Chương 1: Đại Tiểu Thư Phế Vật Háo Sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: tdman

Vân U mở choàng mắt, còn chưa kịp hoàn hồn, một cỗ năng lượng lớn đang đánh úp về phía bản thân. Sau đó chỉ nghe "bùm" một tiếng, Vân U cả người bay đến bên trong hồ nước lạnh như băng.

Choáng váng, đây là có chuyện gì?

Ở thế kỷ 31, nàng là cửu cấp triệu hồi sư,  trên đại lục không bao nhiêu người có thể hơn bản thân. Cũng bởi vì vậy, một ngọn núi không thể có hai con hổ, nàng bị minh hữu ghen tị ám toán, trúng qua bí thuật, mất hồn mất vía.

Lúc này, nàng trợn mắt xem trên mặt nước là một đám nhân vật mặc đồ cổ đại, trong đầu hiện ra hai chữ: Xuyên việt? !

"Tĩnh Nam Vương, người làm cái gì vậy?
Nhược Hi chỉ là thổ lộ tâm ý với người mà thôi, ngươi sao có thể đối với nàng như thế ?"
"Còn phí lời cái gì , chạy nhanh cứu người a, Nhược Hi nàng không biết bơi !"

"Nữ nhi aaa~~~~~"

Vừa xuyên việt đến Vân U nghe thấy một nữ nhân khóc tê tâm liệt phế , đầu có chút mê mê trầm trầm, không biết qua bao lâu, Vân U từ trong hôn mê tỉnh lại.

"Nhược Hi!" Lưu Nghiên luôn thủ hộ ở bên giường hưng phấn kêu lên, bà nắm chặt tay Vân U kích động nước mắt ứa ra.

Vân U chậm rãi mở to mắt, cũng không có nói gì.

"Nhược Hi, ngươi làm sao vậy a? A? Nói cho
nương, ngươi có khó chịu chỗ nào hay không?" Lưu Nghiên đang nắm tay của nữ nhi, vội vàng hỏi.

Vân Nhược Hi là nữ nhi bảo bối của bà, nếu là nàng có cái gì không hay xảy ra, bà biết sống thế nào a ?

Vân U vẫn không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn xung quanh, nàng xác định, nàng thật sự xuyên việt.

Thấy trong mắt nữ nhi mê mang, Lưu Nghiên trong lòng nhịn không được mà thương tiếc, nuốt nước mắt nói," Nữ nhi đáng thương của ta, ngươi đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi, ngươi không biết hai ngày hai đêm này ta là thế nào đâu, ngươi nhất định không thể xảy ra chuyện vạn nhất có xảy ra cái gì,  ta cũng không muốn sống nữa."

Vân U hơi co rụt đồng tử lại, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt của Lưu Nghiên. Bất quá trong mắt là một mảnh lãnh liệt như trước "Yên tâm đi, ta không có việc gì , nương ,ta hai ngày hai đêm không ăn cái gì, đích xác có chút đói bụng, cho ta ăn một chút điểm tâm, được sao ?"

Lưu Nghiên nao nao, nữ nhi vậy mà lau lệ cho nàng ? Bất quá nữ nhi nói nàng đói, bà cũng không kịp nghĩ nhiều, cao hứng đứng lên liền đi ra bên ngoài " Được được được, Nhược Hi ngươi đợi một chút, ta đi thông báo cho phòng bếp làm món ngon cho ngươi."

Vân Nhược Hi...

Đây là tên của chủ thân thể này. Sau
đó, ký ức của hai người dung hợp nhưng càng dung hợp đầu của Vân U càng đau, bởi vì Vân Nhược Hi nữ nhân này quả thực chính là một cái.......bao cỏ thêm háo sắc.
.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro