Chương 19: chưa tới một vạn cũng có hơn một ngàn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: chưa tới một vạn cũng có hơn một ngàn.

Mặc Sĩ tiếp nhận viên thuốc kia, bỏ vào trong miệng, hơi hơi cau mày, lập tức liền nhận biết được dược tính của độc dược này, đây là loại độc dược mà một khi không có giải dược duy trì thì sẽ có quy luật phát tác, làm cho người trúng độc buộc phải tiếp nhận sự khống chế của người hạ độc để nhận đến thuốc giải (Be: hiểu nôm na là gần như thuốc phiện vậy). Chỉ là chất lượng cùng mùi vị của viên độc dược này thật sự là kém quá đi mất! Vị giác của nàng thật sự là có chút chịu không nổi.

Mục Lưu Phong một chút cũng không thèm để ý đến bả đao trên cổ mình, nhìn như đang thưởng thức ngón tay của mình, không ai chú ý tới chính là lúc này cặp con ngươi màu ngọc lưu ly đang buông xuống kia lại lạnh như băng đến dọa người.

“Có thể thả người đi chưa?” Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn về phía Mục Lưu Phong, thằng nhãi này rốt cục cũng không kêu không náo loạn, chỉ là hắn im lặng như thế, lại làm cho nàng cảm giác có chút quái dị.

Nữ nhân kia một tay đẩy ra Mục Lưu Phong, một tay chuẩn bị bắt lấy Mặc Sĩ Vô Tâm, tuy rằng Mặc Sĩ Vô Tâm đã uống viên dược, thế nhưng, nàng vẫn cảm thấy có chút không an tâm.

Sát nhanh chóng tiếp nhận Mục Lưu Phong, lúc nữ nhân kia sắp sửa đụng tới Mặc Sĩ Vô Tâm thì đột nhiên bị ba cây kim trâm đen nhánh thẳng tắp bắn vào thân thể.

“Ngươi đã làm gì ta?” Nữ nhân làm cho người ta sợ hãi kia nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm, thân thể nàng ta vậy mà lại không thể động đậy.

“Ngươi đã trúng độc của Mị Cơ ta, nếu không có giải dược của ta tuyệt đối sống không được, còn không mau giải thoát cho ta.” Mị cơ ra vẻ trấn định nói, nàng hoàn toàn nhìn không ra nam nhân này đã làm gì nàng? Rõ ràng nam nhân này trình độ chính là lục giai trung đoạn, mà nàng đã muốn là thanh giai sơ đoạn, không có lý do gì lại thấy không rõ động tác của hắn mới đúng.

Mị Cơ kinh ngạc, Sát cũng càng thêm kinh ngạc, hắn thấy được một màu đen quỷ dị hào quang tản ra, Mị Cơ liền biến thành cái dạng này. Con ngươi tối đen nhìn về phía Mặc Sĩ Vô Tâm, nhất định là nàng đã làm cái gì đó.

Lại thêm bốn tia sáng màu đen hiện lên, phân biệt bắn trúng tứ chi gân mạch của Mị Cơ , lúc này, bọn họ rốt cục nhìn rõ Mặc Sĩ Vô Tâm đã dùng loại vũ khí gì.

Chính là một loại châm màu đen so với tú hoa châm còn muốn nhỏ hơn, mà Sát sau khi nhìn đến loại châm kia thì đã muốn không còn từ ngữ gì để hình dung tâm tình của mình, như vậy sáng bóng, như vậy tính chất, tuyệt đối chính là hắc thiên huyền thiết, loại nguyên liệu đã muốn tiêu thất trên thế gian thật lâu, không nghĩ tới Vô Tâm lại có thể đem nó sử dụng làm vũ khí.

“Trên thế giới này chỉ có một người duy nhất có thể toàn thân trở ra một cách bình yên vô sự sau khi uy hiếp ta thôi.” Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn Mị Cơ kia té trên mặt đất không thể nhúc nhích nói, cặp con ngươi tối đen kia giống như có thể đem hết thảy đều lạnh đông lại, không chứa một tia tình cảm.

Sát phạt, lãnh khốc, hủy diệt, Mị Cơ nhìn thấy thế nhịn không được thân thể run run, nàng rốt cuộc là đã chọc tới một người như thế nào.

Mà đứng một bên Sát cùng Mục Lưu Phong cũng bị ngữ khí như vậy của Mặc Sĩ Vô Tâm làm cho khiếp sợ, ngữ khí lạnh như băng như vậy, giống như là đã nhiều lần trải qua lễ rửa tội bằng máu tươi mới huấn luyện ra lãnh khốc được như thế, mà Vô Tâm rõ ràng mới là một thiếu niên mười sáu bảy tuổi, vì sao lại có thể làm bọn họ xuất hiện cảm giác như vậy.

Con ngươi hai người bọn họ hơi trầm xuống, trong lòng cảm giác hơi hơi run lên.

Bay cây ngân châm lại nhanh chóng trở về, Mặc Sĩ Vô Tâm nhìn bóng đêm sâu kín bên ngoài nói: “Đáng tiếc là người đó tuyệt đối không phải là ngươi, cho nên, ngươi vẫn là hưởng thụ thật tốt lửa giận trừng phạt của ta đi!”

Nàng chán ghét bị người khác uy hiếp, cho dù cùng Mục Lưu Phong không quen, nhưng dù sao đó vẫn là người theo đi cùng với nàng, nàng tuyệt đối không cho phép có nhân thương tổn đến hắn nửa phần, hơn nữa, nàng cũng không chán ghét hắn, tuy rằng nhị hóa này toàn thân đều là khuyết điểm, lại yếu đuối đến đòi mạng, thế nhưng nàng lại không hiểu sao mình lại không chán ghét hắn.

“Úc! Đã quên nói với ngươi, hắc huyền châm của ta có chứ độc dược kịch độc, có thể làm cho người ta thống khổ, bốn châm sau cũng là có thể đem cái chết nhân cứu sống thuốc tiên, cho nên ngươi muốn chết cũng không thể, chỉ có thể vòng đi vòng lại thống khổ.” Mặc Sĩ Vô Tâm khóe miệng giơ lên một chút tà ác tươi cười nhìn về phía Mị Cơ.

Kiếp trước không ai biết Vô Tâm Tu La kỳ thật là một người thực bao che khuyết điểm, bởi vì nàng không có tâm, hơn nữa ở trong thế giới kia không có người nàng chân chính tán thành, hay người nàng muốn bảo hộ. Còn hiện tại, khi nàng xuyên đến thế giới này lại liên tiếp xuất hiện người như thế.

“Ngươi...... Ngươi trúng độc của ta, chẳng lẽ ngươi không cần giải dược sao?” Mị Cơ thở phì phò nói, trong mắt xẹt qua một đạo tinh quang, nàng đoán được nam nhân này không đơn giản, cho nên mới nghĩ ra biện pháp như vậy.

“Ha ha! Độc dược kịch độc ta nếm qua cho dù chưa có đến một vạn, cũng có hơn một ngàn, về điểm này dược của ngươi một chút cũng đều không đủ xem.” Mặc Sĩ Vô Tâm hèn mọn nhìn Mị Cơ, cái loại độc dược này, còn không đủ để nàng nhét kẽ răng nữa kìa.

Ở Ám Vực, cơ hồ mỗi ngày ba bữa, trong cơm của nàng đều sẽ có các loại độc dược đa dạng chồng chất, nếu không phải nàng tinh thông độc thuật, lại có phụ hoàng toàn lực bảo hộ nàng, nàng cũng không biết mình đã phải rơi vào vòng luân hồi bao nhiêu lần.

Mị cơ khiếp sợ nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm nói: “Ngươi không phải là người......” Nam nhân này tuyệt đối không phải người, có thể đem độc dược kịch độc trở thành một việc không đáng lo, nói ra như vậy dễ dàng.

Mà Sát nghe nói như thế, trong con ngươi tối đen tất cả đều là khiếp sợ, nhìn về phía Mặc Sĩ Vô Tâm, chưa đến một vạn cũng có hơn một ngàn, hắn ta rốt cuộc là sinh hoạt ở trong hoàn cảnh như thế nào, lại có thể so với hắn gặp phải nguy hiểm còn muốn nhiều hơn.

Mục Lưu Phong cũng khiếp sợ nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm, con ngươi màu ngọc lưu ly liếc qua trái, rồi lại liếc sang phải, sau đó lôi kéo Mặc Sĩ Vô Tâm nghĩ mà sợ nói: “May mắn ngươi trốn ra được.” Khó trách hắn ta rời nhà trốn đi, thì ra hắn ta phải sống trong địa phương so với phủ Thừa Tướng của hắn còn muốn nguy hiểm hơn, tuyệt đối không phải là địa phương mà con người có thể sống được.

Hơn một ngàn loại độc dược, đó rốt cuộc là cỡ nào khủng bố.

Mặc Sĩ Vô Tâm bước ra cửa phòng, nói: “Sát, gian phòng này ta ở không được nữa, chúng ta đổi một gian phòng khác đi!” Ngủ hai lần đều bị đánh thức, nàng vẫn là cảm thấy mệt nhọc, dù sao nàng khống chế hắc huyền châm cũng là thực cố sức, hiện tại khống chế bảy cây chính là cực hạn của nàng, nghĩ đến đó, Mặc Sĩ Vô Tâm thấy mình có chút thất bại, thật sự là yếu đến không chịu được a!

Sát trầm mặc đi theo sau.

“Vô Tâm, người ta sợ a! Đêm nay người ta ngủ với ngươi.” Mục Lưu Phong vội vàng chạy đi lên.

“Yên tâm đi! Địa phương nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, phòng của ngươi tuyệt đối là an toàn nhất.” So sánh với Mục Lưu Phong, nàng vẫn là thói quen ngủ cùng Sát, hơn nữa, buổi tối nếu sát thủ Ám Vực đến, Sát còn có thể giúp nàng chắn lại, cũng sẽ không giống tên nhị hóa chỉ biết làm tăng thêm vướng bận kia.

Mục Lưu Phong ai oán nhìn bóng dáng hai người bọn họ, đành phải trở lại phòng chính mình.

Ánh trăng chiếu nghiêng vào căn phòng của Mục Lưu Phong, Mục Lưu Phong tà tựa vào trên giường, bộ dáng kia trông cực kỳ mị hoặc câu hồn người. Tự mình thưởng thức bộ tóc dài như tơ lụa của chính mình, một đôi con ngươi màu ngọc lưu ly không hề giống ngày bình thường tỉnh tỉnh mê mê thanh minh bộ dạng, mà là bao phủ một tầng hàn sương, sắc môi đỏ như mân côi hơi hơi mở ra, không có gì dao động nói ra hai chữ.

“Đi ra......”

______________
Tác giả: Aha ha ha! Nhị hóa muốn xoay người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#con#meo