Chương 33 : Đừng nói nhảm nữa !.... đến đánh nhau đi !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban Lan Điệp là một tinh thú giống côn trùng, thích ăn mật hoa, thường sống ở những nơi có môi trường tốt, độ ẩm cao và rừng rậm. Kích thước của một con chỉ bằng một nắm tay của người trưởng thành, chúng là những tinh thú sống thành đàn, mỗi đàn có khoảng 500 đến 1000 con. Sức tấn công của một con rất thấp, nên không có gì đáng sợ. Tuy nhiên, những con Ban Lan Điệp này về cơ bản không di chuyển một mình, mỗi khi chúng ra ngoài tìm kiếm thức ăn có khoảng 50 đến 100 hoặc thậm chí là cả đàn cùng nhau xuất động. Người ta nói rằng nhiều con kiến sẽ cắn chết con voi, và những con Ban Lan Điệp di chuyển theo đàn rất đáng sợ, cho nên những chiến sĩ cơ giáp không mạnh mẽ sẽ không dám chủ động khiêu khích nó. So với những con Thực Hủ chuột, Lợn mỏ dài, Trường Nhĩ Thỏ và các loại tinh thú thích chủ động tấn công con người, thì Ban Lan Điệp là một loài tinh thú tương đối đáng yêu. Vì chúng sẽ không chủ động tấn công con người, trừ khi nhất thiết. Trong đầu thoáng qua Ban Lan Điệp, Quý Dữu tập trung nhìn chằm chằm vào hoàn cảnh xung quanh. Sau khi mấy người kiểm tra xác nhận xung quanh cũng không có nguy hiểm gì, thì mới thở phào nhẹ nhõm, Tạ Xuyên Khung với tư cách là người có giá trị vũ lực cao nhất trong đội, anh sắp xếp nói: " A Dữu, em và Linh Chi thu thập ở bên trái, Leah và bà Jenny ở bên phải. Tôi thì ở giữa." 

Với sự sắp xếp này, bất kể bên nào gặp nguy hiểm hay tình trạng cấp bách, Tạ Xuyên Khung giữa đều có thể kịp thời lao tới ứng cứu. Qúy Dữu không có phản đối, Tạ Linh Chi nghe vậy lập tức nhảy dựng lên: " Anh, anh có lầm không ? Muốn em đi cùng chỗ với cái phế vật này?"

" Có lầm hay không ?"

" Em không đồng ý !"

" Em mới không cần !"

Nói xong, Tạ Linh Chi bỗng nhiên từ bên người Qúy Dữu nhảy ra thật xa như trốn tránh ôn dịch. Qúy Dữu nhíu mày. Trước không cùng Tạ Linh Chi tính toán những thứ này là xem ở chú Tạ Nghị và Tạ Xuyên Khung, nhưng nếu là Tạ Linh Chi năm lần bảy lượt dùng ác ngôn để hạ thấp mình, thì cô sẽ không khách khí với cô ta nữa. Tạ Xuyên Khung sắc mặt tối sầm: " Đừng nói nhảm, nếu em có bản lĩnh liền tự mình thủ ở giữa, nhưng em được không ?"

Bàn về giá trị vũ lực, cô ta nơi nào hơn được anh trai mình. Lại nói, cô tiến vào dã ngoại là vì thu thập Thiết Lê Mộc, vì kiếm tiền, cũng không phải là vì bảo hộ mấy cái vướng víu này ......Nhưng lời anh trai nói, lại không thể không nghe, nghĩ đến chỗ này Tạ Linh Chi trong lòng rất khó chịu. Tạ Xuyên Khung nói: " Còn có, em chỉ là thể lực cùng tinh thần lực hơi cao hơn Quý Dữu mà thôi. Đây là bởi vì cái gì, em chẳng lẽ còn không biết sao, đây là bởi vì công lao cực khổ của ba, ba cố gắng kiếm tiền mua cho em đủ loại thuốc bổ, mới tạo được nền tảng cho em, thiên phú của em chỉ là do ba ban cho, có phải công sức của em không ? Tại sao em lại tự hào về điều này?"

" Người cho rằng mình mạnh mẽ bằng Ryan sao? Đã không có năng lực đó, sao lại coi thường người khác ? Dựa vào cái gì coi người khác là phế vật ?"

" Anh nhìn năng lực thực chiến của em còn không sánh bằng A Dữu! " 

" Về sau, lại để cho anh nghe từ miệng em nói một từ "phế vật" liền ......." Tạ Xuyên Khung  ánh mắt lạnh lùng, giơ tay lên làm cho tư thế công kích.....

Tính tình Tạ Xuyên Khung luôn luôn ôn hòa, làm người cũng vô cùng trầm ổn, đây là lần đầu tiên anh ở trước mặt hàng xóm nói ra nhiều lời như vậy. Ngữ khí cùng vẻ mặt đều rất nghiêm túc và nghiêm khắc. Chỉ nghe được mấy câu, sắc mặt Tạ Linh Chi thay đổi rõ rệt, anh trai cô vẫn luôn sủng ái cô, có chuyện tốt sẽ ưu tiên cô, đây là lần đầu tiên Tạ Linh Chi nghe thấy lời lẽ cay nghiệt như vậy từ anh trai của mình. Tạ Linh Chi cảm thấy có chút ủy khuất. 

Cô khổ sở mà cúi đầu xuống, tự mình hướng bên trái đi. Rõ ràng, cô đã đồng ý với sự sắp xếp của anh trai mình, nhưng Tạ Linh Chi vừa đi được vài bước, cô đột nhiên bị Qúy Dữu chặn lại, Qúy Dữu nhìn chằm chằm Tạ Linh Chi đang chán nản trước mặt, cô hơi nâng cằm , nghiêm nghị nói: " Tạ Linh Chi, tôi biết anh Khung dù có giáo huấn cô như vậy nhưng tận đáy lòng cô vẫn nghĩ tôi là một phế vật !"

Tạ Linh Chi sửng sốt, đang muốn nói ngươi có chút tự nhận thức, nhưng còn chưa kịp nói chuyện, cô đột nhiên nghe Qúy Dữu trước mặt nói: " Đã như vậy, chúng ta đánh một trận đi ! Xem là cô, người có tinh thần lực cấp C, thể chất cấp D là thiên tài lợi hại hay là tôi có tinh thần lực và thể chất song phế vật lợi hại !"

Gì ???

Tạ Linh Chi càng kinh ngạc hơn .

Cái phế vật này vậy mà nói ra được lời như thế sao ?

Là thời tiết hôm nay xảy ra vấn đề à ?

Quý Dữu làm tư thế : " Đến đây đi !"

Không đánh !

Chứng minh như thế nào mình không phải là phế vật ?

Quý Dữu chưa bao giờ là người chỉ biết ngồi chờ bị ức hiếp mà cũng không biết chống cự. Tất nhiên Tạ Linh Chi lúc nào cũng luôn miệng nói mình là phế vật, như vậy chính mình sẽ dùng hành động thực tế để làm cho đối phương ngậm miệng. Còn có phương thức gì ? Chính là cùng đối phương đánh nhau một trận đơn giản thô bạo nhưng lại đơn giản sáng tỏ. 

Đánh !

Bây giờ !

Lập tức !

Lập tức !

Quý Dữu trong mắt dấy lên hừng hực chiến ý !

Tạ Linh Chi sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng lại, sau đó cô trên dưới dò xét Quý Dữu, khóe miệng không khỏi câu lên, có chút giễu cợt: " Không phải bởi vì ngươi mới có một vũ khí năng lượng cấp 2 nên lòng tự tin của ngươi liền bùng nổ sao ?"

Vừa nói, trong mắt cô vừa run lên: " Ngươi thật sự cho là, bằng vào một kiện vũ khí cấp 2 liền có thể đánh thắng ta ?"

Trong thời đại Tinh Tế, tại sao chúng ta cần phải phân chia đẳng cấp cho tinh thần lực và thể chất bởi vì đẳng cấp khác nhau giữa các cấp độ là rất lớn, năng lực của hai người cũng khác nhau, phế vật song F nếu muốn đánh thắng song E chỉ có thể mượn sử dụng ngoại lực mới có hy vọng thắng được. Chỉ cần vượt qua một cấp độ đã rất khó khăn rồi. Càng đừng nói là Tạ Linh Chi là thể chất cấp C, tinh thần lực cấp D, mà Qúy Dữu đây ? Quý Dữu thể chất là cấp E, tinh thần lực thế nhưng lại là cấp F, sự khác biệt giữa họ không chỉ là một cấp độ.

Sự thật là như thế.

Tạ Linh Chi nhếch lên khóe miệng cười mỉa mai: " Ngươi nằm mơ a !"

"Không !"

" Không có vũ khí cấp 2 !"

Qúy Dữu dương dương khóe miệng, nhìn chăm chú vào Tạ Linh Chi nghiêm mặt nói: " Ta không dùng vũ khí !"

" Cái gì ?"

" Cái gì ? "

Đùa giỡn hay sao ? Không chỉ là Tạ Linh Chi chấn kinh, mà ngay cả Leah, bà Jenny và Tạ Xuyên Khung ở một bên đều kinh ngạc xoay người nhìn về phía Quý Dữu.

Qúy Dữu đang nói đùa sao ?

Đương nhiên không.

Cô nhướng mày, nghiêm túc nói: " Tôi nói rồi_khi hai người chúng ta đánh nhau, chúng ta không dùng vũ khí chỉ dựa vào nắm đấm và cú đá ! Thế thì sao ?"

A ?

Tạ Linh Chi quả thực không thể tin vào tai của mình.

Chẳng lẽ gió quá lớn ?

 Leah vốn đã sốt ruột, vội vàng bước tới, ngăn cản Qúy Dữu lắc đầu nói: " A Dữu đừng nói nhảm !"

Bà Jenny cũng nói: " A Dữu đừng làm loạn !"

Trong mắt của mọi người, Qúy Dữu hoàn toàn là đang quấy rối. Nếu dùng ngoại lực, chẳng hạn như vũ khí năng lượng .......Nếu Quý Dữu muốn khiêu chiến Tạ Linh Chi vẫn có sức chiến đấu. Đúng vậy, là sức mạnh để chiến đấu, không phải là đánh bại. Nhưng không có sự trợ giúp của vũ khí năng lượng, chỉ bằng hai tay hai chân với Quý Dữu muốn đánh bại Tạ Linh Chi ? 

Quả thật là lời nói vô căn cứ !

Sau khi kinh ngạc, Tạ Linh Chi chợt nhíu mày, nhìn về phía Quý Dữu nói:" Ngươi xác định ?"

Qúy Dữu: " Xác định !"

Tạ Linh Chi: " Không cần bất kỳ vũ khí nào ?"

Qúy Dữu: " đừng nói nhảm nữa ! Phóng ngựa đến đây đi !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro