Chương 19. Tin đồn hàng ngày.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tờ báo của Phương Hi Kỳ ra đời XDDDD—— cùng nhau nhiều chuyện đi.]

Vì thế, dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của Nguyễn Thiệu Dân và Lệ Sơ cùng với sự ngầm cho phép của Hạ Quy, tờ báo đầu tiên Phương Hi Kỳ tự khởi nghiệp ra đời vào một ngày nắng đẹp.

Phương Hi Kỳ triệu tập Nguyễn Thiệu Dân, Lệ Sơ hai người cùng nhau tụ tập ở bên trong Song Diện Lan Hiên, hưng phấn nhìn chồng báo thật dày mới ra lò.

Nguyễn Thiệu Dân cầm một tờ lên nhìn một chút, lập tức bị chấn động đến không nói nên lời.

Chỉ thấy được cắt tỉa chỉnh tề, trên tờ giấy Tuyên ước chừng khổ A3 viết chằng chịt chữ, mà bên phải ngoài cùng là tên báo, cân nhắc đến thói quen đọc sách của người xưa, chữ đều được in theo chiều dọc.

Nguyễn Thiệu Dân nhìn bốn chữ to bắt mắt [Tin đồn hàng ngày], khóe miệng giật giật nói: "Đây là tên báo?"

Phương Hi Kỳ dương dương đắc ý gật đầu, vì tên báo vừa thích hợp lại hấp dẫn ánh mắt như vậy, cậu có thể coi như là đã vắt hết óc, càng xem càng mừng rỡ, cậu kiềm không được cầm tờ báo lên, mừng khấp khởi nói: "Đúng trọng điểm, dân dã dễ hiểu, vang vang trên miệng, ta cũng muốn cổ vũ cho sáng kiến của ta!"

Nguyễn Thiệu Dân yên lặng nghĩ: Nguy hiểm thật, hắn không có yêu cầu mình bán báo trong Mãn Đường Hương. Lại nhìn vào nội dung tờ báo.

Số đầu tiên của [Tin đồn hàng ngày] chỉ có một tin tức, tên có chút rung động, gọi là "Danh môn công tử phong lưu thành tính, lạt thủ tồi hoa*, ban ngày tuyên dâm".

*lạt thủ tồi hoa (辣手摧花): không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp.

Khóe miệng Nguyễn Thiệu Dân co rút, lướt qua chính văn một chút, ước chừng là nói một vị công tử danh môn ở thành Cô Tô làm thế nào dựa vào bề ngoài anh tuấn tiêu sái, nói năng ngọt xớt giả dối, không có chút liêm sỉ nào lừa gạt một lượng lớn thiếu nữ thanh xuân, ở trong văn, trấn Kỳ Lân bị "trấn Giao Long" thay thế, mà hai vị thiên kim của Liễu viên ngoại được xưng hô là con gái lớn, con gái nhỏ của viên ngoại trấn Giao Long nào đó.

Không chỉ có như vậy, trong văn còn nhắc tới vị công tử này đã từng khoe khoang tài văn chương muốn lấy lòng hoa khôi nương tử trấn Giao Long, kết quả thành trò cười cho thiên hạ.

Xuyên suốt cả bài, cơ hồ là dốc toàn lực bôi nhọ vị "Công tử danh môn" kia, mà xét thấy sự kiện Nam Cung công tử tỏ tình Bồ Thảo bị cự tuyệt huyên náo cả thành đều biết, vị công tử danh môn này cũng không khó đoán là nhân vật phương nào.

Nguyễn Thiệu Dân nhìn một hồi, có chút lo âu nói: "Như vậy có ổn không? Nếu như Nam Cung Phỉ Ngọc thấy chắc chắn sẽ không chịu để yên."

"Vậy thì làm sao?" Phương Hi Kỳ đoạt lấy tờ báo nói, "Ta lại không chỉ mặt gọi tên, nếu gã thật sự tìm ta tính sổ, chẳng khác nào nói mình đối hào nhập tọa*, chẳng phải là ồn ào càng khó coi hơn sao?"

*đối hào nhập tọa (对号入座): ý chỉ những người bị phê bình thẳng mặt thì nhảy dựng lên.

Nguyễn Thiệu Dân nói: "Người tứ đại thế gia không phải dễ chọc, nếu gã thật sự muốn tìm ngươi gây phiền phức, một trăm cái cớ cũng tìm được."

Phương Hi Kỳ nhướn mày nói: "Vậy gã cũng phải biết người xuất bản tờ báo này là ai trước."

Đây chính là mục đích thật sự cậu tìm người hợp tác, trên danh nghĩa, Lệ Sơ chỉ xem như là chấp bút, hắn hoàn toàn có thể từ chối chuyện này, mà chỉ cần hắn không nói, Nguyễn Thiệu Dân không nói, Nam Cung Phỉ Ngọc cũng không thể kết luận người đứng sau màn điều khiển chính là Phương Hi Kỳ, đến lúc đó sư xuất vô danh*, căn bản là không làm gì được cậu.

*sư xuất vô danh (师出无名): Chỉ việc làm việc không có lí do chính đáng.

Bàn tính nhỏ của Phương Hi Kỳ vang lên "cạch cạch", cười "ha ha" ôm lấy Lệ Sơ nói: "Đại Lê, ngươi sẽ không bán đứng ta đúng không?"

Lệ Sơ co rụt bả vai, tránh đi sự thân mật của Phương Hi Kỳ, cười nói: "Tất nhiên."

Kết quả là [Tin đồn hàng ngày] đã dẫn đầu bán công khai trong tửu lâu Văn Nhất Túy.

Ở trong ngày thần thánh này, Phương Hi Kỳ đặc biệt xin Hạ Quy nghỉ để đi Văn Nhất Túy, Lệ Sơ quả nhiên mang theo một chồng báo thật dày đi kể chuyện, nội dung bên trong câu chuyện là "Tây Sương ký".

Lệ Sơ kể chuyện đặc sắc theo thường lệ được cả sảnh đường cổ vũ, bất đồng chính là, lần này đây, ở cuối câu chuyện Lệ Sơ chuyển đề tài nói: "Thế nhân đều hâm mộ Thôi Oanh Oanh có thể gặp được tình lang, tình định cả đời tất nhiên là tốt, nhưng mà thế gian có nhiều nữ tử không may mắn bị áo mũ chỉnh tề*, nhưng thật ra là công tử phong lưu mặt người dạ thú lừa gạt, tiền mất tật mang. Gần đây trong trấn Kỳ Lân xuất hiện một đăng đồ tử chuyên môn dụ dỗ khuê nữ nhà lành, gã cùng nhiều nữ tử trong trấn dây dưa không rõ, lừa gạt sự trong sạch của các nàng nhưng lại không chịu trách nhiệm, một vị bằng hữu đem việc này kể lại với tại hạ, tại hạ đem chuyện này viết thành câu chuyện, ra một phần báo." Lệ Sơ vừa nói vừa cầm một tờ 'Tin đồn hàng ngày' lên, theo như Phương Hi Kỳ huấn luyện hắn để báo chính diện bày cho người trong sảnh xem, "Chính là phần [Tin đồn hàng ngày] này, các vị hương thân phụ lão không ngại mua một phần về đọc, hôm nay lần đầu tiên tờ báo này phát hành công khai, giá ưu đãi chỉ cần hai văn tiền. Hai văn một phần báo không chỉ có thể xem câu chuyện, còn có thể nâng cao ý thức đề phòng, tránh bị lừa bởi đăng đồ tử. Các vị hương thân còn do dự cái gì, mau mau mua một phần nào."

*áo mũ chỉnh tề (衣冠楚楚): Dùng để miêu tả trang phục nam tử gọn gàng mà xuất chúng.

Phương Hi Kỳ vừa nghe vừa chảy mồ hôi nhễ nhại nghĩ, cũng may cổ nhân không trải qua các loại rửa tội nhảy lầu của hiện đại, hẳn là không đến mức bị đoạn lời thoại bán hàng bẫy người kinh điển này lừa gạt. Nhưng mà, Lệ Sơ đại khái là người phong độ nhẹ nhàng nhất mà cậu từng gặp qua, có thể đem đoạn văn này nói đến nước chảy mây trôi.

Người ở trong sảnh đường ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ là lần đầu tiên thấy vật này, trên đầu không khỏi bay đầy dấu chấm hỏi, bỗng nhiên một thiếu nữ ăn mặc như nha hoàn lên tiếng hỏi: "Lệ tiên sinh, trên 'Báo' này của ngươi là viết về hành vi của đăng đồ tử kia?" Phương Hi Kỳ nhìn một cái, bên cạnh nha hoàn kia còn có một vị tiểu thư nũng nịu, lại có vài phần tương tự Liễu Như Nhứ hôm đó nhìn thấy trong sân Liễu gia, Phương Hi Kỳ quen làm paparazzi, chẳng những bản lĩnh nhận người hạng nhất, năng lực trinh thám cũng không kém, trong lòng đã có vài phần khẳng định vị tiểu thư kia hẳn là muội muội Liễu Phiêu Phiêu của Liễu Như Nhứ. Mà vị nha hoàn kia hiển nhiên cũng là nàng bày mưu tính kế hỏi.

Phương Hi Kỳ đoán không sai, vị tiểu thư kia chính là Liễu Phiêu Phiêu.

Lệ Sơ khẽ mỉm cười, nói: "Đúng vậy, Liễu nhị tiểu thư không ngại mua một tờ về xem một chút, coi như là cảnh giác cũng tốt."

Nhà hoàn kia nhìn Liễu Phiêu Phiêu một cái, Liễu Phiêu Phiêu gật đầu, nha hoàn liền tiến lên phía trước nói: "Cho ta một tờ."

Lệ Sơ cười híp mắt đưa ra một tờ, nha hoàn kia liền đỡ Liễu Phiêu Phiêu đi.

Liễu Phiêu Phiêu vừa đi, Lệ Sơ lại tiếp tục rao bán tờ báo không giải thích được này với những người khác, những người kia vẫn là lần đầu tiên thấy loại vật này, do dự một chút rồi rối rít tính tiền rời sảnh. Chỉ có vài người già thích nghe kể chuyện lại ăn không ngồi rồi mua vài tờ.

Chỉ chốc lát sau, trong tửu lâu đi thưa thớt, nhưng báo vẫn xếp chồng chất trên đài trước người Lệ Sơ.

Lệ Sơ nhìn lướt qua Phương Hi Kỳ đang đứng ở trong góc nhỏ, chậm rãi đi tới nói: "Bán không được, làm thế nào bây giờ?"

"Vạn sự khởi đầu nan." Phương Hi Kỳ thở dài, nói không thất vọng là giả, nhưng trong lòng cậu cũng hiểu được loại đồ này vốn không có trong nhận thức, muốn làm cũng không dễ dàng, vì vậy đối với kết quả này đã đoán trước từ lâu, chỉ nói: "Không sao, từ từ đi, ta sẽ không dễ dàng bị đả kích như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro