Chương 2: Phế vật tiểu thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Nhược Hi lạnh lùng câu môi, Vân Tử Mạch sao lại không rõ đây ? Người khác thấy thế nào cũng không quan trọng , trọng yếu nhất chính là ngươi đối đãi nguyên chủ như thế nào !

"Không nghĩ tới Tĩnh Nam Vương chụp một chưởng mà ngươi không chết, muội muội à ! Mạng của ngươi thật đủ lớn." Cằm của Vân Tử Mạch dương thật cao đi đến bên giường nhìn nữ hài nhi đang nằm đáy mắt một mảnh khinh thường.

Vân Nhược Hi lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc này, không nói một lời.

Xem Vân Nhược Hi một mặt bình tĩnh, Vân Tử Mạch nao nao, Vân Nhược Hi bây giờ không phải nên khóc nức nở cộng thêm run run sao, vì sao hiện tại lại bình tĩnh ?

"Nếu Tĩnh Nam Vương không đánh chết ngươi, ta đây làm tỷ tỷ tiễn ngươi một đoạn đường vậy."

Trong lúc nói chuyện Vân Tử Mạch vươn tay, trong lòng bàn tay tụ tập nổi lên một đoàn hỏa diễm màu tím. Vân Nhược Hi nhướng lên hai hàng lông mày, Vân Tử Mạch đây là muốn giết nàng ?

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Vân Tử Mạch đột nhiên nhíu mày, lập tức thu hồi hỏa diễm trong tay, sau đó nhanh chóng xoay người hé ra một cái khuôn mặt thuần khiết tươi cười nói " Nguyên lai là Thiếu Lâu đệ đệ, ngươi cũng đến thăm Nhược Hi muội muội nha."

Vân Thiếu Lâu mị ánh mắt, tựa hồ đã nhận ra không thích hợp, hắn đến gần thấy Vân Nhược Hi không có chuyện gì mới quay đầu liếc mắt nhìn Vân Tử Mạch, hỏi " Ngươi vừa rồi đang làm cái gì ?"

Vân Tử Mạch tựa như không có việc gì nhíu mày, cười nói " Ta vừa rồi cùng muội muội nói chuyện việc nhà, Thiếu Lâu đệ đệ ngươi luôn đối Nhược Hi muội muội ôn hòa không nghĩ tới nàng xảy ra chuyện ngươi cũng tới xem nàng."

Vân Thiếu Lâu trưng gương mặt lạnh lùng, thanh lãnh nói " Đừng một câu lại Thiếu Lâu đệ đệ, ta cùng ngươi không có quen thuộc như vậy, còn có ta đến đây không phải xem nàng mà là...." Vân Thiếu Lâu suy tư một chút ngược lại lạnh như băng nhìn Vân Nhược Hi, lạnh giọng cảnh cáo " Ta đến nói cho ngươi biết về sau có chết cũng phải chết xa một chút, ngươi biết không lần này mặt mũi Vân Gia bị ngươi làm mất hết ! Ngươi không muốn chết tử tế hay sao mà hướng Tĩnh Nam Vương thổ lộ ? Nhân gia là ai , ngươi là ai ? Về sau làm việc gì cũng phải suy nghĩ phân lượng của bản thân, ngươi có chết cũng không quan trọng ta không muốn mẫu thân đi theo ngươi chịu khổ !"

Vân Nhược Hi không nói gì, thanh niên anh tuấn bất phàm trước mặt này là đệ đệ cùng mẫu thân với nàng, bất quá mười ba tuổi đã là cửu cấp chiến khí cao cấp chiến sĩ, hắn là sự kiêu ngạo của Vân gia cũng là đối tượng được nhiều nữ tử theo đuổi nhưng vị đệ đệ này phi thường xem thường nguyên chủ.

"Thiếu Lâu ! Ngươi nói bậy bạ gì đó !" Lúc này ngoài cửa thanh âm Lưu Nghiên nổi giận đùng đùng vang lên, bà bước nhanh đi vào đến đem Vân Thiếu Lâu kéo qua một bên, tức giận quát lớn"  Thiếu Lâu, tỷ tỷ ngươi bệnh nặng mới khỏi, ngươi sao có thể hồ ngôn loạn ngữ ?"

"Đúng vậy, Thiếu Lâu đệ đệ, ngươi xem Nhược Hi muội muội đều bệnh thành bộ dáng gì, ngươi liền bớt tranh cãi đi." Lúc này Vân Tử Mạch cũng giả mù sa mưa vào giúp vui.

"Được được được, ta không nói được nữa nhưng là ta xem nàng như vậy ta liền nổi nóng, bình thường đuổi theo phía sau mông nhân gia còn chưa tính vậy mà trước mặt công chúng nàng lại đi thổ lộ người nói đầu óc nàng có phải bị trư củng* !" Vân Thiếu Lâu tức giận nói.

"Đủ, Thiếu Lâu ! Ngươi đi ra ngoài cho ta, đi ra ngoài !" Lưu Nghiêng đẩy Vân Thiếu Lâu đi ra ngoài mà hắn không chịu rời đi còn có chút oán giận hướng về phía Vân Nhược Hi ồn ào " Vân Nhược Hi, ngươi còn có lương tâm thì cũng đừng làm mẫu thân đi theo nguoie quan tâm a !"

"Thiếu Lâu đệ đệ, đi thôi đi thôi, ta mang ngươi đi ra ngoài bình tĩnh bình tĩnh...." Vân Tử Mạch lôi kéo Vân Tử Lâu đi ra ngoài...

" Đợi chút !" Bỗng nhiên, người trên giường luôn luôn không nói lời gì Vân Nhược Hi chậm rãi đứng lên, ba người đang lôi lôi kéo kéo sửng sốt quay đầu xem nữ hài nhi như trước một mặt tái nhợt....

Vân Nhược Hi nhàn nhạt mở miệng "Nương, thực xin lỗi, mấy năm nay làm cho ngươi lo lắng. Thiếu Lâu nói không sai, ta bất hiếu ! Ta đại nghịch bất đạo! Bất quá về sau ta sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa ! Thiếu Lâu ngươi nhớ kỹ ngươi là đệ đệ của ta Vân Nhược Hi, mới vừa rồi những lời này chỉ nói một lần là đủ rồi. Nếu là lại nói ta quyết không tha cho ngươi ! Còn có....Vân Tử Mạch muội muội của ngươi đã triệt để thức tỉnh, nàng sẽ không lại là bao cỏ, nàng cũng muốn trở thành đứa nhỏ là người Vân gia được ngợi khen..."

(*) trư củng: theo tớ chắc là heo cụng  heo đá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro