Chương 4. Đại tiểu thư, vì yêu mà sầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Hạ Quy ngươi dám chỉnh ta, ta muốn ngươi phải trả nợ máu!]

"Phá Hiểu, ngươi vừa mới nói, cái người họ Tạ kia là tiểu thư sơn trang?"

"Ừm, Tạ tỷ tỷ tên Tạ Linh Vũ, là con gái trang chủ Linh Tê Sơn Trang, ta nghe một số người ở khách điếm nói, Tạ trang chủ chỉ có một đứa con gái là Tạ tỷ tỷ, cho nên rất thương nàng, tương lai cũng sẽ tìm cho nàng một trượng phu tuyệt vời."

"Linh Tê Sơn Trang kia có lợi hại không?"

"Cũng ổn đi." Khuôn mặt nhỏ nhỏ trắng trắng của Hạ Phá Hiểu nhăn lại, nói: "Trên giang hồ xếp thứ mười một."

"Phụt ——" Phương Hi Kỳ thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm nước miếng, cả người nhảy dựng lên, hướng về phía đầu bếp hô: "Hào ca, nhanh nhanh đưa ta một cân thịt bò, mau lên!"

Chờ đến khi Phương Hi Kỳ cầm thịt bò cùng nữ nhi hồng đi ra đại đường, Tạ Linh Vũ vẫn còn đang giận dữ trừng mắt nhìn Hạ Quy, mà cái người vừa cứu Phương Hi Kỳ một mạng, cung thủ Lăng Bi Vân đang nghiêm trang ngồi đối diện nàng.

"Phá Hiểu, người kia là ai?" Phương Hi Kỳ nhỏ giọng hỏi Hạ Phá Hiểu đang tung ta tung tăng đi theo sau.

"A, hắn là thị vệ của Tạ tỷ tỷ, Lăng Bi Vân ca ca." Hạ Phá Hiểu bị lây nhiễm không khí khẩn trương của Phương Hi Kỳ , hạ giọng thần thần bí bí đáp, "Bi Vân ca ca võ công rất là lợi hại, được xưng 'giang hồ đệ nhất cung thủ'."

"Soga*." Phương Hi Kỳ nghiêm nghị kính trọng.

*Soga là phiên âm của "そっか" (sokka) hoặc "そうか" (souka) trong tiếng Nhật , có nghĩa là " thì ra là thế " (theo Baidu).

"Khách quan, đây là thịt bò với nữ nhi hồng của ngươi." Phương Hi Kỳ cố gắng trấn định, đặt đồ xuống liền chuẩn bị rời đi.

"Khoan đã." Tạ Linh Vũ ngăn cậu lại, đôi mắt quét qua băng ghế bên cạnh nàng, "Ngồi xuống, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

Trong phim mà gặp phải tình huống kiểu này, những người muốn hỏi thăm không phải đều sẽ lấy ra một thỏi bạc trắng thu mua tiểu nhị một chút sao? Vì sao tới lượt cậu đừng nói tới bạc, ngay cả mạng nhỏ còn đang bị uy hiếp? Phương Hi Kỳ nuốt nước miếng, biểu cảm trên mặt không đổi: "Khách quan có cái gì cứ việc hỏi là được, tiểu nhân bảo đảm biết gì nói hết không dám nửa lời giấu giếm, nếu như còn mà không nói, ta bảo đảm sẽ tự sát."

Tạ Linh Vũ: "......"

"Tiểu huynh đệ, ngươi đừng lo lắng." Lăng Bi Vân cầm lấy chén trà, thuận tiện giấu đi ý cười trên khóe miệng, "Chỉ là hỏi ngươi vài vấn đề, không phải muốn lấy mạng ngươi, ngươi ngồi xuống trước."

Phương Hi Kỳ nghe lời mà ngồi vào một bên.

Tạ Linh Vũ nói: "Ngươi về sau đúng hạn phải báo cho ta tình hình của Hạ Quy......" Liếc mắt nhìn quầy bên kia một cái, chỉ thấy Hạ Quy đang cúi đầu quản lý sổ sách, hoàn toàn không chú ý tới tình huống bên này, lúc này mới nói tiếp: "Ta bảo đảm sẽ không bạc đãi ngươi." Dứt lời liếc mắt nhìn Lăng Bi Vân một cái.

Lăng Bi Vân thuần thục lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn.

"À~ Chuyện này có chút khó khăn." Phương Hi Kỳ vẻ mặt buồn rầu cầm lấy thỏi bạc kia xoa xoa, xác định màu sắc thuần khiết, mới ném vào trong tay áo, miệng còn khoe mẽ, "Các ngươi cũng biết ông chủ Hạ là ông chủ của ta, ta làm như vậy là bất trung bất nghĩa......"

Tạ Linh Vũ sờ sờ đại đao trên bàn.

"Đương nhiên, vì hai vị đại hiệp, ta tuyệt đối không thể chối từ, sẵn sàng hy sinh." Phương Hi Kỳ trên mặt chính khí thầm oán giận.

"Hừ hừ." Tạ Linh Vũ khinh thường mà hừ hai tiếng.

"Phương Hi Kỳ, có khách đến." Thanh âm lạnh lùng cảu Hạ Quy vang lên, Phương Hi Kỳ giật mình dựng đứng lông tơ, vội nói: "Tới liền tới liền." Cũng không rảnh tiếp tục cùng Tạ Linh Vũ và Lăng Bi Vân giằng co, tung ta tung tăng mà chạy tới hoan nghênh khách nhân.

"Tiểu nhị này thật thú vị." Lăng Bi Vân nhìn bóng lưng Phương Hi Kỳ, trong mắt hàm chứa ý cười.

"Thú vị cái rắm, đấy là tham sống sợ chết." Tạ Linh Vũ trợn trắng mắt, đẩy thịt bò trên bàn về hướng Lăng Bi Vân, "Ăn nhanh đi."

Lăng Bi Vân nhìn đĩa thịt bò chỉnh tề trước mặt, ý cười trong mắt chậm rãi phai nhạt.

"Phá Hiểu, Tạ tiểu thư kia lớn lên xinh đẹp như vậy, chỗ dựa vững chắc, cha ngươi vì sao lại không thích nàng?" Buổi tối lúc đóng cửa, Phương Hi Kỳ nổi hứng tò mò, vừa dọn đồ đạc vừa giúp Hạ Phá Hiểu dọn ghế.

Hạ Phá Hiểu nói: "Cha không phải không thích Tạ tỷ tỷ, mà là cha không thích mọi người."

"Không thích mọi người?" Phương Hi Kỳ 囧 nói, "Cha ngươi giả ngầu quá chuyên nghiệp."

Hạ Phá Hiểu nghi hoặc: "Ngầu nghĩa là gì?"

"Ngầu chính là giả vờ." Phương Hi Kỳ ha hả cười nói, nhận ra cậu cũng không biết "giả vờ" là cái gì, lại bổ sung thêm, "Tóm lại, chính là một loại hành vi khinh thường người khác, ngươi đừng bao giờ học theo hắn."

"Ồ." Hạ Phá Hiểu gãi đầu, "Nhưng mà ta cảm thấy cha rất lợi hại, có rất nhiều tỷ tỷ thích cha."

Phương Hi Kỳ nhớ tới Trần Hi Tây cũng giả ngầu thuận thục, không khỏi cảm thán: "Nói nữ nhân là dễ thay đổi nhất, nhưng tại sao thẩm mĩ của nữ nhân trăm ngàn năm cũng không thay đổi."

Nghĩ đến mỹ mạo Tạ Linh Vũ, không khỏi phẫn nộ: "Cha ngươi thật là quá lãng phí."

"Có thời gian nói nhiều như vậy, xem ra ngươi rất rảnh rỗi." Hạ Quy không biết đi ra từ hậu đường từ khi nào, liếc Phương Hi Kỳ một cái, "Đi quét dọn hậu viện một chút, không quét xong đêm nay đừng mong được ngủ."

"Ông chủ......" Phương Hi Kỳ chỉ thiếu điều nước mắt rơi đầy mặt, "Ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ, ngươi làm như vậy có phải quá vô nhân đạo hay không, chẳng phải ta chỉ nói nhiều hai câu thôi sao......"

"Thuận tiện đem lu nước trong phòng bếp rửa sạch sẽ, đổ đầy nước." Hạ Quy nhẹ nhàng để lại một câu, bế Hạ Phá Hiểu lên không quay đầu lại trở về hậu đường, để lại Phương Hi Kỳ rơi nước mắt tại chỗ không ngừng.

Sáng sớm hôm sau, sau khi quét hậu viện một đêm, lại rửa sạch lu nước khiến Phương Hi Kỳ treo hai bọng mắt lớn, một bụng oán khí bưng nước rửa mặt đến phòng Tạ Linh Vũ. Tạ Linh Vũ vừa mới rời giường, cả người mơ mơ màng màng, không có dáng vẻ đanh đá cùng điêu ngoa hôm qua, có vẻ thanh tú đáng yêu.

Phương Hi Kỳ càng nhìn càng cảm thấy Hạ Quy phí phạm của trời, không khỏi "tấm tắc" lắc đầu thở dài.

"Than thở cái gì?" Tạ Linh Vũ không kiên nhẫn mà liếc mắt nhìn Phương Hi Kỳ một cái, "Ngươi có ý tứ gì?"

"Không có gì." Phương Hi Kỳ ôm hận Hạ Quy tối hôm qua tra tấn cậu, cố ý bày vẻ mặt tiếc hận, "Chỉ là cảm thấy Tạ tiểu thư xinh đẹp như hoa, võ công còn cao cường, thật sự không cần thiết phải đu bám ông chủ Hạ."

Tạ Linh Vũ trừng hắn một cái: "Ngươi thì biết cái gì."

"Ta chỉ là không hiểu." Phương Hi Kỳ tiếp tục bôi nhọ thanh danh Hạ Quy, "Ông chủ Hạ tuy rằng anh tuấn tiêu sái khí độ bất phàm, nhưng tính tình lạnh nhạt không hiểu phong tình, thật sự không đáng để cô nương gia tốt như Tạ tiểu thư vì hắn lãng phí thời gian."

Tạ Linh Vũ xoa xoa đôi mắt còn có chút chưa tỉnh ngủ, nói: "Ta thích hắn như vậy đấy."

"......" Phương Hi Kỳ hết chỗ nói rồi, con gái đang yêu quả nhiên không nói lí lẽ.

"Một khi đã như vậy, ta nhất định sẽ giúp Tạ tiểu thư quan sát ông chủ Hạ."

Tạ Linh Vũ có chút ngoài ý muốn liếc hắn một cái: "Bi Vân nói ngươi có chút khác tiểu nhị trước kia, ta mới đầu còn không tin, hiện tại ta cũng cảm thấy như vậy."

"Ồ, phải không?" Thanh âm Phương Hi Kỳ khó nén đắc ý, rốt cuộc cũng phát hiện ra lão tử phong độ nhẹ nhàng, trí tuệ siêu quần đi.

"Ngươi so với những người trước kia còn chân chó hơn." Tạ Linh Vũ một câu đánh nát tâm hồn thủy tinh của Phương Hi Kỳ.

Phương Hi Kỳ sờ ngực bi thương nói: "Thật ra, Tạ tiểu thư, ta cảm thấy ngươi muốn có được ông chủ Hạ cũng không phải là chuyện gì khó."

Cậu xem như hiểu rõ, Hạ Quy người này sợ người khác làm phiền hắn, nếu như vậy, cậu sẽ cố tình tìm cho hắn một phiền toái lớn, vị Tạ tiểu thư này tuy rằng có tài có sắc, nhưng lại đanh đá điêu ngoa, thật muốn cho bọn họ một phần hạ lễ, bảo đảm Hạ Quy sẽ bận rộn.

Phương Hi Kỳ trong lòng ác độc so đo.

Bắt hắn quét sân đúng không, bắt hắn rửa lu nước đúng không, xem ông đây trừng trị ngươi như thế nào.

Tạ Linh Vũ nheo mắt nhìn hắn: "Ngươi có cách à?"

"Khà khà khà" Phương Hi Kỳ cười nham hiểm, "Không phải có câu gạo nấu thành cơm sao?"

Tạ Linh Vũ nghe vậy đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó mặt chậm rãi đỏ lên: "Ngươi... ngươi nói bậy gì đó?"

"NO~ đây tuyệt đối không phải nói bậy." Phương Hi Kỳ nghiêm trang lắc lắc ngón tay, "Ta tin Tạ tiểu thư ngươi cũng nhìn ra được, ông chủ bọn ta làm người tuy rằng chẳng ra gì, tính cách lại kém, còn thường xuyên giả bộ lạnh lùng, nhưng mà tục ngữ nói không sai, một người đầy khuyết điểm ít nhiều gì sẽ có một hai cái ưu điểm."

Tạ Linh Vũ đen mặt: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"

"Không có gì, chỉ là muốn nói cho Tạ tiểu thư, ông chủ của bọn ta tuy rằng không có gì để khen, nhưng vẫn còn lương tâm, nếu thật sự cùng nữ nhân xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm." Phương Hi Kỳ thề son sắt, "Cho nên đương nhiên, nếu Tạ tiểu thư có cái này lại có cái kia với ông chủ, ông chủ còn không nhận sao."

Tạ Linh Vũ nghe được hai má ửng hồng, trong mắt lại ẩn ẩn tia chờ mong, ngoài miệng hờn dỗi: "Ngươi nói bậy... nói bậy gì đó? Nữ tử sao có thể... có thể cái này cái kia?"

Tạ Linh Vũ vốn cười lên rất đẹp, đây lại còn vừa giận vừa cười, nói không nên lời, phong tình mê người, Phương Hi Kỳ không nhịn được ôm hận trong lòng: Tất cả cải trắng đều chạy theo heo!

"Khụ." Phương Hi Kỳ dùng nắm tay che miệng ho khan một tiếng, "Tạ tiểu thư là tiểu thư khuê các, đương nhiên sẽ không cái này cái kia, nhưng nếu là lão bản chính mình muốn cái này cái kia......"
"Hạ Quy sao có thể chính mình muốn...muốn..." Tạ Linh Vũ đánh gãy lời hắn, trên mặt đỏ đến mức giống như sắp cháy "Hắn nhìn ta còn không thèm nhìn." Nói đến chuyện này, trong mắt lại âm thầm ôm hận.

"Ài, chuyện này ngươi không hiểu rồi." Phương Hi Kỳ bày vẻ mặt "ta hiểu hắn", "Ông chủ là người ngoài lạnh trong nóng, ngươi đừng nhìn hắn ngày thường giống như một tòa núi băng, nói không chừng hắn trong lòng đã sớm nhiệt tình như lửa, chỉ là hắn bên trong thẹn thùng hướng nội ngại không nói ra thôi." Hắn vừa nói vừa trộm sờ cánh tay của mình, nổi một mảng da gà.

"Ngươi nói thật không?" Tạ Linh Vũ vừa hoài nghi vừa chờ mong.

"Có thật hay không thử một chút là biết thôi." Phương Hi Kỳ cười xấu xa.

"Thử kiểu gì?"

"Có câu nói —— rượu vào lời ra." Phương Hi Kỳ cười 'khà khà' nói, còn có một câu gọi là —— say rượu làm bậy.

Đương nhiên, câu nói này là cậu trộm nói trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro