Chương 76 : Cùng Nhau Cược Sẽ Chết Sớm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Dữu : "..."

Tuy rằng sợ hãi muốn chết, nhưng vẻ mặt của cô lại vô cùng bình tĩnh, cô giả vờ như không nghe thấy lời nói sâu xa của Nhạc Tê Quang, đeo cho mình một thiết bị cách ly, sau khi cắt đứt mọi âm thanh và ánh mắt ác ý, thế giới trong chốc lát trở nên thanh tịnh.

Quý Dữu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
...

Lần này không có học sinh nào bị tuột xích, chỉ trong vòng chưa đầy 5 phút, tất cả tân sinh viên đã lên phi thuyền thành công, ngay sau đó, phi thuyền khởi hành và hướng về phía nam bán cầu của Lãm Nguyệt Tinh - địa điểm diễn tập không phải ở trường học mà là trên một ngọn núi trong rừng.

Khu rừng trên núi này thuộc về trường quân sự Lãm Nguyệt Tinh, từ trước đến nay được sử dụng làm nơi diễn tập của học sinh, mỗi cây cỏ, đất đá trong đó, thậm chí cả hàm lượng oxy trong không khí đều được trường học thiết kế cẩn thận.

Điều này có nghĩa là có thể có vô số cạm bẫy ẩn giấu bên trong.

Đến nơi, hiệu trưởng Hồng không hề nói nhảm: "Mọi người chú ý chuẩn bị hạ cánh. Ở đây tôi muốn nhấn mạnh một điều nữa: trong số 5.000 người, chỉ có 500 người có thể sống sót, nhưng - tôi sẽ chỉ cho các người 3 ngày! Sau khi hết thời gian ba ngày, tiêu chuẩn tối thiểu cho số lượng 'người chết' là 4.500. Thêm một người nữa cũng không được. Nếu không đạt tiêu chuẩn, tất cả mọi người sẽ bị khấu trừ 100 tích phân!"

Tất cả học sinh mới: "!!!"

Thật đen tối.

Thật tàn nhẫn.

Thật độc ác.

...

Hiệu trưởng Hồng nói: "Trong thời gian đó, nếu giết một người sẽ được thưởng 1 điểm, lấy được đạo cụ quan trọng sẽ được thưởng 10 điểm. Ngoài ra, đạo cụ còn có thể cướp được. Các quy định khác đã được gửi đến máy nhận tin tạm thời của các người và có thể tự mở."

Các tân sinh viên đều có vẻ chán nản.

Hiệu trưởng Hồng nhìn quanh một lượt, rất hài lòng, sau đó đột nhiên nghiêm túc nói: "Với sự phát triển của khoa học công nghệ cho đến nay, con người chúng ta đã đi từng bước vào không gian và mở ra vương quốc của 6 thiên hà đến tự do du hành trong vũ trụ. Có tàu vũ trụ, có cơ giáp, quang não, tinh hạm... Khoa học công nghệ của chúng ta đang dần phát triển và chúng ta ngày càng quen, thích nghi và không thể làm gì nếu không có sức mạnh của những công nghệ này. Nhưng hôm nay các giáo viên sẽ cho các em một khóa đầu tiên là: đừng bao giờ đánh mất sức mạnh của chính mình!"

Các tân sinh viên nghe xong, vẻ mặt từ chán nản chuyển sang ngưng đọng...

Hiệu trưởng Hồng nói: "Nhân loại từ con số không phát triển đến hiện tại, luôn dựa vào sức mạnh và trí tuệ của chính mình. Khi một ngày nào đó, bạn rơi vào tình thế tuyệt vọng, tàu vũ trụ bị hư hỏng, máy móc bị hỏng và năng lượng cạn kiệt. .. các thế lực bên ngoài mà bạn có thể sử dụng. Mọi thứ đều mất trật tự, và kẻ thù của bạn vẫn đang háo hức theo dõi từ bên ngoài, bạn định làm gì?"

Hỏi một câu, hiệu trưởng Hồng không đợi ai trả lời, liền nói: "Đương nhiên lũ ngốc không còn cách nào khác là phải rửa cổ rồi đưa đi cho người khác làm thịt. Theo tôi thấy, trong số các người thì không thiếu kẻ ngu ngốc như này."

Tất cả học sinh mới: "..."

Hiệu trưởng Hồng - Chẳng phải phạm vi lời nói đả kích của ngài có hơi quá lớn sao?

Hiệu trưởng Hồng: "Với sự phát triển của khoa học công nghệ nhân loại đến nay, chúng ta tưởng mình đủ sức nhưng cuộc sống vẫn chưa ổn định, lành mạnh. Chúng ta đang phải đối mặt với rất nhiều thách thức. Trước đây có những lo lắng nội bộ do cướp biển gây ra. Sau đó còn có những lo lắng bên ngoài do tinh thú bùng phát, một số hành tinh nghèo khó vẫn đang có nạn đói... Sở dĩ các người có thể yên tâm đứng ở trường học tập là vì có người đang gánh gánh nặng cho các người ."

Trầm mặc.

Im lặng.

...

Khung cảnh yên tĩnh đến chết người, nhưng giọng nói của Hiệu trưởng Hồng chợt dịu xuống: "Học viện quân sự Lãm Nguyệt Tinh của chúng ta là một trong mười trường nổi tiếng hàng đầu của liên minh. Trong hàng ngàn năm qua, chúng ta đã đào tạo ra một số lượng lớn học sinh xuất sắc, có công đóng góp cho sự ổn định của liên minh. Họ đã có vô số đóng góp cho hạnh phúc của người dân... Họ khiến tất cả chúng ta đều kiêu ngạo và tự hào. Mọi người ở đây, tôi hy vọng rằng một ngày nào đó, các người có thể trở thành một trong số họ. Vậy nên - chúng ta dụng tâm cho các người khóa thứ nhất a ."

...

Tàu vũ trụ hạ cánh.

Các tân sinh viên lần lượt bị ném vào khu rừng đã được bố trí sẵn, có người đụng phải nhau, có người chiến đấu một mình.

Quý Dữu mang theo mã số ma quái ngắn ngủi 4444. Cô thật may mắn, sau khi hạ cánh lần này chỉ có một mình, sau khi nhìn quanh, Quý Dữu không dám sơ suất, trước tiên cô tìm thấy một cái cây và trèo lên. Cô dự định quan sát môi trường xung quanh.

Quý Dữu giật mình trước cảnh tượng này. Cách cô khoảng 500 mét, có vài người, nhưng họ đã đánh nhau, chưa đầy một phút, có một anh chàng xui xẻo đeo giá trị sinh mệnh chuyển đỏ. Chưa kịp phát ra báo động đã bị loại.

Anh chàng xui xẻo nằm trên mặt đất chờ robot kéo xác mình với vẻ mặt bất lực, hét lên: "Ahhh... Tôi không cam lòng ! Tôi chưa tự tay chém chết số 4444 Quý Dữu! Làm sao có thể chết được?

Nhìn thấy cảnh tượng này, Quý Dữu toàn thân rùng mình, cuộn mình thành hình chim cút, không dám cử động.

Đồng thời, trong phòng huấn luyện viên giám sát .

Một giáo viên nói: "Những tân sinh viên này phẩm chất rất tốt, hai người trong số họ đã vượt qua cấp S về sức mạnh tinh thần. Nhạc Tê Nguyên từ khoa chiến đấu cơ giáp và Thẩm Trường Thanh từ khoa chế tạo cơ giáp. Chín người đã vượt qua cấp S về thể chất. Hệ chiến đấu cơ giáp là Nhạc Tê Quang, Sở Kiều Kiều, Lance You , Louis Casser... Ngoài ra, còn có 507 người đã đột phá được sức mạnh tinh thần cấp A, 809 người đã đạt được thể lực cấp A, và..."

Hiệu trưởng Hồng cười nói: " Đều là những tài năng tốt. Tôi hy vọng bọn họ có thể xứng đáng với sự mong đợi."

Một giáo viên tò mò hỏi: " Mọi người nghĩ đợt này cuối cùng sẽ còn lại bao nhiêu người?"

Mặc dù nói chỉ được phép ở lại 500 người, nhưng khi chiến đấu, các học sinh cũng không thèm đếm xỉa, cuối cùng còn lại hơn 400 người, coi như tốt.

Một giáo viên nói: "Tôi nghĩ chắc còn lại hơn 400 người."

Một người khác nói: "Tôi cũng nghĩ vậy".

Hiệu trưởng Hồng giơ tay sờ cằm một lúc rồi nói: "Ừ...nhiều như vậy không thể được, sống quá nhiều bọn hắn sẽ dễ kiêu ngạo. Cần phải làm gì đó, sau đó để bọn hắn sống sót khoảng 200."

Giáo viên: "..."

Hiệu trưởng đen tối quá.

Quả nhiên - không hổ là người đàn ông được coi là giáo viên không được yêu thích và không được yêu mến nhất trong trường trong những năm qua.

Các giáo viên ở trong phòng giám sát thảo luận về nội dung giảng dạy, đột nhiên một nam giáo viên mỉm cười nói: "Hiệu trưởng Hồng, lần này thầy đã lừa được học sinh số 4444. Tôi nghe nói em ấy đến từ hành tinh số 101. Thể chất cùng tinh thần lực chỉ ở cấp E..."

" Bị nhiều người vây giết như vậy, bạn học Quý Dữu đáng thương này vận mệnh thật thảm a."

"Tư chất của cô ấy kém quá, cho dù không có người ở bên cạnh giết cô ấy, cô ấy cũng không thể sống sót được lâu."

" Ai nha ! Sống khó quá, lại bị hiệu trưởng lừa gạt."

" Thảm!"

Hiệu trưởng Hồng: " Khục..."

Người trong cuộc còn có mặt ở đây nên không được nói xấu nói sau lưng vì thế các thầy cô liền im bặt.

Hiệu trưởng Hồng hoàn toàn không cảm thấy áy náy trước tình cảnh bi thảm mà mình đã gây ra cho Quý Dữu, ngược lại còn cười nói: "Nếu chỉ thông minh mà không khôn ngoan thì em ấy sẽ không sống được lâu. Em ấy nên được tăng thêm một chút ký ức."

Không có việc gì làm, Hồng hiệu trưởng nói: "Nếu không, chúng ta đánh cược xem em có thể sống được bao lâu."

Các giáo viên nghe vậy lập tức hứng thú, lần lượt nói:

"Mười phút. Với vẻ mặt đoản mệnh của em ấy, 10 phút là khá tốt."

"Nửa giờ, không thể nhiều hơn."

"Tôi sẽ đặt cược trong 2 giờ. Nếu may mắn vẫn ở một mình thì sao? Không chừng có thể kiên trì trong vài phút."

"Trong bốn giờ nữa, em ấy chắc chắn sẽ chết."

"Tại sao các ngươi đều đoán được thời gian ngắn như vậy? Hãy cho đứa trẻ này một chút tự tin... Tôi mạnh dạn khẳng định, em ấy có thể sống được 4 giờ 4 phút 4 giây."

"..."

Sau đó--

Quý Dữu, người được hiệu trưởng và các giáo viên thông báo rằng cô sẽ chết ngay lập tức, đã ở trên cây một lúc, khi cuộc chiến bên kia sắp lắng xuống, cô đột nhiên nhảy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro