Chương 2: Tập thể bức hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Tập thể bức hôn

Đường Ngạo thành hôn xong cũng không vội vã đi hưởng tuần trăng mật, hắn muốn ở lại xem náo nhiệt trước.

Lễ kết hôn diễn ra suôn sẻ, sau khi kết thúc, người Đường gia bận rộn tiễn đám khách khứa cuối cùng. Đại sảnh nhà họ Đường đèn đuốc sáng trưng. Đường lão gia ngồi ở vị trí cao nhất, bến trái là đám con trai, bên phải là đám cháu trai. Sau đó Đượng Mộ bị an bài ngồi đối diện Đường lão gia, nhận được ánh mắt từ ba phía.

Người hầu rót trà mời bánh xong liền đứng im lặng bên cạnh.

Đường Mộ trên mặt bình tĩnh, trong lòng đã sớm xem thường n lần, hắn đã biết sẽ như thế này. 

Hắn. Đã. Biết! 

Về nhà khẳng định sẽ được đãi ngộ cấp cao như này. Nhưng không nghĩ tới ông cư nhiên còn vội hơn cả mẹ mình. Hắn còn tưởng đại hội phê phán là tiết mục ngày mai, tốt xấu gì mọi người mới mệt mỏi cả một ngày, hắn cũng vừa từ máy bay xuống, đã kịp nghĩ đến việc đánh một giấc ngon lành rồi.

Đường lão gia lạnh lùng cười. Tiểu tử chết dẫm! Mày cũng có hôm nay. Ba năm trước chạy so với con thỏ còn nhanh hơn. Hôm nay nhìn xem mày trốn đi đâu! Con trai ba đứa khác đều đã có em, cho dù bỏ lại quyền to cũng phải ít nhất có người tới tiếp nhận chứ! Mả cha nhà mày! Ta trong trong ngoài ngoài đều tự thân một mình. Nay không thể tha cho mày một mình chạy ra nước ngoài sống cuộc sống tiêu sái không chút lý tưởng.

Có kiểu lừa gạt cháu trai vậy sao? Đáp án là nhà khác đương nhiên không có, nhà hắn là kiểu mẫu cần noi theo.

Đường Mộ không nhanh không chậm cởi áo lông dê trên người, hắn sợ lạnh, khí hậu ở Cologne vừa phải, vừa về nước thì có chút không chịu nổi. Vừa một bước xuống máy bay, hắn đã mặc thêm hai cái áo nhung lên người, nhưng vẫn cmn nó lạnh. Đã bước vào ải cuối năm, xem ra năm nay là một năm lạnh run người.

Vào nhà ngồi nửa ngày hắn mới dám cởi mấy cái áo chống lạnh trên người, có khi mai lại phải đi mua thêm cái lông. Hắn nghĩ không muốn ở Cologne đón năm mới, muốn ở trong nước với gia đình. Chuyện đại sự cần gấp là mua cái áo lông!

"Con trai, lạnh lắm sao?" Lâm Mai Tuyết nhìn áo nhung dày cộp trên người con trai mình, có chút lo lắng. Đứa nhỏ này luôn sợ lạnh, năm nay lại đặc biệt lạnh, xem ra là lạnh quá rồi.

"Không sao đâu mẹ, mai con đi mua thêm áo." Đường Mộ nâng tách trà nóng vừa được người hầu chuẩn bị, ôm ở lòng bàn tay làm ấm. Trong phòng khá ấm nhưng vào nhà đã lâu mà tay hắn vẫn lạnh băng.

"Khụ khụ." Đường lão gia ho khan một tiếng, gọi sự chú ý của hai mẹ con về.

"Đường Mộ, con ở nước ngoài bao nhiêu năm rồi?"

"Ba năm, gia gia." hắn thành thật trả lời. Buổi tối hôm nay nhất định phải hỏi gì đáp nấy.

"Vợ đâu?" lão gia tử cũng không nói gì thêm, trực tiếp đi thẳng chủ đề.

Đường Mộ giương mắt quét một vòng, quả nhiên người nào cũng mang dáng vẻ xem náo nhiệt, chờ hắn đáp lại: "Ông à, vợ của con..." hắn cố ý nói đến nửa chừng rồi dừng lại, tiếp tục liếc mắt, hai mắt càng sáng "...còn đang ở nhà người khác." hắn thản nhiên hoàn thành nửa câu sau.

"Phốc!" lão gia tử vừa nghe vế sau của hắn liền phun ra ngụm trà vừa mới uống.

"Cha!"

"Ông!"

Trái phải con trai cùng cháu trai giật nảy mình, chỉ có mình tên vô lương tâm kia mới ngồi im không nhúc nhích một cái.

"Đường Mộ!"

"Có!"

"Mày có phải ghét tao đã tám mươi còn không tiến vào quan tài, nghĩ muốn đưa tao một đoạn đúng không?!" Đường lão gia tức giận đến thổi râu trừng mắt. Tiểu tử này từ bé đến lớn đều là một bộ quân tử nhẹ nhàng, tính cách dễ nghe phải nói là nho nhã ôn nhu, khó nghe thì chậm nuốt, không nhanh không tiến. Hắn nhỏ tuổi nhất nhà, cũng là đứa làm cả nhà ngày đêm tức giận bừng bừng. Mọi thứ đều giỏi, môn nào cũng xuất sắc, hắn là tiểu bối giỏi giang nhất nhà, nhưng hắn muốn dù một khắc cũng không cho người khác được yên tĩnh.

"Ông, con nghĩ ông sẽ sống đến một trăm tuổi, hiện tại còn quá sớm." nói đúng là lão nhân ngươi sống thêm hai mươi năm, ta sẽ đưa ngươi vào quan tài, nhất định tự tay đưa.

Đường lão gia cười cũng không được tức cũng không xong "Con năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi sáu."

"Vậy con nói, mấy tuổi con mới tìm vợ?"

"Ngày mai liền gặp, gặp không được thì để đến năm sau." ngày mai vẫn là ngày mai, sang năm vẫn là sang năm, trời mới biết là khi nào.

Hắn nói, đêm nay có hỏi có trả lời.

"Tốt, chậm nhất là năm sau, con phải kết hôn cho ta."

"Được, nhưng ông à, nếu không kịp thì làm sao bây giờ?" chuẩn bị nghe xem ta sẽ nói gì.

"Vậy con phải kịp cho ta!"

"Nếu...là nam thì sao?" Đường Mộ kỳ thật không nghĩ nhiều, hắn vừa dễ dàng nói ra một câu như vậy, nhưng về sau mới biết thế nào là cái mồm hại cái thân. Đồ mồm quạ!

"Tao quản mày đi tìm chết! Dù là nam. Con sang năm cũng phải đưa về cho ta một đứa!" Đường lão gia hoàn toàn nổi giận.

"Oa! Ông, ông từ khi nào chấp nhận đồng tính luyến ái rồi?" rốt cục Đường Mộ cũng nói ra một câu tử tế.

"Chỉ cần là người tiểu tử ngươi có thể mang về, dù là nam cũng được. Ta cũng không khó khăn!" lão gia tử xem ra là tức đến hỏng thần kinh, bằng không sẽ không nói ra những lời này.

"Vậy được rồi. Ba mẹ, con mang đàn ông về, hai người chấp nhận không?"

"Chấp nhận chứ, sao lại không? Điều kiện tiên quyết là con mang về." Đường lão tứ cười cười, hắn có khác gì nuôi con gái sao? Con gái lão tam còn giúp hắn chia sẻ, hắn nuôi một đứa con trai còn không bằng nuôi một đứa con gái, chỉ biết hố cha mình!

Lâm Mạt Tuyết cũng cười: "Mẹ không kỳ thị."

Kỳ thật lúc ấy tất cả mọi người đều biết đấy chỉ thuận miệng mà nói, nhưng khi Đường Mộ thật sự đem một người đàn ông về, trên dưới Đường gia đều tê cứng.

"Được rồi! Cứ như vậy đi!" lão gia tử vung tay, đại sự đã quyết, không nói thêm nửa lời vô ích, đứng dậy về phòng ngủ. Tám mươi tuổi mà phía trước phía sau bận cả ngày, thật là mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một chút.

Nhưng người khác không tỏ vẻ gì, vẫn ngồi ngay ngắn. Lão gia tử vừa đi, một hai ba liền bắt đầu.

"Nói nói, con bao giờ trở về?" cha hắn lên tiếng.

"Cha, con không phải đã trở lại sao?" Đường Mộ day day thái dương, hắn biết sẽ có màn tra hỏi dài dằng dặc. Cha tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

Đường lão tứ hừ lạnh một tiếng: "Định ở lại mấy ngày hả?"

"Nếu như ngài không có ý kiến, tiểu nhân ngày mai đi về." hắn là tuổi con khỉ, không thấy cột thì thôi, thấy liền trèo lên. Mặc kệ cột kia là ai, cứ leo lên không bỏ qua.

Đường lão tứ vơ lấy mâm điểm tâm bên tay nhắm vào hắn hung hăng đập tới, tuyệt không bởi vì hắn là con trai duy nhất mà nương tay. CMN! Ba năm trước tao đã muốn làm như vậy! Thằng ranh con này!

Đường Mộ dùng sức đạp bàn trà, mượn lực vững vàng nhảy lên tránh cái mâm của cha hắn, xoay người rơi xuống sô pha bên cạnh, nước trà trong tay không rơi ra một giọt.

"Cha, con là con trai ruột của cha đấy!" hắn cũng không giận, thản nhiên ngồi yên liếc nhìn cha mình.

"Cái loại con trai này như ngươi ta không có cũng được!" Đường lão tứ oán hận kéo kéo khóe miệng. Thằng nhóc này thân thủ không giảm sút tí nào. Xem ra ba năm nay tên này sống không tồi.

"Nói, khi nào kết hôn?" kết hôn chứng tỏ đã trưởng thành, có nghĩa là phải lập nghiệp quản lý gia đình. Hồi đó cha hắn chính là hãm hại bọn hắn như vậy.

"Con đã nói rồi, gặp được thì ngày mai, không được thì sang năm."

"Con ít lấy lời lẽ kia dọa ông nội rồi dọa cha. Nói cho con biết, cha con là ta, hơn hai mươi năm trước đã dùng nát chiêu này rồi. Người hiện tại dùng không hợp thời đâu." Đường lão tứ khiêu mi, một bộ rõ ràng không chịu thua.

"Con không có đối tượng, tìm ai kết hôn đây?" tuy mỗi người Đường gia đều bị ép hôn, nhưng mà mỗi người đều là tình yêu mỹ mãn, gia đình hạnh phúc.

"Cha không thể bắt con tiện tay bắt một con chó con mều trên đường kết hôn chứ?"

"Tao mặc kệ mày tìm chết! Đối tượng tự mình tìm đi, hạn chót là sang năm." nghe phát biết ngay Đường lão tứ cùng cha hắn đích thực là cha con. Câu nói giống hệt nhau, mặc kệ mày tìm chết, dù sao tao cũng chỉ có một kết quả, kệ cái quá trình bất ổn của mày.

Đường Mộ nhìn mẫu thân đại nhân một chút, chồng mẹ nguyền rủa con trai mẹ đi tìm chết, mẹ cũng không quan tâm?

Lâm Mạt Tuyết nhún nhún vai, lực bất tòng tâm trước ánh mắt cầu trợ giúp của con trai. Kỳ thực bà cũng không thấy dễ chịu khi đứa con trai này lẻn trốn nhà đi đúng ba năm, nhưng chị em dâu khác đều có con dâu con chồng. Cũng có thể cùng nhau hưởng thụ thế giới hai người. Chỉ có mình bà đơn độc trông coi cả cái nhà lớn, chồng một mình bận bịu chuyện công ty cả ngày không thấy bóng dáng. Đừng nói là thế giới hai người, ngay cả buổi tối về nhà nằm trên người cũng không nói được hai câu. Tất cả là do đứa con xúi quẩy này ám hại.

Hiện tại bà chỉ mong hắn kết hôn rồi tiếp quản công ty, để bà và chồng được hưởng thụ thế giới hai người.

"Tiểu Mộ a, không phải đại bá mẫu nói con, con thật sự nên kết hôn, con xem nhà chúng ta, con là người cuối cùng, lực chú ý của cả nhà đều đặt trên người con, con còn có thể chạy đi đâu?" vợ yêu của Đường lão đại Văn Tây cũng không nhịn được mở lời, cuối cùng bà cũng có thể đem tồn kho nhà mình đi thanh lý. Bây giờ còn một đứa nhỏ nhất trong nhà, cũng là đứa khó trị nhất còn đọng lại trong đống hàng đại lý.

"Đúng vậy Tiểu Mộ, anh ba con bây giời cũng kết hôn rồi, còn lại mỗi con. Lão gia tử nhất định sẽ tập trung tinh thần chỉnh đốn chuyện của con." nhị bá mẫu Bạch Vũ cười dịu dàng thêm vào.

"Tiểu Mộ, tam bá mẫu cũng nhắc con hai câu, con hai mươi sáu tuổi rồi, cũng cần phải hiểu chuyện. Anh hai con hai mươi ba tuổi đã kết hôn rồi, con muộn hơn ba năm rồi. Với lại chỉ là kết hôn, con có thể chời mười năm nữa mới sinh con cũng không bỏ lỡ cuộc sống độc thân của con." Diệp Mạt nhà Đường lão tâm rất phối hợp đứng bên đại đội bên kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro