Chương 16: Dây dưa trong quán trọ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Dây dưa trong quán trọ.

Nhìn một rừng mơ mộng thảo hóa thành tro tàn, màu tóc đen như mực tùy ý bay lên theo gió, đôi con ngươi màu hổ phách nhìn một đống đất bị đốt trọi, trong thị huyết che kín yêu tà khí. Thế mà lại có người to gan dám hủy đi đồ mà hắn muốn lấy.

"Tra, cho ta tra xét xem là ai đã tới nơi này?" Giọng nói du dương như nhạc khúc đẹp nhất nhân gian, thế nhưng nó lại tràn ngập sát khí, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

"Vâng, chủ tử." Một âm thanh kính sợ truyền đến.

"Chủ tử, còn bọn thổ phỉ này nên xử lý như thế nào?" Một người khác lại hỏi. Trước đó, Mục Lưu Phong đã đem những người đó đánh hôn mê, nếu không bằng vào công lực của hắn còn đánh thêm nữa e là sẽ phải có người chết.

"Thiêu --" Lãnh khốc vô tình phun ra hai chữ, rồi xoay người nhìn về phía phế tích.

"Rống --" Một tiếng vang thật lớn qua đi, chiếc bình đặt phía trước hồng y nam tử này đã xuất hiện một cái lỗ thủng thật lớn. Đừng để cho hắn biết là ai đã làm, bằng không, hắn nhất định phải làm cho hắn ta nếm thử thủ đoạn của mình.

Bất quá, đến thời điểm hắn tìm được người, ai là người phải nếm mùi thủ đoạn của ai, thì vẫn không thể biết trước được.

Thanh quốc, trong một cái trấn nhỏ, ánh sáng ban mai chiếu xuống một thôn trấn nhỏ, phía bên trong của quán trọ xa hoa nhất nơi này.

"Tu......" Một tiếng trầm thấp nỉ non vang lên, làm cho thân mình Sát đang ở bên cạnh ngẩn ra.

Hắn nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm đang ôm chặt lấy chính mình mà đánh giá, tối hôm qua hắn ta vẫn luôn ôm chặt lấy hắn không có buông ra, cho nên khi đến khách sạn, cũng chỉ có thể mặc hắn ta ôm mình ngủ.

Nhìn người trước mắt này mĩ (đẹp) kỳ cục nam nhân, trên mặt mang biểu tình điềm tĩnh, khóe miệng hơi hơi giơ lên, có thể thấy được hắn ta đối với cái kẻ tên là Tu kia cực kỳ tín nhiệm cùng quen thuộc, thế còn hắn thì sao.

Nghĩ vậy, Sát cảm giác được có chút ảm đạm, rõ ràng hắn đã muốn có......

Lúc này, Mặc Sĩ Vô Tâm ôm sát Sát, mắt hai người gần sát nhau, sống mũi cơ hồ muốn dán lại với nhau, hơi thở ấm áp phun ở trên cổ hắn, giống như là đang làm nũng nói: "Tu, ta rất mệt a! Để cho ta ngủ thêm một chút nữa đi!"

Sát thực kinh ngạc hắn ta lại có thể tới gần mình như vậy, hơi sững sờ một chút. Da thịt trắng nõn như tuyết, vô cùng mịn màng, một đôi con ngươi xinh đẹp chói mắt màu đen hơi hơi nhắm, lông mi kia trông như cánh bướm vụt sáng vụt sáng, mỗi một lần chớp động, giống như đang gãi nhè nhẹ trong trái tim hắn vậy. Đôi môi màu phấn hồng sáng bóng mê người, lại có thể làm cho hắn có xúc động muốn cướp đoạt lấy dường như.

Đôi con ngươi lạnh như băng xuất hiện một tia gợn sóng. Sát kinh hãi, rõ ràng đã từng tiếp xúc qua nhiều nữ nhân như vậy, đều chưa từng có ý tưởng xúc động như thế, thế nhưng, hôm nay lại có thể đối một người nam nhân có loại xúc động như vậy. Điều này làm cho hắn có điểm hoảng hốt.

Nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp trước mắt kia, trong lòng Sát xuất hiện một ý nghĩ, có lẽ......

Một đôi tay khớp xương rõ ràng muốn xâm nhập vào trong quần áo của Mặc Sĩ Vô Tâm, lại bị Mặc Sĩ Vô Tâm vô ý thức túm lại, Mặc Sĩ Vô Tâm mơ mơ màng màng mở to mắt nói: "Tu, thay quần áo đi!"

"Ta không phải là Tu mà ngươi đang nhắc đến." Sát lạnh lùng đem tay của mình rút trở về, đối với hành động mà vừa rồi chính mình muốn thực hiện cảm thấy có chút buồn cười. Hắn sao lại có thể hoài nghi nam nhân này là nữ nhân chứ!

Làm gì có nữ nhân nào có thể bình tĩnh tự nhiên ôm một nam nhân khác ngủ như vậy, làm gì có một nữ nhân nào bị hai hai người nam nhân đối đãi như vậy còn có thể cười hì hì, làm sao có một nữ nhân có thể làm cho hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu.

Nghe thấy âm thanh lạnh như băng đó, Mặc Sĩ Vô Tâm liền tỉnh táo lại, tuy rằng âm thanh của Tu cũng rất lạnh, nhưng mỗi lần hắn nói chuyện với nàng cũng rất ôn nhu, mà không giống với Sát hiện tại, còn mang theo tức giận cùng lãnh ý.

Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn ánh mắt lạnh của Sát, khóe miệng giơ lên một chút cười khổ, quả nhiên Tu ở bên người đã muốn thành thói quen, hiện tại tìm một khối băng đếnbảo hộ chính mình như vậy, thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ.

"Vô Tâm, Vô Tâm...... Ngươi tỉnh chưa, mau đi ăn cơm." Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa thật lớn, làm cắt ngang suy nghĩ của hai người, giống như hận không thể đem cái cửa kia đập đến vỡ toang.

Đã thật lâu không có ăn gì, Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn một bàn đồ ăn kia, ngồi xuống liền ăn.

Mục Lưu Phong quả nhiên không hổ là ăn chơi trác táng, nhân vật bại gia tử đại biểu, đối với việc ăn uống, đương nhiên cũng là rất chú ý, tất cả đồ ăn đều là mắc nhất ngon nhất, đồ ăn cũng thật là nhiều.

Nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm ăn xong, cuối cùng còn ăn đến miệng đều dính đầy đồ ăn, Sát đã hoàn toàn quăng bỏ ý nghĩ của chính mình, tên này tuyệt đối không phải là một nữ nhân.

Vì thế, trong khách điếm này xuất hiện một màn quỷ dị, hai người nam nhân giống như tiên nhân, bộ dáng giống như lang hổ thổi quét hết mỹ thực trên bàn, mà một nam nhân khác mang theo mặt nạ tản ra lãnh khí, tại nơi đó tao nhã chậm rãi ăn, lại mang theo một chút quý tộc hàm dưỡng.

Mặc Sĩ Vô Tâm vỗ về cái bụng no căng như người mang thai nhìn Sát đang ngồi kế bên, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa, hắn, rốt cuộc là loại người như thế nào? Có thật chỉ đơn giản là đệ nhất sát thủ như vậy thôi sao?

" Vô Tâm thân ái, trên miệng ngươi còn dính đồ ăn chưa chùi sạch này." Một cái khăn lụa mịn màng mang theo nhè nhẹ lạnh lẽo lau lên khóe miệng của nàng , một ngón tay mềm mại vẽ loạn quanh bờ môi của nàng, Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn người nam nhân trước mắt còn đang thật sự vì mình chà lau dầu mỡ dính bên miệng, trong mắt xuất hiện một tia nghi hoặc.

Vì sao nàng cảm giác suốt từ sáng nay, ánh mắt nam nhân này nhìn về phía nàng có chút gì đó là lạ.

Sát nhìn hai người bọn họ hợp lại cùng một chỗ thì hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Hôm nay, còn muốn chạy đi nữa không?" Hắn có loại xúc động muốn đem Mục Lưu Phong ra đánh một trận, hơn nữa còn là rất muốn.

_______________
Tg:...
Yêu nghiệt này là ai, đó là bí mật, dao dao, dịch dịch, cấp bao, không cần mắng ta a! Oan có đầu nợ có chủ, đừng tìm ta a!1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#con#meo