C206: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này tác giả Edit phần 1 khoá nên mình edit nha
______

Nhưng mà, làm được đến bước này đã là tận tình tận nghĩa.

Rốt cuộc nàng ta muốn thông đồng cùng đối tượng của Mộ Ngôn tỷ tỷ, Mộ Ngôn còn có thể như vậy lót cho nàng ta áo khoách đồng phục của bản thân.

Là tính tình quá tốt hay là không thèm để ý?

Nghĩ không ra nghĩ không ra, lúc này không hiểu được tâm tư của tỷ tỷ.

Lục Dã cũng không có một lần nhìn đến cái cô nàng kia, nhưng lại mở miệng châm chọc Mộ Ngôn, "Ngươi rảnh rổi quản quá quá rộng."

Cái gì quản ngươi mới là nhân sinh đại sự, lại mẹ ngươi thấy, hạt gà nhi loạn xả. **

** (đoạn này không biết truyền đạt tới mọi người như thế nào haha)

Kẻ lừa đảo.

Mộ Ngôn nghe vậy, nhìn thoáng qua Lục Dã, "Còn tốt."

Mộ Ngôn tính tình quá tốt,hay là không thèm để ý cho nên tính tình mới tốt.

Chẳng lẽ lôi kéo cái chân liền phải băm tay người ta?

enmm...

Việc này tuy rằng Mộ Ngôn làm được, nhưng là không cần thiết a.

Sống lâu như vậy, so đo nhiều chuyện như vậy, việc gì cũng đi so đo thì có khả năng Mộ Ngôn sẽ chết sớm, tâm mệt mà chết.

Lục Dã: "......"

A, nữ nhân.

Hắn không muốn nhìn Mộ Ngôn nữa, đang muốn bước nhanh đi, Mộ Ngôn ở hắn phía sau chậm rì rì nói, "Ngươi còn muốn notebook nữa không?"

Nàng tuy rằng không nghe giảng bài, nhưng bút ký vẫn sẽ ghi, có một số thời điểm ghi bút ký so thầy giáo ghi còn tốt hơn.

Chân Lục Dã lảo đảo một cái, nguy hiểm ổn định lại chính mình, mặt trơ ra, "Không cần."

"Còn sách của ta thì sao?"

Lục Dã: "......"

Hắn quay đầu nhìn Mộ Ngôn, "Còn sách cái gì, ai muốn ngươi notebook."

Mộ Ngôn chớp mắt, "Còn tốt đi, ngươi không cần."

Lục Dã nhìn nàng.

Nội tâm như quét qua vô số làn đạn, nhưng mà biểu tình lãnh khốc vô cùng, thoạt nhìn giốnh như là muốn đánh nhau.

Thừa nhận?

Không, đời này cũng không thể thừa nhận, quá mất mặt.

Mộ Ngôn đọc trong ánh mắt Lục Dã không phải quá hiểu, mạch não hắn Mộ Ngôn vĩnh viễn đều không thể hiểu.

Nghe được nội tâm Lục Dã spam làn đạn, nàng trầm mặc thật lâu, sau cuối cùng vỗ vỗ bả vai Lục Dã.

"Tốt đi, ngươi không có tìm người chặn ta, không có tìm người hỏi ta muốn bài tập notebook."

Lục Dã: "......"

"Đi thôi, đi học."

"......"

Lục Dã cứng còng tại chỗ, cả người thành một khối khối băng, sau đó khối băng này nhanh chóng rách nát.

Cuối cùng ——

Hắn mặt không đổi sắc theo sau, ánh mắt liếc mắt Mộ Ngôn một cái.

Lúc trước nghĩ là muốn chỉnh Mộ Ngôn một chút, không biết như thế nào liền nghĩ đến biện pháp này.

Mấu chốt là, hắn còn cảm thấy dạy dỗ đặc biệt

Sau đó, liền làm.

Lục Dã không muốn cùng Mộ Ngôn giao lưu nhiều, bước nhanh tránh đi.

Nhưng thật ra có điểm giống chạy trối chết.

Mộ Ngôn ở phía sau nhìn, đôi tay ôm ngực từ từ đi tới.

Không nhanh không chậm, bộ dáng không nóng nảy một chút nào.

·

"Tại sao các ngươi hai người cùng nhau đến muộn?"

Chủ nhiệm lớp hoài nghi nhìn Mộ Ngôn cùng Lục Dã.

" Hăng hái làm việc chính nghĩa."

"Ngủ trễ."

Hai người thanh âm đồng thời vang lên, bất đồng chính là Mộ Ngôn chính là nói thật, Lục Dã chính là lời nói dối.

Gần đây bên trong trường đều bát quái về hai người Mộ Ngôn cùng Lục Dã.

Hiện tại hai người lại cùng nhau đến muộn, không......

Không phải đến trễ, mà là tiết thứ nhất cũng đã kết thúc.

Sắc mặt Chủ nhiệm lớp không được tốt lắm.

"Có phải hay không cho rằng chính mình thành tích tốt, liền lý do giống nhau cũng lười tìm ra trước! Sao?!"

Âm thanh của chủ nhiệm lớp đột nhiên đề cao, cảm thấy cái này lý do quá mức có lệ.

"Ngươi như thế nào không đỡ người già qua đường?" Niên cấp chủ nhiệm tức giận nhìn Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn nhìn hắn trầm mặc, không nói.

Lục Dã cũng trầm mặc, không nói.

Chờ đến khi chủ nhiệm lớp quở trách hai người xong, rốt cuộc thành tích cả hai đều khá tốt, nên niên cấp chủ nhiệm cũng luyến tiếc phê bình tiếp.

"Lần sau không được đến muộn nữa, nếu không ấn nội quy trường học xử lý!"

·

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro