Chương 33: Chiêu Đệ rời khỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thúy bình vuốt khuôn mặt Cơ Phát nói: "Trong sạch của ta đã bị hắn làm hỏng, hơn nữa tay chân của chàng đều bị hắn cho gãy, ta nghĩ đến chàng không tại nhân thế, nếu như không có chàng
, ta một mình sống ở trên đời này một ý nghĩa cũng không có! "

Cơ Phát ôm chặc lấy Thúy Bình đối Khương Tử Nha nói: "Khương tiên sinh
, ta van cầu ngươi cứu, cứu Thúy bình,cứu nàng. "

Khương Tử Nha lắc đầu thở dài nói: "Cơ công tử không
Là ta không muốn cứu nàng, mà là hôm nay cái này cổ độc đã xâm nhập toàn thân của nàng, coi như là sư phụ ta tới cũng không có khả năng giúp nàng! "

Thúy bình nghe vậy cười cười đối Cơ Phát nói: "Cơ đại ca, không nên khổ sở, có thể chứng kiến chàng mạnh khỏe tốt còn sống ta liền mãng nguyện , xin chàng nói cho cha ta biết, ta đây bất hiếu, không thể lại hiếu kính người! Còn có để cho ta cha đầu quân vào Tây Kỳ cùng các người cùng một chỗ đánh hôn quân! "

Thúy Bình xuất ra vật bọn hắn đính ước đưa cho Cơ Phát: "Cơ đại ca, đây là tín vật của chúng ta, hiện tại ta giao nó cho chàng, ta hy vọng chàng thấy được ngọc bội kia có thể nghĩ đến Thúy Bình. "

Cơ Phát nghe tim như bị đao cắt: "Thúy bình, nàng không thể đi, nàng không thể đi a...! Khương tiên sinh, ta van cầu ngươi cứu, cứu nàng, ta van cầu ngươi. "

Khương Tử Nha thở dài nói: "Cơ công tử không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là Thúy Bình cô nương nàng vận mệnh đã như vậy a...! "

Khương Tử Nha nhìn bọn họ không khỏi nghĩ đến Chiêu Đệ, hiện tại nàng đang trúng độc, vạn nhất Chiêu Đệ cũng như Thúy Bình cô nương giống nhau rời đi,
Ta đây...Tử Nha không dám nghĩ thêm nữa liễu, vì vậy hắn âm thầm hạ quyết tâm vô luận như thế nào, hắn nhất định phải tìm được thuốc giải cho Chiêu Đệ.

Cơ Phát cực kỳ bi thương  nhìn xem Thúy Bình: "Thúy bình, tại tong nội tâm của ta nàng vĩnh viễn trong sạch đích, ta yêu nàng. "

Thúy Bình nghe vậy cảm động rơi lệ: "Cơ đại ca, có những lời này ta cũng rất thỏa mãn, chỉ cần chàng có thể còn sống, có thể nhớ tới ta, ta cũng rất thấy đủ! " Cơ Phát cầm chặt Thúy Bình nói: "Ta đây cả đời đều sẽ không quên nàng. "

Thúy Bình lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: "Cơ đại ca. Cám ơn chàng có thể nghĩ như vậy, nếu như,,, có kiếp sau,,, ta nhất định
,,, nhất định phải,, muốn,,, gả cho chàng! " Thúy bình dừa dứt lời liền tắt thở.

"Thúy Bình. " " Cơ Phát bi thống ngửa mặt lên trời kêu to: "Thúy
Bình, di ngôn nàng, ta sẽ chuyển cho cha nàng. "
Nói xong Cơ Phát ôm lấy Thúy Bình ngơ ngác mà rơi lệ..

Cơ Phát đem Thúy Bình an táng về sau, một thân một mình ngồi ở đình nghỉ mát thương tâm không thôi, nhớ lại trước kia cùng Thúy Bình thời gian,
Cơ Phát thập phần khổ sở.

"Thúy Bình chết với hắn mà nói cũng là một loại giải thoát. " Khương
Tử Nha nhìn xem đình nghỉ mát thương tâm nhìn Cơ Phát nói.

"Cơ công tử, ngươi đừng lại thương tâm, ngươi còn có rất nhiều chuyện trọng yếu phải làm, ngươi đáp ứng cha ngươi, chẳng lẽ cái này chút ít ngươi đều đã quên ư? " Trong chốc lát Võ Cát nhìn xem Cơ Phát nói.

"Ta đương nhiên không có quên, Võ Cát, ngươi nói cho ta biết, khương
Tiên sinh đến cùng phải hay không là vị lão già tóc bạc đó. " Cơ Phát đi đến trước Khương Tử Nha.

"Ta không phải, ta đương nhiên không phải. " Khương Tử Nha chột dạ tiêu sái qua một bên.

"Khương tiên sinh, ngươi quả nhiên là người cha ta muốn tìm. " Võ Cát chỉ chỉ Khương Tử Nha, Cơ Phát thấy liền vui vẻ nói.

"Ta là không phải kỳ nhân cái này cũng không trọng yếu, quan trọng là... Ngươi mấy ngày nay trải qua nhân sinh
Ngọt bùi cay đắng. " Khương Tử Nha nhìn thoáng một phát Võ Cát, đối Cơ Phát nói đến.

"Đây hết thảy đều muốn cám ơn Khương tiên sinh. "

"Đúng rồi, ngươi vẫn là tranh thủ thời gian quay về Tây Kỳ a! Cha ngươi hắn rất lo cho ngươi a...! "

"Khương tiên sinh, ta quay về Tây Kỳ có thể, nhưng là cha ta muốn ta mang ngươi trở về. "

"Ta bây giờ còn có rất nhiều chuyện muốn làm? Chúng ta nên gặp mặt thời điểm tự nhiên sẽ gặp mặt. "

"Cái này.. "

"Võ Cát, chúng ta đi thôi! "

"Khương tiên sinh, nếu như ta không đem ngươi mang về, ta sao có thể cùng cha nói rõ đây? "

"Ai.. Thân Công Báo. " Khương Tử Nha thở dài một hơi, về sau liền nhãn tình sáng lên kêu một tiếng Thân Công Báo, Khương Tử Nha liền mang theo Võ Cát đã đi ra.

"Khương tiên sinh, Khương tiên sinh. " Cơ Phát sốt ruột hô hào.

"Cơ công tử, Thân Công Báo đã sớm chữa thương, muốn tìm ta mời đến ruộng nước nguyệt, sau này sẽ còn gặp lại. "

"Ruộng nước nguyệt. " Cơ Phát nhẹ nhàng hộc ra mấy chữ này.

Trong rừng cây:

Thân Công Báo trúng độc sau nằm ở trong rừng cây, liền bị Ngọc Khánh
Nhìn thấy Ngọc Khánh biết rõ hắn bị trọng thương, thế nhưng là chính mình pháp thuật quá thấp không có cách nào cứu hắn, vì vậy nàng làm ở bên trong truyền âm cho Hồ Tiên Nhi muốn nàng lập tức tới.

Triều Ca hoàng cung hồ Tiên nhi vì Trụ Vương thiết yến, dẫn tiến Phượng Thanh thanh, tịnh phong Phượng Thanh thanh làm quý phi, lúc này Hồ Tiên Nhi nghe thấy
Ngọc khánh đang tại gọi nàng, tựa hồ rất vội, vì vậy liền thi pháp mê choáng luôn Trụ Vương hai người vội vàng ly khai hoàng cung, rất nhanh đã tìm được ngọc khánh, gặp Thân Công Báo bị thương thế nhưng là Thân Công
Báo trúng là cổ độc, căn bản cứu không được hắn, Hồ Tiên Nhi cuối cùng dùng Nữ Oa thạch cứu được Thân Công Báo.

Khương Tử Nha Võ Cát đang tại tiến về Trần Đường quan trên đường, Võ
Cát nói đến: "Sư phụ, người bây giờ cũng không phải là người bình thường, yêu quái thấy người bỏ chạy, Tây Kỳ bây giờ còn muốn tìm người, ta đi theo ngừơi bên người phải học thật nhiều để có một chút thể diện. "

"Ngươi nói cái gì đó? "

"Ta nói đều là lời nói thật. "

"Tốt rồi, ngươi cũng đừng có tại nịnh nọt ta, chúng ta còn được đi đâu? "

"Đúng rồi, sư phụ, ngươi vì cái gì không nói cho Cơ Phát người chính là người hắn muốn tìm a...! " Võ Cát đột nhiên hỏi.

Khương Tử Nha tiếp tục đi tới nói: không phải ta cố ý không nói cho
Hắn, chỉ là của ta cùng Tây Bá Hầu gặp mặt thời gian, còn chưa tới.

Võ Cát không biết Tây Bá Hầu là người thế nào, hỏi: "
Ai! Sư phụ, cái kia Tây Bá Hầu rốt cuộc là người như thế nào...! "

Tử Nha cười cười nói: hắn là một cái vui cười thiện lương, yêu dân như con, là một người hiếm có

Võ Cát trêu chọc đến: "Ha ha a, sư phụ, ta như thế nào nghe tới cảm giác người đang ở đây nói chính mình a...! "

Khương Tử Nha đình chỉ đi đối Võ Cát nói: "Ngươi lúc nào được a dua nịnh hót a...! "

"Ta vậy có, sư phụ cái kia Tây Bá Hầu thật sự như người nói tốt như vậy ư? " Võ Cát không tin Khương Tử Nha mà nói.

"Tin hay không, tùy ngươi, ta đã nói với ngươi, hắn về sau còn có thể tự mình đến chiêu hiền đãi sĩ! "

"A...! Hắn còn muốn tự mình đến cầu xin người a...! " Võ Cát kinh ngạc.

"Ừ. "

"Ah! Sư phụ, chúng ta bây giờ đi nơi nào a...! " "Trần Đường quan. " Nghĩ tới muốn gặp Mã Chiêu Đệ, Khương
Tử Nha dáng vẻ liền tươi cười.

"Sư phụ, người muốn sư mẫu. " Võ Cát trêu chọc nói.

"Nói cái gì? "

"Sư phụ, ngươi tìm được cách cứu sư mẫu sao? "

"Không có. "

"Chẳng lẽ sư mẫu thật sự hết thuốc chữa ư? "

"Đã đến Trần Đường quan, ta hãy cùng Lý tướng quân bọn hắn cáo biệt. "

"Sư mẫu nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, sư phụ ngươi cũng đừng có thương tâm. "

Khương Tử Nha không có trả lời Võ Cát mà nói, lúc này thời điểm không biết vì cái gì ngực của hắn đột nhiên đau, đột nhiên có cảm giác không tốt, nghĩ như vậy hắn không khỏi bước nhanh hơn.

Lý phủ

"Cha, mẹ, sư thúc mẫu nàng đến cùng đi đâu a, ta thật sự rất lo a...! " Trong hậu hoa viên Lý phủ, Na Tra đột nhiên nói.

"Đúng vậy a! Chúng ta đã tìm vài ngày, sẽ không ảy ra chuyện gì chứ . " Kim Tra cũng lo lắng nói.

"Các ngươi yên tâm, Khương phu nhân không có việc gì. " Lý Tĩnh bưng lên trên bàn đá một ly trà uống.

"Chiêu Đệ làm sao vậy. " Khương Tử Nha đang muốn đi tìm Mã Chiêu Đệ
, hắn vừa vặn đi ngang qua hậu hoa viên chợt nghe đã đến đối thoại của bọn họ,  hắn khẩn trương nói.

"Sư thúc, người đã trở về, sư thúc mẫu nàng rời đi, chỉ lưu lại một phong thư. " Na Tra đem thư giao cho Khương Tử Nha.

Khương Tử Nha đem thư mở ra nhìn lại, phía trên ghi đến:

    Tử Nha Thân khải:

"Tướng công, khi chàng chứng kiến phong thư này thời điểm, ta đi tuy nhiên tất cả là không muốn, thế nhưng là ta nhất định phải đi, ta còn nhớ rõ chúng ta lần thứ nhất gặp mặt thời điểm, lúc kia ta cố ý cải nam trang, mục đích đúng là thăm dò chàng, khi ta nhìn thấy chàng lần đầu tiên lúc đó ta đã khắc sâu hình bóng chàng ở trong lòng của ta. Chàng còn nhớ rõ Tỷ Can thừa tướng giúp ta hỏi chàng có thích hay không của ta hay không? Chàng nói chàng đã có người trong lòng, khi đó ta cảm thấy được sinh mệnh không có chàng, Mã Chiêu Đệ liền sống không được.

Cho nên khi đó ta lựa chọn chết, thế nhưng là ông trời vẫn là trêu ta, không cho ta chết, đã nghe được lời chàng lúc đó, đã nghe được chàng nguyện ý lấy ta, lúc ấy ta thập phần vui vẻ, chưa từng có lúc nào ta lại vui đến như vậy, thế nhưng là ông trời cũng chỉ là trêu đùa ta! Buổi tối trước ngày thành hôn ta tìm qua chàng, lại vô tình nghe chàng cùng Võ Cát đối thoại, khi đó ta mới biết được chính mình rất ngu, thế nhưng là ta rõ ràng biết rõ chàng là bởi vì nhân duyên thiên định mà lấy ta, ta còn là lựa chọn gả cho chàng, bởi vì ta yêu chàng.

Kết hôn về sau chàng đối với ta thập phần lạnh lùng, lòng ta lòng như bị dao cắt, thẳng đến ta bị thương sau khi tỉnh lại, chàng ôn nhu như vậy, cái kia quan tâm ta, như vậy thương yêu ta, khi đó ta vui vẻ cực kỳ, thế nhưng là ông trời hết lần này tới lần khác tại lúc này lại cho ta một đao, đêm hôm đó ta đã nghe được chàng cùng Chỉ Thanh đối thoại, thì ra là bởi vì ta sắp chết, cho nên mới như vậy quan tâm ta, yêu thương ta, khi đó ta như tan vỡ, suy nghĩ một buổi tối, ta rốt cục quyết định.

Tướng công, chàng có phải hay không thấy quyết định của ta rất kỳ quái, quyết định của ta chính là rời khỏi chàng, cho đến lúc ta chết, ta không muốn chàng bởi vì ta mà cản trở sứ mạng của mình, chàng đưa cho ta ngọc bội ta sẽ không lấy, ngọc bội ta đặt ở bàn trang điểm, còn có bạc, đủ các người sinh hoạt vài năm, tướng công, hy vọng kiếp sau ta không nên gặp lại chàng, nếu không cũng sẽ làm mệt mỏi chàng, hy vọng chàng có thể quên ta, tìm được một cô gái mà chàng thật sự yêu thương.

Chiêu Đệ

Khương Tử Nha xem xong thư về sau không có gì biểu lộ, hắn đối Võ
Cát nói: "Võ Cát, thu dọn đồ đạc chúng ta đi Tây Kỳ. "

Võ Cát đạo: "A...! Chúng ta không tìm sư mẫu sau. " Khương Tử Nha cười khổ nói: "Tìm, nàng nếu là có trốn tránh,  chúng ta làm sao tìm được nàng, Na Tra, ngươi đi gọi Lâm Cô nương, nói ta có việc tìm nàng. " Nói xong cũng đã đi ra.

Võ Cát đi thu thập đồ, Na Tra đi gọi Lâm Chỉ Thanh , lưu lại Lý Tĩnh vợ chồng Kim Tra Mộc Tra vẻ mặt lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro