C71 - TG8: Nữ phụ trong truyện Mary Sue (P3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: dtl271107

Nhớ vote cho mình nha!

Phế hậu lãnh cung Mộ Dung Hàn, giờ phút này, hốc mắt như muốn nứt ra, hai mắt đỏ đậm, ánh mắt phảng phất như muốn ăn thịt người trừng mắt nhìn Mộc Hương.

Mộc Hương cũng không cam lòng yếu thế, trợn mắt ngược lại, "Ngươi trừng ta cũng vô dụng, đây là phụng ý tứ của Phùng công công. Ta đã sớm nói với ngươi, tại lãnh cung hắn chính là trời, đắc tội hắn sẽ không có quả ngọt để ăn! Tối hôm qua ngươi như quỷ gào suốt một đêm, quấy rầy Phùng công công nghỉ ngơi, hắn chỉ cắt của ngươi ba ngày cơm canh là còn nhẹ."

Sáng sớm, Phùng Toàn tức đến hộc máu nói chuyện với Mộc Hương, yêu cầu hai ngày tới không cần đưa cơm cho Tô thị, để nàng đói mấy ngày.

Phần lớn nữ nhân bị đưa tới lãnh cung đều như thế, ban đầu đều sẽ không cam tô, quỷ khóc sói gào muốn gặp hoàng thượng. Những lúc như vậy, lãnh cung có một đoạn thời gian không được an ổn.

Phùng Toàn nghĩ ra một biện pháp, ai gào liền cho đói mấy ngày, đói không có sức lực kêu, tất nhiên sẽ dừng lại.

Tất cả mọi người đều bị bỏ đói hai ngày, thời gian lâu hơn, chết đói sẽ rất phiền toái. Nhưng hôm qua, Mộ Dung Hàn kêu to suốt một đêm, còn dám "Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng" phá cửa, Phùng Toàn vài lần bị đánh thức, vì vậy nghẹn một bụng hỏa khí, sáng sớm liền phân phó Mộc Hương để nàng đói ba ngày.

Mộ Dung Hàn đường đường là thiên tử, có khi nào phải chịu cảnh đau khổ cùng nghèo túng như thế? Tự nhiên bị biến thành một Tô thị bị nhốt trong lãnh cung, còn không biết tình huống thân thể mình hiện tại, giờ đến cả cung nữ thái giám nhỏ nhoi còn dám chà đạp hắn, làm sao hắn không giận cho được?

"Làm càn! Trẫm muốn tru di cửu tộc của ngươi!"

Làm hoàng đế lâu rồi, theo bản năng hắn liền buột miệng thốt ra những lời này.

Mộc Hương vừa nghe, sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệch, vội đi lên che hắn miệng, "Ngươi không muốn sống nữa? Lời này là lời ngươi có thể nói được sao? Tô thị, đầu óc của ngươi có phải hỏng rồi không? Muốn chết cũng đừng kéo ta theo!"

"Trẫm" là từ chỉ có thể được hoàng thượng tự xưng, tru di cửu tộc cũng là quyền hành chỉ hoàng thượng sử dụng. Chưa nói đến việc hiện tại Tô thị là phế hậu, kể cả thời điểm nàng là hoàng hậu, nàng đều không có tư cách nói lời này!

Lúc này, hắn còn chưa thích ứng hoàn toàn với cơ thể mảnh mai, vô lực này, bởi vậy trốn không kịp mà bị Mộc Hương bịt miệng lại. Bị một cung nữ thô bỉ chạm vào mặt rồng, trong lòng Mộ Dung Hàn càng nghẹn khuất, nhưng hắn cũng rõ vừa rồi buột miệng thốt ra câu nói đó sẽ mang đến cho hắn bao nhiêu nguy hiểm. Hắn cố nén đi sự không khỏe, tránh tay nàng. Hơn  nửa ngày mới cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.

"Hoàng thượng hôm nay thượng triều sao?" Hắn bất động thanh sắc cùng Mộc Hương nói lời khách sáo.

Mộc Hương thấy nàng an tĩnh lại, cũng sợ nàng lại nháo ra chuyện gì, vì vậy nói cho hắn, "Đương nhiên là có, không có việc gì thì sao phải không thượng triều?"

Thần sắc Mộ Dung Hàn biến đổi lớn, vẻ mặt không thể tin tưởng, "Như thế nào? Nàng* tại sao vẫn thượng triều?!"

*Trong tiếng Trung chỉ xưng 我 (tôi) - 你 (bạn) hoặc giống như I - You trong tiếng Anh vậy.

Mộc Hương hoài nghi nhìn về phía hắn, "Ngươi nói lời này thật kì lạ, hoàng thượng thượng triều là hết sức bình thường, không thượng triều mới là đại sự!"

"Tại sao, tại sao......" Mộ Dung Hàn khiếp sợ đến lẩm bẩm tự nói. Đây là  tình huống hắn hoàn toàn không nghĩ tới.

"Chính mình" vẫn thượng triều!

Hắn cho rằng, tình huống tốt nhất là thân thể hắn hôn mê, hắn chỉ là tạm thời ly hồn, như vậy có lẽ tìm được biện pháp là có thể trở về.

Dựa vào tình thế trước mắt có thể loại bỏ trường hợp này, trong cơ thể hắn có linh hồn, bởi vì thân thể hắn còn thượng triều. Linh hồn của hắn còn ở chỗ này, như vậy thân thể hắn chỉ có thể là linh hồn người khác.

Ban đầu hắn cho rằng tình huống tệ nhất chính là cùng Tô thị trao đổi, nhưng giờ hắn cảm thấy, khả năng sự việc sẽ không ngừng lại tại đây. 

Hắn đường đường là thiên tử, trải qua không biết bao nhiêu việc, gặp tình huống đột ngột này còn vô cùng kinh sợ, nhất thời thất thố. Nhưng Tô thị là một nữ tử, lại rất nhanh chóng thản nhiên tiếp thu, còn có thể trấn  định tự nhiên đi thượng triều. Bây giờ không có biện pháp nào khiến hắn càng thêm ưu sầu. 

Đương nhiên, còn có tình huống là, Tô thị cũng kinh hoảng thất thố, sợ bị người khác phát hiện, mới không trâu bắt chó đi cày, căng da đầu đi thượng triều.

Nhưng, loại ảo tưởng này nhanh chóng bị Mộc Hương đánh vỡ.

".... Hoàng thượng không chỉ đi thượng triều, hôm nay tâm tình còn khá tốt. Tiểu Bánh Trôi đến Ngự Thiện Phòng lấy đồ ăn, vừa lúc thấy hoàng thượng ban thưởng cho ngự trù. Toàn bộ người Ngự Thiện Phòng đều cao hứng muốn hỏng rồi. Một tháng qua, tâm tình hoàng thượng không tốt, mỗi khi đưa đồ ăn đều không vừa ý. Hôm nay cũng xem như được khen ngợi."

Mộ Dung Hàn khiếp sợ đến mức không tìm ra được ngôn ngữ nào hình dung được tâm tình của hắn.

Nữ nhân kia không chỉ trấn định tự nhiên ngồi lên ngôi vị hoàng đế của hắn, còn dường như rất hưởng thụ ?!

Cũng đúng, từ phế hậu lãnh cung, trở thành thiên tử, tại sao nàng không thể hưởng thụ? Thậm chí, có lẽ việc bọn họ trao đổi là một tay nàng lên kế hoạch!

Trong nháy mắt, Mộ Dung Hàn bỗng nhiên nghĩ tới cái suy đoán đáng sợ này, hắn điên cuồng bắt lấy cánh tay Mộc Hương, "Ta muốn gặp nàng! Ta muốn gặp nàng! Mau, bảo nàng tới gặp ta!"

Thực mau, hắn lại tự mình phủ định, "Không không, không được, không thể tìm nàng! Đi tìm Mộ Dung Triệt, ta muốn gặp Mộ Dung Triệt!"

Mộc Hương bị hắn bóp đến cánh tay đau nhức, một phen đẩy hắn ra, sắc mặt tối sầm lại, "Tô thị, ngươi thôi đi! Còn muốn gặp  Thuần Vương? Thuần Vương cũng là người ngươi muốn gặp là có thể gặp sao?"

Nàng chưa thấy ai giỏi lăn lộn như vậy, trong chốc lát muốn gặp hoàng thượng, chốc lát lại Thuần Vương, không ăn cơm còn có sức lăn lộn như vậy!

Mộ Dung Hàn thấy nàng không chịu đi, liền đẩy nàng ra, tự mình chạy ra phía cửa. Lúc Mộc Hương tiến vào cũng không có đóng cửa, quả nhiên hắn thành công xông ra.

Tuy nhiên, đại môn lãnh cung có khóa. Hắn chạy đến cửa cung, thấy trên mặt cửa có khóa, tình thế không tốt. Sau đó, quay đầu đã bị mấy tên tiểu thái giám đè lại.

"Nữ nhân này còn không chịu ngừng nghỉ? Đều đến lãnh cung thì còn ầm ĩ cái gì?"

Mấy thái giám hùng hùng hổ hổ đem nàng về phòng, lập tức khóa cửa lại.

Mộc Hương ở bên ngoài châm chọc mỉa mai, "Đã sớm nói với ngươi, vào lãnh cung cũng đừng nghĩ ra ngoài. Nhỡ ngươi chạy ra va chạm quý nhân, toàn bộ lãnh cung đều vì ngươi mà rơi đầu, ai dám để ngươi chạy đi?"

Mộ Dung Hàn ngoảnh mặt làm ngơ, hai mắt sung huyết rít gào, "Thả ta ra! Thả ta ra! Ta muốn gặp Thuần Vương!"

Chỉ là, hắn từ lúc đến lãnh cung chưa uống một giọt nước, lại kêu to một đêm, hoàn toàn dựa vào sức lực ở cổ chống đỡ, nhưng cũng có thời điểm hao hết. Ban ngày hắn chỉ kêu to một lát liền không sức lực, giọng nói nghẹn lại, vừa nói liền đau muốn chết.

Hắn suy yếu vô lực dựa vào phía sau cửa, thanh âm thấp  đến mức không thể nghe thấy, "Để ta ra ngoài, ta muốn gặp Thuần Vương...."

Bên ngoài, Mộc Hương cùng mấy tiểu cung nữ khác, dọn ghế ngồi ở ngoài, phơi nắng, cắn hạt dưa. Cuối cùng cũng  không nghe thấy động tĩnh bên trong, vừa lòng cười nói, Rốt cuộc lỗ tai cũng thanh tịnh, vẫn là Phùng công công có biện pháp, đói mấy bữa liền không thể không thành thật."

"Vốn là quý nữ thế gia, lại làm hoàng hậu dưới một người trên vạn người, được một ngày liền không chống đỡ được!"

"Hoàng hậu, quý nữ thì thế nào? Lưu lạc đến lãnh cung còn không bằng chúng ta đâu!"

Các nàng nói giỡn có một loại mịt mờ tự đắc, các nàng sinh hoạt ở trong hoàng cung trong tầng chót nhất, nhận hết tất cả xem thường khuất nhục, dĩ vãng nhìn quý nhân đều chỉ có thể  quỳ rạp rất xa trên đất, lo sợ bộ dạng thô bỉ làm bẩn quý nhân mắt. Bởi vậy, nhìn những quý nhân cao cao tại thượng ngã xuống phàm trần, nhất thời làm các nàng cảm thấy cao hứng.

Mộ Dung Hàn liên tiếp đói bụng ba ngày, suy yếu đến đầu ngón tay cũng không nhấc nổi. Càng đói thì thân thể không chống đỡ được khí lạnh. Ban đầu hắn chán ghét chăn đệm trên giường, bây giờ liền đem nó gắt gao khóa lại trêu người. Nhưng vẫn không ngăn cản được gió lạnh đầu mùa vào ban đêm.

Đói khổ lạnh lẽo, chính là miêu tả tình huống hiện tại của hắn.

Đường đường ngôi cửu ngũ, khi nào chịu qua từng này ủy khuất?

Mà thời điểm hắn đói khổ lạnh lẽo, Tô Dao làm hoàng đế thoải mái cực kỳ, ngự thiện chính là do đầu bếp xuất sắc nhất trên đời; đồ dùng cũng là cống phẩm cao cấp nhất từ các nước tiến cống cho hoàng gia. Ngay cả người hầu hạ nàng, đều là những mỹ nhân được lựa chọn kỹ càng... Khó trách, mỗi người đều muốn làm hoàng đế!

Nàng một bên hưởng thụ sinh hoạt tốt đẹp của hoàng đế. một bên cho người ngày ngày báo cáo tình huống của phế hậu lãnh cung, Mộ Dung Hàn càng thê thảm, nàng liền càng cao hứng.

Dùng tiết mục coi như trợ hứng cũng không tồi, cho cuộc sống tốt đẹp của nàng càng tăng thêm điểm lạc thú.

Mộ Dung Hàn kia tạm thời không nhấc nổi cái bọt sóng gì, Tô Dao bắt đầu cân nhắc hai mục tiêu nhân vật kia.

Thời điểm Mộ Dung Triệt tiến cung, lo lắng sốt ruột vô cùng. Từ khi đưa chủ ý cho Nhu Nhi, để Tô Dao thay thế nàng gả cho hoàng huynh, từ đó trong cung vẫn luôn không yên ổn. Hoàng huynh động một chút phát hỏa, hỉ nộ vô thường,  ba ngày trước trực tiếp hạ chỉ phế hậu, một chút cũng không bận tâm mặt mũi Tô thừa tướng. 

Hắn tưởng rằng hoàng huynh quan tâm mặt mũi đại thân, sẽ ngậm bồ làm ngọt, bóp mũi chấp nhận hoàng hậu này. Dù sao cũng do thánh chỉ của hắn không nói rõ ràng. Ý chỉ của hắn yêu cầu đại tiểu thư Tô gia, đích trưởng nữ của  Tô thừa tướng. Mà Tô Dao chính là đích nữ của Tô thừa tướng, cũng không có sai sót gì.

Hoàng huynh ở ngôi cửu ngũ, miệng vàng lời ngọc, tự mình hạ thánh chỉ, ván đã đóng thuyền, sao có thể tùy ý đổi ý? Nhưng không nghĩ tới lần này hoàng huynh thật sự tức giận, một tháng liền phế đi Tô Dao, đem người đuổi tới lãnh cung.

Tô Dao như thế nào, hắn cũng không để ý, hắn để ý chính là, hoàng huynh hành sự như thế, có phải còn chủ ý lên Nhu Nhi, một lòng muốn cho nàng tiến cung?

"Thuần Vương gia, Hoàng Thượng bảo ngài mau đi vào."

Âm thanh thái giám thông báo, đánh gãy trầm tư của Mộ Dung Triệt. Hắn thu lại thần sắc. Trong lòng lo lắng, nhưng  trên mặt lại đạm nhiên tiến vào ngự thư phòng.

Bộ dạng hoàng huynh âm trầm thô bạo trong suy đoán của hắn hoàn toàn bất đồng. Hôm nay hoàng huynh hiếm khi có được sắc mặt hòa hoãn, thấy hắn tiến vào thậm chí trên mặt còn có chút ý cười. "Tới? Lại đây bồi trẫm đánh một ván cờ, lâu rồi hai huynh đệ chúng ta chưa so chiêu. Mau cho trẫm nhìn xem ngươi đã tiến bộ hơn chưa!"

Mộ Dung Triệt chắp tay hành lễ, lên tiếng "Thần đệ tuân chỉ".

Thật mua ở trên bàn cờ, hai màu đen trắng chém giết lẫn nhau. 

Nước cờ của Mộ Dung Triệt trước sau như một, đánh đâu chắc đấy, không liều lĩnh xuất đầu, quy củ lựa chọn, nhưng là bình thường không có điểm gì đặc biệt. Giống hệt như hắn, khiêm tốn điệu thấp, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận.

Đương nhiên, đây chỉ là bộ dạng ngụy trang của hắn. Nếu thật sự đạm nhiên như gió, không có âm mưu quỷ kế, tại sao có khả năng cùng nam chính tranh đoạt nữ chính, rất nhiều lần còn suýt chút nữa đắc thủ?

Cuối cùng thậm chí vì nàng, phản bội hoàng huynh, ý đồ tạo phản. Một người bình thường ôn nhu trở nên điên cuồng cố chấp, nhưng mà, không như vậy làm sao có thể làm nổi bật hào quang của nữ chính Mary Sue?

Tuy nhiên, hiện tại nàng thành Mộ Dung Hàn, tất nhiên là không có khả năng gì với nữ chính. Cho nên nàng tính toán giúp bọn họ, miễn hắn bảo nàng không trân trọng tình nghĩa huynh đệ?

Đương nhiên, nàng đại phát từ bi, thu một chút nhỏ lợi nhuận cũng không quá đáng đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro