Hổ Phách - Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Hồ cảm thấy thời điểm này tốt nhất nên im lặng..

Thẩm Dạ Hi đi trước, không cần anh nhắc nhở thì Khương Hồ cũng sẽ đi theo sau, thật không biết tính cách như vậy của cậu thì làm sao trở thành bác sĩ được chứ, có khi nào khám cho bệnh nhân cũng chỉ là mắt to trừng mắt nhỏ thôi không? Hơn nữa thật khó nhìn ra được cậu muốn làm cái gì, có mong muốn cái gì, cũng không nhìn ra cậu có muốn đi hay không, kêu đi theo thì liền đi, cũng không hỏi vì sao, thật là nghe lời.

Mấy ngày nay anh luôn cân nhắc, cuối cùng là cục trưởng Mạc đang có ý gì? Đem một chuyên gia tội phạm học đưa vào trong cục, lại để cho cậu theo mọi người ra ngoài làm việc, còn cấp phát súng nữa, ông vì sao lại không nói rõ ràng mà cứ giấu giấu diếm diếm.

Còn đặt ra lý do là vì "Tâm lý của các nhân viên."

Thẩm Dạ Hi cho rằng người tên Khương Hồ này, có cái gì nói thẳng chẳng phải là tốt sao, chỉ cần hỏi vấn đề sâu hơn là cậu sẽ không đưa ra bất kỳ khẳng định nào, hẳn cậu không phải là người thích xuyên tạc lời nói của người khác: "Tiểu Khương, với việc làm của cậu trong cục, chuyên gia cố vấn của cảnh sát hình sự, có lẽ đã từng tham gia khóa huấn luyện, so với làm cảnh sát cũng không khác biệt lắm, tại sao lại cậu lại chọn làm bác sĩ tâm lý?"

Anh hỏi quá đột ngột, Khương Hồ dừng một chút: "Công việc của mọi người có áp lực tâm lý quá lớn, tôi chỉ cần đúng lúc giúp họ giải tỏa vấn đề tâm lý của mình, còn về phương diện khác thì cục trưởng Mạc không cho tôi nói."

Thật sự, thật sự làm làm người ta nhức đầu mà, Thẩm Dạ Hi lắc đầu, tiếp tục dò hỏi: "Không cho cậu nói với tôi hay là không cho nói với mọi người?"

Bị người khác nhìn thấu thật đáng ghét, Khương Hồ lần đầu tiên có cảm giác này, lúc đầu còn định dùng cách nói thẳng cho qua chuyện, không nghĩ tới cùng Thẩm Dạ Hi ở gần với nhau ngắn như vậy, chỉ khoảng một tháng, người này dường như đã hiểu rõ suy nghĩ cùng cách nói chuyện của cậu.

Đây là lần đầu tiên ở trước mặt Thẩm Dạ Hi cậu bị hỏi mà không thể lên tiếng, phát hiện biểu tình Khương Hồ có điểm bối rối, anh liền nở nụ cười: "Là chỉ thị không nói cho tôi biết?"

Khương Hồ bối rối mà nhìn anh, miễn cưỡng gật đầu.

Đáng tiếc Thẩm Dạ Hi không phải là Dương Mạn, anh không dễ dàng bị dụ như vậy, đối với việc khi dễ một người giống đứa nhỏ như thế này, người nào đó lại không hề có chút xíu cảm giác tội lỗi nào.

Thẩm Dạ Hi nhướn mi, cười cười, chiến lược "Trêu người" này nhìn như là khó dò, thật ra là chỉ cần mở miệng nói thôi.

Mà cùng lúc đó, Khương Hồ đã âm thầm đánh giá người này, Thẩm Dạ Hi lúc mới bắt đầu gặp thì không khác với mọi người lắm, luôn cười hề hề, có phần giống như cục trưởng Mạc, nhưng đáng ghét hơn là anh có năng lực nhìn thấu và vô cùng nhạy bén, không cần đợi người khác lộ ra sơ hở, chỉ cần lộ ra một cái lông ngựa thôi anh cũng có thể nghĩ ra ba bốn năm sáu cái.

Nghĩ nghĩ một chút, Khương Hồ quyết định chủ động thẳng thắn, cậu nói: "Sau vụ án 725 lần trước, người cộng sự của anh hi sinh vì nhiệm vụ, cục trưởng Mạc đoán anh bị mắc chứng PTSD, nên bảo tôi đặc biệt lưu ý anh. Ân, PTSD chính là chứng rối loạn do căng thẳng sau chấn thương, chính là một loại.............."

(PTSD hay còn gọi là chứng rối loạn do căng thẳng sau chấn thương [Post-Traumatic Stress Disorder], rối loạn về cảm xúc, hành vi và tâm lý. Phát sinh sau khi gặp phải biến cố gây chấn động nặng. Ví dụ, các biến cố gây chấn động bao gồm hãm hiếp hoặc lạm dụng tình dục, hành hung, chứng kiến cảnh giết người hoặc bị thương tích nghiêm trọng, hoặc gặp sự tàn phá trên diện rộng do thiên tai hoặc chiến tranh. Những người là nạn nhân hoặc đã chứng kiến những biến cố gây chấn thương nặng nề như vậy sẽ có nguy cơ mắc bệnh PTSD

Không phải tất cả mọi người đã gặp hoặc chứng kiến một biến cố gây chấn thương sẽ mắc bệnh PTSD. Một số người phục hồi mà không cần chữa trị, còn những người khác có thể không phát triển PTSD cho tới nhiều năm sau khi xảy ra biến cố đó. Tuy nhiên, nếu không được chữa trị, bệnh có thể làm ảnh hưởng xấu tới công việc, học tập và giao tiếp xã hội của người đó)

"Được rồi, tôi hiểu cái gì gọi là PTSD, là một trong những bệnh tâm lý mà tỷ lệ những người như chúng tôi dễ bị mắc phải nhất." Thẩm Dạ Hi sửng sốt một chút, không nghĩ Khương Hồ cứ thế nói thẳng với anh, điều này càng làm cho anh có phần suy xét kĩ càng hơn về người này "Chẳng phải cục trưởng Mạc không cho cậu nói tôi biết sao?"

Khương Hồ trầm mặc không nói.

"Làm sao vậy?"

Khương Hồ giọng nói chậm rãi, cậu hơn nhíu mày, sau đó thả lỏng thân thể dựa vào ghế: "Anh không tin tưởng tôi, cho dù thật sự có vấn đề cũng sẽ không cho tôi trị liệu, cho nên tôi cũng không muốn quản."

Thẩm Dạ Hi thiếu chút nữa phun nước bọt — Chúa ơi, người này thật đúng là nghĩ thoáng nha.

Tuy rằng lúc đầu có hơi vòng vo, nhưng bị đối phương cứ như vậy không e dè nói thẳng ra, Thẩm Dạ Hi lại thấy không thoải mái, trong lòng có chút khó chịu, trách không được trên thế giới này người nói thật rất ít thấy. Hơn nữa Thẩm Dạ Hi tự nhận là chỉ số IQ cùng tình thương của chính mình lúc cao lúc thấp, nhưng khi tình cờ đụng phải một bác sĩ ngốc như vậy khiến anh không biết nên phản ứng thế nào cho phải?

Anh cười ngượng một tiếng: "Tôi thật không biết..........."

"Anh e ngại cục trưởng Mạc, nhưng qua ánh mắt tôi biết anh muốn tin tưởng ông ta, anh cũng không ngừng dò xét, suy đoán đến mục đích của cục trưởng, cũng được một tháng rồi đi?" Khương Hồ dùng lời nói chậm rãi cắt ngang anh, giọng điệu không có gì đặc biệt, nghe không ra cậu có hay không sinh khí hay phẫn nộ, nhưng Thẩm Dạ Hi dùng đầu cam đoan, trong nháy mắt, trên mặt người này lộ ra một mạt biểu tình tự tiếu phi tiếu, sau đó liền trở lại bình thường

Thẩm Dạ Hi trong lòng có hơi hơi lệch nhịp, cảm giác tất cả bí mật đều không có chỗ nào che giấu, anh không biết vì cái gì, trong chốc lát liền cảm thấy người bên cạnh rất... nguy hiểm.

Loại cảm giác này không sao nói rõ được, anh đã từng chỉ có cảm giác này với một người, chính là người yêu của cục trưởng Mạc – An Tiệp. Về sau anh cũng từ từ làm quen, nhưng lâu lâu vẫn cảm nhận được

Nhưng mà Khương Hồ...

Bầu không khí dần dần căng thẳng, mãi cho đến khi xuống xe, hai người cũng chưa nói chuyện.

Ở đâu đúng là một kho hàng vứt đi gần công trường, kho hàng đã bị cảnh sát phong tỏa, còn kiến trúc công trường thì vừa nhìn liền biết mới bắt đầu cách đây khoảng nửa tháng, chắc là ngoài dự liệu của hung thủ.

Đến gần kho hàng, ngoại trừ cát bụi thì chính là tạp âm xung quanh, vị giác thính giác đều được 'tiếp đãi', Khương Hồ bịt tai lại, nhăn mày nhìn thoáng qua công trình đang thi công cách đó không xa.

Thẩm Dạ Hi nghĩ đến tên sát thủ hổ phách kia, rõ ràng là một tên biến thái bệnh thần kinh, mà hắn còn tưởng rằng bản thân là nghệ sĩ nữa chứ, nếu đúng là người kia, hắn sẽ hy vọng bộ sưu tập của mình không ai nhìn thấy được, người bình thường sẽ không quấy rầy đến nơi đó của hắn.

Trong đầu anh đột nhiên lóe lên một suy nghĩ không tốt, sắc mặt thay đổi, lấy điện thoại ra gọi cho An Di Ninh: "Di Ninh, cô xem lại những tấm hình của người mất tích xem, có đúng toàn bộ đều là ngâm trong bình thủy tinh không?"

An Di Ninh sửng sốt một chút: "Đúng vậy."

"Lập tức đem vụ án những người mất tích trong vòng một tháng gần đây đưa vào phạm vi, nơi này hẳn là đã bị hung thủ vứt bỏ, tôi nghĩ hắn có một nơi khác nữa."

Đúng là rất khó khăn khi từ đội cảnh sát chuyển sang đội điều tra hiện trường, tìm tòi xung quanh thi thể ở trong bình thủy tinh? Hổ phách số hai, rốt cuộc là có đến mấy mgười a? Buông điện thoại xuống, An Di Ninh rùng mình một cái khi nghĩ đến tên hung thủ.

Lúc vào kho hàng thì cảnh sát đã dò xét cùng dọn dẹp hiện trường rồi, thi thể trong những bình thủy tinh vẫn còn ở nguyên đó, dù sao cái vụ án này rất có khả năng cùng hổ phách sát thủ cách đây ba năm có liên hệ với nhau, pháp y ở một bên chờ và nhìn vào bình thủy tinh cùng với những thi thể trong đó.

Khương Hồ cũng đứng ở bên cạnh pháp y xem xét thi thể.

Pháp y là một người đàn ông đã lớn tuổi, mái tóc hoa râm, trông rất chuyên nghiệp, ông nhìn Khương Hồ: "Mới tới à?"

Khương Hồ gật gật đầu.

Pháp y liếc mặt đánh giá một cái: "Được a chàng trai trẻ, mới tới liền được đi theo Thẩm dội trưởng vào hiện trường vụ án kích thích như vầy, nhìn cậu cũng không có chút sợ hãi gì, tâm lý được rèn luyện không tồi."

Kích thích... Khương hồ kỳ thật muốn hỏi từ này có nghĩa là gì nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Dạ Hi, trực giác mách bảo cậu tốt nhất là không nên hỏi, nên cậu liền im lặng — không nghĩ đến cùng lão pháp y này nói chuyện lại khó khăn như vậy.

Người pháp y lớn tuổi thấy cậu vẻ mặt bình thường, thản nhiên, không có phản ứng gì, còn tưởng rằng người trẻ tuổi này bình tĩnh, vì thế càng thêm ca ngợi, liền bắt đầu ba hoa: "Mấy năm trước kia khi bắt cái tên sát thủ hổ phách, cũng chính là do tôi nghiệm thi, còn tưởng rằng bắn chết cái tên bệnh tâm thần kia thì sẽ không có chuyện gì nữa, cậu nhìn xem, mới vài năm a, lại tự nhiên lòi ra một tên giống vậy, cậu nói xem, bệnh biến thái này cũng có thể lây nhiễm sao?"

Khương Hồ nghĩ, cứ để người lớn tuổi nói như vậy, chính mình không lên tiếng thì rất vô lễ, nhưng mà nếu trả lời, cậu không biết trả lời như thế nào, người kia rõ ràng là đang nói một mình, vì thế cậu nghĩ một chút, cố gắng suy xét rồi cuối cùng cũng nói được một câu: "Cái kia... sóng sau đè sóng trước đi."

Người pháp y già bị cậu chọc cười: "Thật đúng nha, chết trên bão biển mà — chàng trai trẻ rất hài hước, ân, đừng nói, tuổi trẻ thật đúng là so với những người già trước đây thú vị hơn, cố gắng đi theo học hỏi Thẩm đội trưởng, tương lại sau này sẽ rất phát triển."

Tiếng Hoa của Khương Hồ chỉ giới hạn trong giao tiếp hằng ngày, cùng ông nói chuyện đều có những từ ngữ chuyên môn, nên cũng không hiểu rõ cho lắm, về phần cổ văn địa phương, vân vân và vân vân, trên cơ bản là không biết gì hết: "Thái sơn mà có sụp thì thần cũng bất động", cậu đem những lời này lặp đi lặp lại hai lần, ý tứ của vị pháp y hẳn là nên nghe theo, nhưng là nghe những lời này có phần giống như... có điểm nói cậu phản ứng chậm chạp.

Cậu có chút khó xử mà nhìn lão pháp y: "Cảm ơn, bất quá nếu thái sơn ở trước mặt tôi sụp xuống mà thần cũng bất động thì tôi chắc là ngất đi rồi."

Lão pháp y ôm bụng cười, cảm thấy người này, đeo một cái kính đen, nói chuyện lại rất hài hước, đặc biệt là giọng điệu là cứ từ từ mà nói, nếu như chỉ nói ba câu, cậu nhất định là nửa câu nói mãi cũng không xong.

Thẩm Dạ Hi tai đặc biệt thính, nghe hết toàn bộ mà không bỏ sót một chữ, anh quay đầu liếc mắt nhìn Khương Hồ một cái, ánh mắt kia có thể làm người ta sợ nha — tai họa này, lại gây chuyện nữa rồi à?

Ngay sau đó liền vẫy tay kêu Khương Hồ đến gần, nhẹ nhàng mà gõ vào bình thủy tinh: "Thế nào? Cậu có cảm nhận gì không?"

Khương Hồ sửng sốt, ngẩng đầu, thi thể cô gái lơ lững giữa nước bảo quản, nhìn cẩn thận một khoảng thời gian thật lâu, mới lắc đầu, như là muốn đem những hình ảnh này ra ngoài, Thẩm Dạ Hi liền hỏi cậu: "Như thế nào, muốn ói rồi?"

"Không có." Khương Hồ nhíu mày, nhăn mặt, lại nhìn sang Thẩm Dạ Hi, nếu mình mà ói ra, thì mọi người sẽ thấy điều đó mới là ghê tởm: "Tôi nhớ rõ vụ án của hổ phách sát thủ ba năm trước đây, truyền thông đã công bố ra không ít tin tức nội bộ, nghe nói thời điểm bị móc nội tạng ra thì những người này vẫn còn sống, đó là lý do vì sao mặt của họ đều rất hoảng sợ."

Thẩm Dạ Hi gật đầu, hắn cũng thấy được vẻ mặt của họ có điểm không bình thường, theo tầm mắt Khương Hồ nhìn qua, những thi thể cô gái kia vẻ mặt kỳ thật có kì lạ, nhưng cẩn thật nhìn lại, thì có thể nhìn ra cảm giác bình yên cùng tĩnh lặng, như là... đang ngủ.

Thẩm Dạ Hi mặt nhăn mày nhíu, hổ phách sát thủ làm người người kinh sợ, kỳ thật có rất nhiều nguyên nhân, là bởi vì hắn giải phẫu người một cách tàn nhẫn, sưu tầm cơ thể cùng vẻ mặt hoảng sợ của họ, ngay lúc đó chuyên gia tâm lý học tội phạm đưa ra lời giải thích là vẻ mặt hoảng sợ của họ có thể cho hắn cảm giác bản thân rất mạnh mẽ, nhưng cái này...

Chợt nghe Khương Hồ dùng một loại giọng điệu sâu kín nói: "Anh xem, vẻ mặt của các cô gái, giống như là đang ngủ — kì thật ngày hôm qua tôi ngoại trừ nhìn thấy những cô gái xinh đẹp nhưng rất hung dữ, còn nhìn thấy người đẹp ngủ có râu nữa, càm thấy truyện thiếu nhi có đôi khi cũng rất đáng sợ....."

Mấy cái đó là ý văn tiềm tàng bên trong, không cần nói thẳng ra như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro