Chương 239 : Đô đốc, biểu muội có độc ( 33 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con thích chàng nên gả cho chàng tại sao sẽ không hạnh phúc? Khi còn ở nhà ngoại con cùng Hiên Viên Võ cũng đã tự ý ước định chung thân! Nếu mọi người khăng khăng muốn giết chàng, con hôm nay liền từ trên này nhảy xuống hồ!"

Đường Hoan một phen nói đến quyết liệt.

Vốn là bị kinh hoảng cùng cảm lạnh, lại quỳ trên mặt đất lâu như vậy cho nên cảm xúc liền kích động.

Mắt thấy mình không thể chống đỡ được nữa liền trực tiếp ngã vào trong ngực Hiên Viên Võ, thở phì phò ho khan.

Thụy Vương tức giận đến cả người phát run.

Hay cho ngươi cái lão thất phu Trung Dũng Hầu. Ta có một mụn nữ nhi bảo bối, ngươi thế nhưng dung túng nhi tử ngốc của ngươi tới độc hại con bé!

Hiên Viên Võ không nghĩ tới, nàng thế nhưng không màng thanh danh chính mình mà nói cùng hắn đã tư định chung thân!

Cũng không nghĩ tới, nàng thế nhưng sẽ kiên quyết như thế!

Nàng dựa ở trong lòng hắn, nhịn không được mà ho khan.

Hiên Viên Võ chỉ có thể dùng động tác vụng về mà nhẹ nhàng vỗ về sau lưng, giúp nàng thông khí.

Trong lòng lại dao động không ngừng, Cố Nhược Hoan, Bình An quận chúa, nàng đến tột cùng muốn làm cái gì?

Dù gì nàng cũng là hài tử của vợ chồng Thụy Vương, trước mặt nhiều người như vậy không nên nói nhiều, đem người mang về nhà tĩnh dưỡng tốt lại nói.

Tư định chung thân?

Thái Tử nắm chặt chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón cái tàn nhẫn cau mày.

Hắn bắt đầu có chút liệu không chuẩn phương hướng mọi việc.

Những chuyện xảy ra cùng với dự đoán của hắn không giống nhau!

......

Trở lại Thụy Vương phủ Đường Hoan liền lập tức bị đưa về phòng.

Lý thái y vội vàng mà tới bắt mạch, bốc thuốc.

"Quận chúa thân thể đã tĩnh dưỡng không tồi, nhưng lần này rơi xuống nước, chấn kinh lại nhiễm phong hàn, mọi thứ thất bại trong gang tấc, lại cần phải tĩnh dưỡng chu đáo."

Đường Hoan mơ mơ màng màng chỉ nghe được Lý thái y nói như thế với Thụy Vương phi.

"Mẫu phi, Hiên Viên Võ đâu?" Đường Hoan ho khan hỏi.

"Hắn trong hồ cứu con. Lúc này cũng là một thân ướt nhẹp nên đương nhiên là phải thay quần áo." Thụy Khinh Ngôn dùng lời nhỏ nhẹ mà nói.

Chỉ là ánh mắt lại trầm trầm.

Hiên Viên Võ đi theo Thụy Vương vừa vào cửa phủ.

"Ngươi cùng ta vào đây một lát." Thụy Vương chỉ cảm thấy tên ngốc to con này càng thêm chói mắt.

Cộc lốc lỗ mãn, bộ dáng ngu si, nơi nào xứng đôi với Bình An của ông kia chứ.

Hiên Viên Võ rũ mi thu liễm thần sắc đi theo Thụy Vương. Lúc vào sân Thụy Vương cho thị vệ một ánh mắt.

"Loảng xoảng" ——

Cửa lớn đột nhiên bị khép lại.

Sau khi toàn bộ cửa viện trong sân đều bị bịt kín, bầu không khí trở nên âm trầm.

Có hạ nhân dọn ghế gỗ sơn đỏ vào trong viện, Thụy Vương ngồi trên ghế ánh mắt âm lãnh mà nhìn chằm chằm Hiên Viên Võ, rồi sau đó giật giật ngón tay:

"Loạn côn đánh chết!"

Cùng Bình An tư định chung thân?

A, quả thực không biết lượng sức!

Vừa rồi Bình An khăng khăng muốn che chở tiểu tử ngốc này, ông ngại thân thể Bình An ốm yếu, cho nên mới không có ở trước nàng đánh chết tiểu tử ngốc này. Bây giờ Bình An không ở đây, ông dù thế nào cũng phải trước hết giết hắn!

Đỡ phải đến lúc đó, hắn lại gây tai họa cho Bình An!

Hiên Viên Võ nháy mắt cảnh giác lên, quả nhiên, Thụy Vương hôm nay vẫn chưa muốn buông tha hắn!

Thụy Vương điều động ám vệ, đây đều là người trong hoàng thất, võ nghệ đệ nhất cao cường!

Hơn nữa ám vệ còn không chỉ một người hai người, mà ước chừng cả một tiểu đội.

Hiên Viên Võ đứng thẳng ngơ ngác nhìn Thụy Vương, bướng bỉnh mà nói, "Ta muốn gặp quận chúa, quận chúa đã nói nàng sẽ không để ta chết."

Hiên Viên Võ không nói lời nào còn tốt, vừa nói lời này Thụy Vương càng cảm thấy không đánh không được.

"Còn thất thần làm gì, đều động thủ cho ta !" Nhân lúc còn sớm đánh chết cái tai họa này. Hoàn toàn chặt đứt tưởng niệm của Bình An !

Song quyền khó địch bốn tay, Hiên Viên Võ lúc này cùng năm đó khi hàng năm trải qua huấn luyện giao thủ cùng với ám vệ không giống. Đối phương bây giờ dựa vào thủ đoạn khó phòng bị để ám toán hắn cùng với ỷ vào nhiều người phối hợp vô cùng quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro