nói hắn ngốc có phúc của người ngốc.

Hết thảy mọi việc phát sinh quá nhanh, Thụy Vương phi lúc đầu còn định châm chước lời lẽ như thế nào để uyển chuyển cự tuyệt. Kết quả cháu họ ccao lớn vô cùng kia cũng đã vô cùng rạo rực mà đi rồi!

Thụy Vương phi: "......"

Nàng như thế nào lại cảm thấy đứa cháu họ này tựa hồ có chỗ không thích hợp?

Giống như không phải người rành thế sự.

Từ lúc tới Thụy Vương phủ, Hiên Viên Võ liền thành thành thật thật mà gánh vác trách nhiệm vì nàng mà giữ nhà hộ viện. Nhưng mà mỗi lần Đường Hoan nhìn vào đôi mắt sạch sẽ thuần túy kia của hắn đều không thấy có bất kì tạp chất nào.

Liền nhịn không được muốn than ngắn thở dài.

Nếu dựa theo bình thường mà nghĩ, Thái Tử trọng sinh, đầu tiên nếu muốn mượn sức, nhất định sẽ chọn Hiên Viên Võ do năm đó hắn trung thành và tận tâm, vì hoàng đế trước sau không chịu khuất phục với Thụy Vương.

Rốt cuộc, Thái Tử có được ký ức hai đời.

Nói cách khác, hiện giờ Thái Tử, trừ bỏ đối phó với đông đảo huynh đệ như hổ rình mồi, hắn còn muốn bảo đảm ngồi an ổn trên vị trí Thái Tử.

Còn nếu muốn ngăn cản âm mưu mưu phản của Thụy Vương cùng Bình An quận chúa, cũng chính là nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro