Chương 80 : Sơn Cùng Thủy Tận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***Thành ngữ sơn cùng thủy tận phản ánh diện rộng khắp của việc đi lại. Với ý nghĩa này, sơn cùng thủy tận trở nên gần gũi với cùng trời cuối đất.

Nơi sơn cùng thủy tận cũng là nơi cuối cùng. Cái cuối cùng của con đường, của kế sinh nhai đồng nhất với sự bế tắc, không lối thoát và tuyệt vọng. Đó là khi hoàn cảnh, cuộc sống dồn con người đến chân tường, vào ngõ hẻm, không còn con đường nào khác ngoài con đường duy nhất, con đường cuối cùng. [ sưu tầm]

Đầu bị một sợi dây mỏng giữ chặt, đung đưa trong gió mưa, cố gắng không để rơi ra...

Quý Dữu đã vượt qua loại cảm giác khủng khiếp này, sau khi sửng sốt một lát, Quý Dữu kinh ngạc nói: "Nếu cậu không giết tôi, vậy liền thả tôi đi..."

Khi nói ra lời này, cô không hề có ý nghĩ người khác sẽ thực sự tha mạng cho cô.

Tuy nhiên--

Đối phương nghe xong, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Được."

Quý Dữu : "Hả?"

Cô ấy thực sự bị sốc.

Ngay sau đó, bàn tay siết chặt như sắt đang ôm chặt Quý Dữu của người này lại nhẹ nhàng buông cô ra.

Chân vừa chạm đất, Quý Dữu muốn chạy, nhưng cô bị kìm lại, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, trong màn đêm mờ mịt, khuôn mặt người đó không rõ ràng, nhưng cô có thể thấy rõ anh ta có một đầu tóc ngắn, màu tóc mơ hồ nhìn hẳn là màu nâu sẫm, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú...

Quý Dữu hỏi: “Sao ngươi không giết ta?”

Cô thực sự không thể hiểu được .

Không hiểu rõ, lòng cô như thắt lại, khó chịu…

Cô vốn tưởng rằng không thể chờ đợi câu trả lời, nhưng người trước mặt này lại thực sự mỉm cười nói: “ Tôi sẽ không giết cậu vì cậu xinh đẹp.”

Giọng nói khàn khàn và trầm ấm của anh đã biến mất và trở nên trong trẻo tươi mát.

Quý Dữu: "..."

Chợt, đôi mắt cô đột nhiên mở to: "Anh... anh... anh là con gái???" Đợi đã... giọng nói quen thuộc này, dáng vẻ mơ hồ này, chẳng phải là người trông rất đẹp trai và ngầu sao - —

Đồng tử Quý Dữu co rút lại: “ Cậu... cậu chính là Sở Kiều Kiều đó sao?”

Sở Kiều Kiều khẽ mỉm cười nói: "Ừ."

Quý Dữuv: "!!!"

Sở Kiều Kiều nói: “Người đẹp có đặc quyền miễn chết ở chỗ ta a.”

Quý Dữu : "..."

Sở Kiều Kiều nói: “Vừa rồi tôi sờ mặt cậu, trông cậu thật đẹp mắt .”

Quý Dữu : "..."

Những từ này...

Nó thực sự—nghe như thế nào, nó biến thái đến thế nào.

Sở Kiều Kiều đột nhiên tiến lại gần, Quý Dữu rõ ràng là đang choáng váng, sợ hãi, hồi lâu không kịp phản ứng, cô ấy duỗi ngón tay mảnh khảnh ra, hơi nâng gò má của Quý Dữu lên, vẻ mặt đầy si mê nói: “Thật là xinh đẹp."

Quý Dữu : "..."

Cô cảm thấy như tóc mình đang dựng đứng.

Cái này……

Cái này……

Chuyện này...cô chưa từng thấy cô gái nào biến thái như vậy bao giờ. Nhìn cô ấy tính tình có vẻ hơi nóng nảy, giọng nói hơi to, cách làm cũng hơi thô bạo... Làm sao - tại sao ở chỗ riêng tư cô ấy lại biến thái như vậy!

Ôi mẹ ơi~

Mạng chó đang bị đe dọa!

Rút lui!

Quý Dữu lùi lại một bước, nói: "Vậy - nếu cậu không giết tôi, tôi... tôi liền rời đi?"

Sở Kiều Kiều có chút tiếc nuối thu hồi tay lại, gật đầu: "Được."

Quý Dữu : "..."

Cô lùi lại một bước, hai bước, ba bước, quay người lại và bắt đầu chạy điên cuồng.

1 giây.

2 giây.

3 giây.

Chạy một hồi, xác định Sở Kiều Kiều không đuổi kịp, Quý Dữu không khỏi vỗ vỗ trái tim mình, cảm giác như vừa bò ra khỏi nước, toát mồ hôi lạnh.

Nhịp tim của Quý Dữu cuối cùng cũng trở nên nhịp nhàng, cô không khỏi nói: “Sao một cô gái có cái tên dễ thương như thế, lại có dung mạo xinh đẹp phóng khoáng ...như thế nào lại có tính cách biến thái như vậy nha? Quả nhiên, không hổ có thể trộn lẫn với tiểu khả ái làm cay mắt ?"

Nhắc đến tiểu khả ái làm cay mắt , lần này tôi không có gặp anh ấy, chẳng lẽ anh ấy đã bị loại rồi sao?

Nên là.

Tiểu khả ái làm cay mắt có tính cách mong manh yếu đuối hơn con gái, nếu không bị loại mới có quỷ.

Quý Dữu không còn quan tâm đến điều này nữa, đối với địa điểm Thực Nhân Hoa, bởi vì nghĩ rằng Sở Kiều Kiều sẽ ở đó nên Quý Dữu không dám đến đó nữa, cô phải tìm một cái bẫy mới và tiếp tục nhiệm vụ đi săn .

Ai !

Trong đêm tối, Quý Dữu rất cẩn thận, dọc đường trong gang tấc tránh được vài nhóm người, nhưng cũng không có phát hiện gì mới, lúc này đã là đêm khuya, đoán chừng rất nhiều tân sinh viên đã tìm được nơi ẩn náu an toàn hơn. và nghỉ ngơi nên dọc đường đi không có nhiều người.

Quý Dữu cũng muốn ngủ.

Đây chỉ là đêm đầu tiên, nếu không nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ không còn sức lực đương đầu với cuộc chiến. Nhưng - trong vùng hoang dã, khắp nơi đều có cạm bẫy và kẻ sát nhân... Đâu là nơi an toàn?

Quý Dữu xoa xoa lông mày, cảm thấy trải qua ngày hôm nay giống như đi trên dây, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy mệt mỏi.

Sức mạnh!

sức mạnh!

Sức mạnh là trên hết!

Nếu cô mạnh mẽ như Nhạc Tê Quang và Nhạc Tê Nguyên thì cô sẽ không cần phải trốn tránh nữa, chỉ cần đi ra ngoài và hét lên một cách ngạo mạn như Nhạc Tê Quang...

Bỗng nhiên--

Một giọng nói yếu ớt, nhỏ nhẹ đang tiến lại gần.

Sắc mặt Quý Dữu ngưng đọng, cô nhanh chóng dừng lại, cẩn thận lắng nghe——

Đó là con người.

Có người đang đi về hướng này, hình như có nhiều hơn một người, khoảng cách càng ngày càng gần.

Quý Dữu trở nên lo lắng.

Chạy?

Không chạy?

Nếu chạy, khoảng cách gần như vậy sẽ lập tức bị phát hiện, nếu thể chất của đối phương giống như cây gậy lớn suýt giết chết cô... thì cô căn bản không thể chạy được.

Không chạy?

Chờ chết?

Quý Dữu nắm chặt nắm đấm, nín thở, cố gắng hết sức ẩn mình trong bụi cỏ, hy vọng đoàn người đối phương chỉ đi ngang qua mà không tìm thấy mình.

1 giây.

2 giây.

3 giây.

Tuy nhiên - vận may của Quý Dữu dường như đã dùng hết sau khi gặp phải cây gậy lớn đó, và vận rủi của một quỷ đoản mệnh đã bao trùm lấy cô.

"Huh?"

"Mọi người ở đâu?"

" Người đang trốn ở đâu?"

“Vừa rồi cậu vẫn có thể nhìn thấy nha?”

Quý Dữu : "!!!"

—— Nhạc Tê Quang.

Oan gia a.

Tại sao người này lại phiền phức như vậy? Tôi chỉ nghĩ về anh ấy một lúc, rồi anh ấy xuất hiện ngay lập tức.

"Meo meo nhỏ~"

“Ra ngoài nhanh lên~”

"Hãy ngoan nhé~"

“ Baba sẽ để con chết một cách vui vẻ.”

Quý Dữu : "..."

Chết tiệt.

Nhạc Tê Quang táo bạo điên cuồng cố ý hạ thấp giọng nói, ngữ khí dỗ dành như thú cưng, đáng sợ như ma quỷ.

Ở một bên, Nhạc Tê Nguyên giơ tay chỉ ra vị trí của Quý Dữu một cách chính xác, nói: "Nó ở đó ..."

Sau khi bị trừ 100 điểm một cách khó hiểu, Nhạc Tê Nguyên điên cuồng gửi thư phàn nàn cho giáo viên hướng dẫn trong khi nỗ lực kiếm điểm, tính đến nay, anh và người anh trai thiểu năng đã cùng nhau giết chết 80 người.

Tuy nhiên--

Vẫn chưa bù đắp được sự thiếu hụt.

Điểm hiện tại của Nhạc Tê Nguyên: -10.

Đúng rồi.

Trừ 10 điểm.

Số lượng từ chói mắt này đã chọc tức Nhạc Tê Nguyên vốn luôn bình tĩnh, ngay cả người anh trai đần độn và thiểu năng của anh cũng có nhiều điểm hơn anh, Nhạc Tê Nguyên làm sao có thể chịu đựng được?

Giết!

Không ngừng giết chóc.

Chỉ có giết chóc... mới giải quyết được đau buồn và giận dữ.

Nhạc Tê Nguyên giơ tay một cách tàn nhẫn và thờ ơ, Quý Dữu ngay lập tức trở thành cá nằm trên thớt.

Quý Dữu : "..."

Cô hận a.

Nhạc Tê Quang nhìn qua thì thấy đúng là như vậy, lập tức kiêu ngạo bước tới, vẻ mặt tà ác nói: “Thì ra con sâu bọ khó ưa này đang trốn ở đây, tôi hỏi cậu, vừa rồi baba kêu cậu thành thành thật thật đi ra, tại sao cậu lại trốn?"

Nhạc Tê Nguyên nói: "Đừng nói nhảm nữa, chúng ta nhanh chóng giải quyết đi. Chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi ."

“Ngươi muốn chết như thế nào?” Nhạc Tê Quang nhìn bóng người đang trốn trong bụi cỏ, lớn tiếng nói: “Nào, gọi baba đi, baba sẽ cho con một trận vui vẻ.”

Quý Dữu : "..."












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro