Chương 938 - 941: Đại hội bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 938: Đại hội bắt đầu (Nhất)

"Chủ nhân, Tử Tà sẽ không thức tỉnh nhanh như thế" Vân Dao nhìn Cố Nhược Vân, nói "Bất quá, ta tin tưởng, chờ hắn tỉnh lại , nhất định thực lực sẽ tăng lên rất nhiều."

Lúc đó, nói không chừng đối mặt với Đệ Nhất thành, chủ nhân cũng không có bất kỳ lo lắng gì.

Chỉ là...

Nghĩ đến địch nhân đã từng làm đồng bạn của nàng bị thương nặng, đôi mắt Vân Dao có chút tối sầm lại, cuối cùng khé thở dài một tiếng.

"Ta rất mong chờ hắn cùng ta kề vai chiến đấu lần nữa" Cố Nhược Vân đạm nhạt cười cười, ánh mắt xuất hiện một chút hoảng hốt, thật lâu mới thu hồi ánh mắt, nói "Dược tông đại hội sắp bắt đầu, nói không chừng sư phụ cũng đang chờ, về phần sau khi ta đột phát Vũ Đế thượng cổ thần tháp tặng cho ta thứ gì, chờ tham ra xong Dược tông đại hội rồi xem cũng không muộn."

Chờ đột phá đến cảnh giới nhất định, thượng cổ thần tháp sẽ tặng cho nàng một phần thưởng, mà phần thưởng lần này là đợi nàng đột phá tới Vũ Đế!

Không biết lần này thượng cổ thần tháp sẽ cho nàng cái gì?

Cũng mặc kệ trong lòng có bao nhiêu hiếu kì, Cố Nhược Vân vẫn chọn đi tham gia Dược tông đại hội trước, dù sao Y Thánh đã chờ nàng bên ngoài, nếu lại không xuất hiện, đoán chừng lão đầu tử này sẽ trực tiếp nổi bão đập nát gian phòng của nàng.

Nghĩ tới đây, nàng không chần chờ nữa, hơi chuyển ý nghĩ một chút liền rời khỏi thượng cổ thần tháp.

Lúc này, mặt trời đã lên cao.

Ngay khi Cố Nhược Vân vừa rời khỏi thượng cổ thần tháp liền xuống giường, đi thẳng ra cửa phòng, một tiếng cọt kẹt cửa phòng mở ra, ánh sáng bên ngoài vung vãi tràn vào trong phòng, rơi xuống người nữ tử một thân áo xanh kia, thanh lệ động lòng người.

Bất quá...

Nhìn qua khuôn mặt khó coi của lão giả chờ ở bên ngoài, Cố Nhược Vân khẽ nâng khóe miệng, ngáp một cái nói: "Sư phụ, người tới thật sớm."

"Sớm?" Bạch Trung Thiên hung hăng trợn mắt nhìn Cố Nhược Vân, "Ngươi xem bây giờ là lúc nào rồi? Chẳng lẽ ngươi quên hôm nay là ngày gì? Dược tông đại hội đã bắt đầu! Đến lúc đó vạn nhất người khác luyện chế ra đan dược trước, vậy mặt mũi lão tử đều vứt sạch."

Cố Nhược Vân nhún vai xem thường, dời ánh mắt khỏi người lão giả, nhìn về phía thiếu niên thanh tú một bên, nhíu mày nói: "Ngọc Nhi, ngươi cũng muốn đi tham gia Dược tông đại hội?"

Nghe vậy Hạ Lâm Ngọc gãi đầu một cái, trên dung nhan thanh tú lộ ra một nụ cười hơi xấu hổ: "Tỷ, ta cũng rất tò mò đan phương lần này, nhưng chỉ là ta nghĩ bất luận kẻ nào cũng không sánh bằng tỷ tỷ."

Có lẽ những người khác không biết, nhưng mà từ Tây Linh đại lục mà đến sao hắn có thể không biết?

Trong tay tỷ tỷ nào có chỉ là một trương đan phương? Nàng còn là người duy nhất trên đại lục luyện chế ra đan dược!

"Tốt" Cố Nhược Vân cười cười, chợt chuyển hướng Bạch Trung Thiên, "Sư phụ, vậy bây giờ chúng ta xuất phát sao?"

"Đi thôi."

Bạch Trung Thiên tức giận trừng nàng một chút, lúc đầu nghĩ phải giáo huấn một chút đồ nhi không đúng giờ này, nhưng cuối cùng lại không nỡ nặng lời với nàng, chỉ có thể kìm nén một cỗ tức giận hướng phía sân bãi của Dược tông đại hội xuất phát.

Trên quảng trường, kín người hết chỗ, ngoài những cường giả bị hấp dẫn bởi đan dược, còn có rất nhiều đệ tử Dược tông dùng ánh mắt tò mò nhìn đỉnh lô đặt ở ngay trung tâm.

Đan dược!

Đối với rất nhiều người mà nói, đều là vật trong truyền thuyết! Đừng nói là tận mắt nhìn thấy quá trình luyện đan, dù chỉ là một viên thành đan (đan dược luyện thành công) bọn hắn cũng chưa bao giờ thấy.

Dù sao tại thời đại Thượng Cổ, tất cả đan phương đều đã bị phá hủy, không để lại một trương đến nay, cũng chính vì nguyên nhân đó, mới dẫn đến trên đại lục này không tồn tại lấy một luyện đan sư!

Chương 939: Đại hội bắt đầu (Nhị)

"Tông chủ" Hoàng Xuyên trừng mắt nhìn Cao Lâm, mặt tràn đày cao ngạo nói: "Hiện tại phải chăng là bắt đầu đại hội?"

Sắc mặt Cao Lâm có chút không dễ nhìn, hắn cũng không để ý đến Hoàng Xuyên khiêu khích, ánh mắt mang theo lo lắng nhìn phía xa, thần sắc dần dần bất an. Cũng không biết Y Thánh đến cùng là xảy ra chuyện gì, hiện tại đã giữa trưa cũng không đến!

"Chúng ta chờ một chút đi."

"Chờ?"

Hoàng Xuyên hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Cao Lâm, mặt khinh bỉ nói: "Đừng quên, hiện tại đến Dược tông không chỉ là các vị y sư, còn có các cường giả Phong Cốc, ngươi vậy mà để cường giả Phong Cốc ở đây chờ?"

Con ngươi Cao Lâm bỗng chốc trầm xuống, mắt nhìn Phong trưởng lão lộ ra sắc mặt khó coi, tâm đột ngột nhảy một cái.

Nếu như chỉ là những người khác, hắn dựa và thân phân tông chủ Dược tông còn có thể ép một chút, nhưng thế lực Phong Cốc quá mức cường đại, khiến người như vậy đợi, chỉ sợ...

Ngay thời điểm sắc mặt Cao Lâm càng ngày càng lo lắng, rốt cục mất thân ảnh khoan thai tới chậm, nhìn tới khuôn mặt quen thuộc của lão giả, tâm hắn chậm rãi để xuống, nhẹ nhàng thở ra: "Đã như vậy, đại hội bắt đầu!"

"Hừ!"

Cũng lại lúc này Hoàng Xuyên nhìn thấy sư đồ Cố Nhược Vân, sắc mặt có chút trầm xuống, trong mắt tràn đầy âm u.

Hồi lâu, hắn bình tĩnh mặt mo, âm u mở miệng nói: "Trước khi đại hội Dược tông, ta có một việc muốn nói!"

"Chuyện gì?" Cao Lâm nhíu mày, nhìn Hoàng Xuyên, không biết gia hỏa này ngay lúc này lại muốn làm cái quỷ gì?

"Ha ha" Hoàng Xuyên cười lạnh một tiếng, đôi mắt phảng phất oán độc như rắn, gắt gao quấn lấy Cao Lâm, "Ta chẳng qua là cảm thấy, ngươi tựa hồ không xứng làm Dược tông tông chủ!"

Khuôn mặt Cao Lâm trầm xuống, hai coi ngươi ẩn giấu nồng đậm bão táp.

Mà nguyên bản quảng trường huyên náo, cũng theo một câu nói kia liền yên tĩnh, ánh mắt mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Hoàng Xuyên, trong mắt bao hàm kinh ngạc, ai cũng không nghĩ tới, Hoàng trưởng lão sẽ ngay trước mặt các cường giả toàn của đại lục mà nói ra lời này!

"Ngươi nói cái gì?" Cao Lâm thanh âm trầm thấp, khàn khàn ở cuống họng nghe không ra cảm xúc, chỉ là sắc mặt lại cực kì xanh xám, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt kiêu căng của Hoàng Xuyên, "Ngươi nói ta không xứng làm Dược tông tông chủ? Vậy ai xứng?"

Nghe hỏi như thế, Hoàng Xuyên cao ngạo cười một tiếng, đi về phía trước một bước, vênh cằm nói một chữ: "Ta!"

Oanh!

Đám người oanh động, ánh mắt nhìn Hoàng Xuyên ngoài kinh ngạc còn có nồng đậm khinh bỉ. Bất quá, bởi vì Phong Cốc cường giả ở đây, cho nên bọn hắn khinh bỉ Hoàng Xuyên, cũng không ai đứng ra nói một chữ!

Cố Nhược Vân mấp máy môi, ánh mắt nhìn về người ngồi tại một phía khác của quảng trường, Phong Cốc đại tiểu thư, trong mắt lóe lên một vệt sáng.

Phong Tiêu Tiêu này nghe Hoàng Xuyên nói từ đầu đến cuối đều vân đạm phong khinh, bộ dáng việc không liên quan đến mình. Nhưng Cố Nhược Vân biết, nếu như không có Phong Cốc ủng hộ, Hoàng Xuyên không thể có lá gan ngay ở đại hội nói ra những lời này.

Xem ra Phong Tiêu Tiêu này... không đơn giản!

Cố Nhược Vân lộ ra một chút tiếu dung, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt của mình.

Tuy là trước kia nàng chưa từng gặp qua Phong Tiêu Tiêu, lại trên đường đến đại hội mơi nghe sư phụ miêu tả qua, nhưng nàng (Phong Tiêu Tiêu) có năng lực đem Phong Cốc thiếu gia dồn xuống khiến bản thân trở thành Thiếu cốc chủ, liền chứng minh, nàng tuyệt đối có thủ đoạn!

Chương 940: Đại hội bắt đầu (tam)

"Phong trưởng lão."

Phong Tiêu Tiêu cảm nhận được ánh mắt Cố Nhược Vân, khẽ chau mày, đôi mắt đẹp phản chiếu ảnh nữ tử thanh y kia, hạ thấp giọng hỏi: "Vị cô nương đứng bên cạnh Y Thánh là ai?"

Nghe vậy, Phong trưởng lão mắt nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Nếu ta đoán không sai, nàng hẳn là người làm Hoàng Phỉ Phỉ bị thương nặng, đồng thời buộc Hoàng Xuyên xin lỗi."

"Thật sao?" Phong Tiêu Tiêu trầm mặc lại, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Nàng rất nguy hiểm!"

Lần này, Phong trưởng lão hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Phải biết tiểu thư nhà mình từ nhỏ thiên tư trác tuyệt, là đệ nhất trong số thế hệ trẻ Phong Cốc! Dựa vào cố gắng của mình đem đệ đẹ cùng cha khác mẹ chèn xuống, trở thành Phong Cốc Thiếu cốc chủ!

Hơn nữa, ngay cả trong Đệ Nhất thành, cũng tuyệt đối được xếp vào hạng tuổi trẻ thiên tài!

Thế nhưng nàng lại nói một nữ tử trẻ tuổi như vậy rất nguy hiểm?

Mặc cho Phong trưởng lão thấy thế nào, cũng nhìn không ra Cố Nhược Vân đến cùng có chỗ nào nguy hiểm!

"Đại tiểu thư, xin thứ cho thuộc hạ nguy muội, không biết ý của ngươi là..."

"Phong trưởng lão" Ánh mắt Phong Tiêu Tiêu ngưng trọng nhìn qua Cố Nhược Vân, hướng về lão gải bên cảnh mở miệng, "Ta biết hành động hôm nay của Hoàng Xuyên là ngươi trao quyền, đã như vậy thì tùy hắn đi, chỉ cần không lôi Phong Cốc chúng ta ra, mặc kệ hắn muốn làm gì đều không cần quản nhiều, về phần nữ nhân kia, nàng xác thực rất nguy hiểm! Ta cũng không biết vì sao có loại cảm giác này, nhưng là ta biết, một khi nàng trưởng thành, tuyện đối không có người có thể chống lại nàng!"

"Đại tiểu thư, ta không cách nào tán đồng ngươi! Nữ nhân này coi như thiên phú không tồi, vậy cũng chỉ là đối với ngoại giới mà nói! Đại tiểu thư ngươi là Đệ Nhất thành Phong Cốc Thiếu cốc chủ, thiên phú càng là kinh diễm tuyệt luân, coi như nàng mạnh, cũng không thể so sánh được vơi đại tiểu thư ngươi."

Phong Tiêu Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt lộ ra quang mang người xem không hiểu.

"Phong trưởng lão, thiên phú của ta quả thật không tệ, nhưng đại lục to lớn như thế, khó đảm bảo không có thiên tài tuyệt thế loại kia xuất hiện."

Lập tức, Phong trưởng lão trầm mặc, không tới lát sau, trong mắt hắn xẹt qua một đạo âm mang: "Đại tiểu thư, không bằng chúng ta mời chào nữ nhân này, không chế trong tay chúng ta, như thế, mặc kệ nàng có bao nhiêu nguy hiểm, cũng là người của chúng ta."

"Không" Phong Tiêu Tiêu lắc đầu, "Ngươi đừng nhìn vị nữ tử này ngoài mặt thanh lãnh, kì thực nội tâm cao ngạo, tính tình nàng như vậy, sẽ không tình nguyện ở dưới người khác, chúng ta không khống chế nổi nàng."

Không chế không nổi?

Phong trưởng lão sửng sốt một chút: "Chẳng lẽ cứ bỏ mặc nàng như vậy?"

"Loại người như nàng, chúng ta tốt nhất đừng tìm nàng kết thù, nếu quả thực chúng ta cùng nàng kết thù, tất nhiên phải đem nàng xóa bỏ, vĩnh viễn trừ đi hậu hoạn!" Lúc nói lời này, nụ cười trên mặt Phong Tiêu Tiêu biến mất, thay vào là một mảnh tiêu điều rét lạnh, "Mà còn phải là ở tình huống có thể nắm chắc giết nàng, một khi để nàng chạy thoát, liền là hậu hoạn vô tận! Bất quá chúng ta bây giờ cùng nàng không có bất luận thù hận gì, không cần đề phòng như thế, về phần Hoàng Xuyên, ngươi cũng không cần quản, ném đi một con chó ta còn có thể tìm ngàn vạn con chó khác."

Đối với nàng mà nói, Hoàng Xuyên chính là chó săn làm việc cho Phong Cốc mà thôi, có cũng được mà không có cũng không sao!

Phong trưởng lão vốn còn muốn nói gì, cuối cùng vẫn không nói lời nào ra, hắn nhìn về phía Cố Nhược Vân, ánh mắt mang theo nghi ngờ, không biết nữ nhân này đến cùng có bản lãnh gì, có thể khiến đại tiểu thư đánh giá như vậy?

Chương 941: Đại hội bắt đầu (Tứ)

"Ha ha ha!"

Ngay sau khi Hoàng Xuyên nói những lời kia, một đạo tiếng cười lớn bỗng nhiên truyền đến, Cao Lâm ngăn chặn nội tâm phẫn nộ, trên mặt mang một trận cười lạnh: "Ngươi? Ngươi xác định bằng vào bản lĩnh của ngươi, có thể có được vị trí tông chủ Dược tông? Hoàng trưởng lão, ngươi cũng quá coi trong bản thân rồi! Ta hôm nay muốn nhìn xem, ngươi làm cách nào lấy vị trí tông chủ trong ta ta xuống."

Ánh mắt Hoàng Xuyên dần dần ngậm lấy trào phúng, ngữ khí không chút khách khí nói: "Tốt! Hiện tại ta theo ý ngươi chứng minh bản lãnh của ta! Không biết Dược tông các trưởng lão, có bao nhiêu người đồng ý để ta chấp quản toàn bộ Dược tông?"

Nghe vậy, Cao Lâm lần nữa cười lạnh một tiếng, nhưng tiếng cười của hắn còn chưa rơi xuống, dung nha già nua liền cứng đờ.

Chỉ thấy một trưởng lão đứng dậy, đi tới bên người Hoàng Xuyên, trên mặt hắn mang theo một chút áy náy, nhưng nhanh chóng thay vào là tràn đầy quyết tâm. Mà sau hắn, lại có máy cái trưởng lão cũng đi hướng Hoàng Xuyên, tất cả đều cùng lúc đi theo người trưởng lão kia, trên mặt mọi người đều che đậy một tầng áy náy.

"Ngươi... Các ngươi..."

Mặt Cao Lâm tràn đầy tức giận, hắn chẳng thể nghĩ tới, từ khi nào nhiều trưởng lão Dược tông như vậy đều bị Hoàng Xuyên thu mua?

Mà hắn, từ đầu đến cuối mơ mơ màng màng.

"Thiên trưởng lão, Thanh trưởng lão, mấy người các ngươi đang làm gì?" Lâm Dương phẫn nộ, một mình đi đến bên người Cao Lâm, khuôn mặt xanh xám nhìn về phía các trưởng lão vừa đi ra: "Các ngươi quên là ai dìu dắt các ngươi đến bước này? Bây giờ các ngươi vong ân phụ nghĩa mà đối phó tông chủ?"

Lão giả được gọi là Thanh trưởng lão cười lạnh một tiếng, áy náy trên mặt cũng theo câu nói của Lâm Dương mà biến mất.

"Ta chẳng qua là cảm thấy Hoàng trưởng lão, à không, Hoàng tông chủ có thể đảm nhiệm vị trí này! Cao Lâm hắn che chở một ngoại nhân như thế, lấy tư cách gì đảm nhiệm vị trí tông chủ?"

Đương nhiên, câu nói này cũng không phải là sự thật!

Nguyên nhân khiến nhiều trưởng lão phản loạn lại là lúc trước Hoàng trưởng lão cho bọn hắn một cái hứa hẹn, chỉ cần hắn trở thành tông chủ, liền có thể giúp tất cả bọn hắn đột phá đến Vũ Đế cao cấp!

Vũ Đế cao cấp, đó là mộng tưởng của tất cả mọi người trên đại lục!

Khi bọn hắn thấy trong vòng một đêm mà Hoàng Xuyên đột phá đến Vũ Đế cao cấp, bọn hắn liền tin tưởng!

Dĩ nhiên, những trưởng lão này cũng không biết, lời hứa hẹn này Hoàng Xuyên vĩnh viễn cũng sẽ không thực hiện! Dù sao hắn có thể đột phá là Phong Cốc giúp một tay, mà Phong Cốc sẽ không tốt bụng như thế đi trợ giúp toàn bộ Dược tông trưởng lão đột phá!

"Thanh trưởng lão, chuyện lúc trước vốn chính là Hoàng Xuyên sai, tông chủ là nghe lý không bênh người thân!" Lâm Dương cười lạnh một tiếng, con ngươi đầy châm chọc, "Kết quả lại không nghĩ rằng, các ngươi sẽ không nói đạo lý như thế, thật không biết Hoàng Xuyên cho các ngươi chỗ tốt gì, đến mức các ngươi thiên vị hắn như vậy."

Hoàng Xuyên xác thực cho bọn hắn chỗ tốt, nhưng điều này, tất cả mọi người sẽ không thừa nhận.

"Chỗ tốt?" Thanh trưởng lão lạnh lùng nói, "Ngươi cho rằng ai cũng vì tư lợi như tông chủ? Hắn giúp đỡ Cố Nhược Vân, chẳng qua cũng là Y Thánh cho hắn chỗ tốt thôi! Loại tông chủ chỉ vì chỗ tốt liền muốn xử phạt Dược tông trưởng lão, chúng ta căn bản khinh thường! Ta cảm thấy chỉ có Hoàng tông chủ mới có thế đảm nhiệm vị trí tông chủ, cũng chỉ có hắn, mới xứng để chúng ta thành tâm cống hiến sức lực!"

Giờ khắc này, Cao Lâm sớm đã tức đến cả người phát run, khắp khuôn mặt là vẻ phẫn nộ, đột nhiên, một bàn tay đặt lên bờ vai hắn, bên tai truyền đến thanh âm Bạch Trung Thiên an ủi.

"Ngươi phải cảm thấy may mắn vì thấy rõ bộ mặt thật của những người này, về sau cũng có thể để Dược tông thanh tẩy một lần."

Khuôn mặt già nua tức giận của Cao Lâm sau khi nghe lời này liền lắng xuống.

Y Thánh nói không sai, hắn hẳn là phải cảm thấy may mắn vì sau chuyện này mới thấy rõ bộ mặt thật cũng những người kia, miễn cho ngày nào đó bọn hắn vì một điểm chỗ tốt đem Dược tông bán hắn còn không biết.

"Dược tông, xác thực nên dọn dẹp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro