Chương 6: Đương gia chủ mẫu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại là một đêm lửa nóng bao trùm.

Sau màn che truyền ra rên rỉ đè nén cùng với tiếng hít thở nặng nề.

Tịch Vân Chi giữ nguyên tư thế khom người xuống như đêm động phòng, Bộ Đàm đè ở phía sau lưng nàng công thành đoạt đất, mạnh mẽ luật động.


Tịch Vân Chi gối trên cánh tay của mình, vòng eo bị người phía sau nắm chặt làm nàng không thể nhúc nhích gì được, cả người mệt đến nhũn ra, mặc cho hắn loay hoay.


Qua vài lần chiến đấu, Bộ Đàm rốt cục cũng tiết thân, xoay người nằm xuống bên cạnh Tịch Vân Chi, không bao lâu liền bình phục hơi thở, hắn nghiêng người ra phía ngoài giường nhắm mắt lại ngủ.


Lúc trời còn chưa tối, Tịch Vân Chi đã chuẩn bị tốt khăn để lau rửa thân mình, mặc xong áo lót cùng quần lót liền nghiêng đầu qua nhìn phu quân phảng phất đã tiến vào mộng đẹp, do dự một lúc mới khẽ mở miệng nói:


"Phu quân là...không muốn nhìn thấy dung mạo của ta sao?"


Gian phòng yên tĩnh làm cho Tịch Vân Chi càng cảm thấy khó xử, nàng nhịn không được đỏ mắt, thật lâu sau mới nghe thấy Bộ Đàm phát ra một tiếng thở dài thật sâu:


"Ngủ đi."


Tịch Vân Chi sờ sờ mặt của mình, chỉ cảm thấy gò má nóng lên lợi hại, rồi lại nhịn không được lôi kéo ống tay áo rũ xuống phía sau Bộ Đàm, đổi lại được một câu nói lạnh như băng của đối phương:

"Ừ?"


Nàng cố gắng hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nói ra:


"Phu quân, ta muốn ngủ phía bên ngoài có được không?"


"..."


Lại là một hồi trầm mặc, ngay lúc Tịch Vân Chi cho rằng phu quân không đồng ý thì Bộ Đàm lại đột nhiên đứng dậy, áo lót rộng thùng thình không có buộc chặt làm lộ ra lồng ngực tinh tráng hữu lực.

Tịch Vân Chi nghĩ phi lễ chớ nhìn liền cúi đầu xuống.

Bộ Đàm giương mắt nhìn nàng, chỉ cảm thấy bộ dáng nữ nhân này nhỏ đến đáng thương, luôn mang một vẻ mặt lo lắng hãi hùng, nghĩ giận lại không dám giận, muốn nói cũng không dám nói.

Nữ nhân như vậy đối với người khác là dịu dàng động lòng người, nhưng đối với hắn thì là làm ra vẻ nhẫn nhục chịu đựng.


Thu chân lại để cho nàng leo từ trong ra, lúc tà áo của nàng lắc lư qua lại, hắn phảng phất nhìn thấy đôi thỏ ngọc như ánh trăng trắng nõn ôn nhu bên trong y phục. Lại nhớ đến xúc cảm như mỡ dê ôn nhuận vừa rồi, Bộ Đàm chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, tà hỏa dưới bụng từ từ dâng lên, tận lực dời mắt đi.


Tịch Vân Chi thì lại hồn nhiên không biết chính mình xuân quang hiển lộ, tự giác quay lưng nằm ngủ.


Bộ Đàm vốn có thói quen thức dậy sớm, giờ dần vừa qua đã muốn đứng lên. Động tác nhẹ nhàng lướt qua Tịch Vân Chi vẫn đang ngủ say, con ngươi lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt nàng vài lần.

Lúc ngủ, nàng mất sự kính cẩn cùng cứng nhắc lúc ban ngày, cái miệng hồng nhuận nho nhỏ khẽ mở ra, không tiếng động câu dẫn.

Bộ Đàm lắc lắc đầu, cho là mình điên rồi mới có thể cảm thấy như thế. Lưu loát xuống giường, đi đến sau tấm bình phong thay quần áo, nhưng đập vào mắt chính là một bộ y phục chỉnh tề được đặt trên ghế. Từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân đều đã được ủi bằng phẳng.

Không những quần áo sạch sẽ mà ngay cả những đồ dùng nhỏ nhặt như vớ cùng phát quan đều được chuẩn bị tốt, bày ở một bên.


Là nàng sao? Nàng khi nào thì chuẩn bị những thứ này?


Xuyên qua tấm bình phong viền gỗ khắc hoa động, hắn lần đầu tiên nhìn thẳng nữ nhân này.

.


Tịch Vân Chi đã rất nỗ lực để dậy sớm, nàng hy vọng có thể đích thân hầu hạ phu quân mặc quần áo, nhưng lúc này đã quá giờ mẹo, phía chân trời cũng đã sáng. Phu quân nàng cũng đã rời giường, không biết tung tích.


Nàng cảm thấy thất bại, nặng nề ngã vào trên giường, thất lạc đem chăn mền trùm qua đỉnh đầu, chóp mũi có thể ngửi thấy một cỗ hương vị đặc biệt của phu quân phảng phất. Tịch Vân Chi giật mình đột nhiên ngồi dậy, xốc chăn mền, chân trần đi ra sau tấm bình phong.


Quần áo vốn được bày trên ghế đã không còn, phu quân nhất định là đã mặc quần áo nàng chuẩn bị.

Một khắc kia, nàng dường như có thể nghe thấy âm thanh hoa nở trong lòng mình, cho dù ở trên giường có bị ghét bỏ, chỉ cần phu quân nguyện ý tiếp nhận sự săn sóc của nàng, dù là chỉ là nhỏ nhặt, nhưng nàng cũng sẽ không phải bối rối.


Tịch Vân Chi sau khi thức dậy liền quét dọn sạch sẽ trong phòng lẫn ngoài sân. Hôm qua nàng lấy thịt cá, dưa muối mà nhà chồng đưa làm sính lễ phơi khô, còn hơn tám mươi cái bánh tổ ong thì cắt một ít để làm điểm tâm. Số bánh còn lại thì định cắt thành miếng để phơi nắng.


Hôm qua nghe xong lời của Yển bá, Tịch Vân Chi mới hiểu được vì sao lễ nghi thành thân lại đơn giản như vậy, trong nhà chỉ có năm người đàn ông chuẩn bị gấp rút thì làm sao tạo ra được quang cảnh náo nhiệt gì.


Phu quân nàng như chim hoàng tước gặp rủi ro, trước kia bay lượn không trung, hôm nay lưu lạc hương dã, trong lòng tất nhiên là bất bình.

Nàng không đủ năng lực giúp hắn vỗ cánh trở lại, điều duy nhất có thể làm chính là dùng hết sức lực quan tâm săn sóc hắn. Những thê tử khác làm ba phần, nàng liền làm bảy phần, cuối cùng sẽ có một ngày, phu quân nàng có thể tự mình bước ra khỏi sương mù.


Đang phơi bánh tổ ong trong sân thì thấy Yển bá cười hơ hớ, tay cầm theo vật gì đó đi tới, nhìn thấy nàng thì hành đại lễ nhưng lại bị Tịch Vân Chi cản lại.


"Yển bá, ngươi làm vậy ngại chết ta."


"Ha ha, cần phải vậy, cần phải vậy." Yển bá vuốt râu cười một tiếng.

Tịch Vân Chi thấy hắn có lời muốn nói, liền buông việc trong tay xuống.

Yển bá thấy thế liền cung kính cúi người xuống trước mặt Tịch Vân Chi làm tư thế mời.


Tịch Vân Chi xoa xoa tay trên tạp dề, tuy cảm thấy kỳ quái nhưng cũng đi theo Yển bá tới nhà chính.


Vừa vào trong, Yển bá cũng không khách khí, liền cầm hai quyển sổ sách trong tay đưa cho nàng, nói:


"Phu nhân, đây là sổ sách của Bộ gia chúng ta từ sau khi tới Lạc Dương. Hôm qua Lão gia có nói, phu nhân bây giờ chính là đương gia chủ mẫu Bộ gia, đại sự trên dưới trong nhà đều giao cho phu nhân toàn quyền quản lý."


Tịch Vân Chi nghe Yển bá nói khách khí, chỉ cho là hắn đang diễn với nàng, muốn thử dò xét xem dã tâm của nàng thế nào, liền vội vàng khoát tay:


"Không, không, chuyện lớn như vậy, Vân Chi sao dám đảm đương, vẫn nên để gia gia cùng Yển bá tiếp tục chủ trì mới tốt."

Yển bá thấy thế thì lúng túng cười cười, đem sổ sách cùng một cái hộp con đặt trên bàn, như trút được gánh nặng nói:


"Sổ sách ở chỗ này, trong hộp chính là toàn bộ ngân lượng còn lại của Bộ gia. Kính xin phu nhân thông cảm, ta già rồi, không có nhiều tâm lực để ý tới những chuyện này nữa. Mọi chuyện sau này chỉ có thể làm phiền phu nhân chiếu cố nhiều hơn."


Yển bá nói xong, không đợi Tịch Vân Chi nói chuyện liền vội vàng hành lễ đi ra khỏi phòng.


Tịch Vân Chi cầm sổ sách trên tay mà không biết làm sao, nhưng sau khi nàng mở ra vài trang ra nhìn thử thì liền hiểu được ý tứ của Yển bá và gia gia.


Nàng khóc không ra nước mắt khép sổ sách lại, không cần mở hộp ra cũng biết trong đó là cái quang cảnh ảm đạm đến thế nào.


Năm lượng tám tiền, đây chính là toàn bộ gia sản còn lại của Bộ gia.

Tuy có chút bất đắc dĩ nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, đem sổ sách cùng hộp gỗ Yển bá đưa cho an trí tốt rồi mới đi ra.

.


Sau khi Yển bá đi ra từ nhà chính, đúng lúc Triệu Dật cùng Hàn Phong cũng đang chuẩn bị nâng ghế đá lên tập luyện, lại bị Yển bá gọi lại. Hắn trịnh trọng nói với bọn họ là từ nay về sau, mọi chuyện trong cái nhà này đều do phu nhân quản lý, muốn bọn họ phải tuân thủ theo lời dặn dò của phu nhân...vân vân...


Triệu Dật cùng Hàn Phong biết rõ khả năng nấu nướng phu nhân nhà mình, vui mừng hớn hở đáp ứng, hai người còn ra hình ra dáng khom lưng hành đại lễ với Tịch Vân Chi vừa từ nhà chính đi ra, khiến cho Tịch Vân Chi càng thêm ngượng ngùng.

----------------------------------------------------------

Tiếp tục phơi hết bánh tổ ong còn lại, nàng đi vào bếp bắt tay chuẩn bị làm điểm tâm cho mọi người, bởi vì bánh tổ ong có rất nhiều nên Tịch Vân Chi dứt khoát nấu một nồi cháo loãng, đem bánh tổ ong cắt lát bỏ vào chảo dầu chiên giòn.

Đợi màu bánh chuyển sang màu vàng mật thì vớt ra bỏ trong mâm sứ tráng men trắng, rồi rãi thêm lên hai ba muỗng đường trắng, đường trắng tiếp xúc với nhiệt độ cao liền chảy ra, chảy cả vào bên trong bánh tổ ong.


Mấy người nam nhân Bộ gia đã lâu không được nếm qua những món ăn gia đình, lại lần nữa bày tỏ thán phục cùng tán dương đối với tay nghề nấu nướng của Tịch Vân Chi.

Triệu Dật cùng Hàn Phong thì dứt khoát đi tìm hai cái ghế nhỏ, đầu người này chạm trán người kia, ghé sát vào nồi đường phía sau ăn lang thôn hổ yết, ngay cả chút dầu trụng bánh tổ ong cũng không chừa lại chút nào, toàn bộ ăn bụng.

Tịch Vân Chi chỉ bưng nửa bát cháo loãng, đứng bên cạnh cửa phòng bếp nhìn quanh, tính toán canh giờ, tướng công cũng sắp trở lại rồi.


Chờ một hồi lâu thì nghe chỗ cửa viện phát ra chút động tĩnh, Triệu Dật cùng Hàn Phong theo thường lệ vội vàng buông bát đũa, đứng ngay ngắn ngoài phòng bếp nghênh đón Bộ Đàm.

Chỉ là hôm nay Bộ Đàm lại không đến ngoài phòng bếp rửa tay mà lại trực tiếp đi thư phòng, Tịch Vân Chi nhìn bóng lưng hắn rời đi, khóe miệng nở một bụ cười tươi rói .

Cũng may vừa rồi nàng có múc một chén cháo cùng với một xấp bánh tổ ong cắt lát đem vào thư phòng, nếu không phu quân bây giờ mới về, điểm tâm sớm đã bị Triệu Dật cùng Hàn Phong ăn sạch sẽ rồi.


Ăn xong điểm tâm, Hàn Phong chủ động đề xuất thay Tịch Vân Chi rửa chén, Triệu Dật thì đi nhà chính mang một cái ghế dài đặt ở bên ngoài phòng bếp cho Tịch Vân Chi ngồi nghỉ ngơi.

Tịch Vân Chi cũng không cản bọn họ, nhưng vừa mới ngồi xuống thì lại nghĩ tới một chuyên, cúi đầu rũ mắt suy nghĩ một chút liền xoay người nói với hai người Triệu Dật và Hàn Phong đang rửa chén lau nồi ở trong phòng bếp:


"Đúng rồi, lát nữa một trong hai người các ngươi theo ta lên phố một chuyến. À, ta thấy phía trong góc hậu viện có một cái xe đẩy nhỏ, vừa lúc ta cần dùng."


Triệu Dật từ sau bếp lò thò đầu ra, hỏi:


"Phu nhân muốn lên phố làm gì ạ? Là muốn mua đồ sao? Ngài cứ việc phân phó để chúng ta đi mua là được rồi."


Hàn Phong cũng đi theo phụ họa, bọn họ rất vui khi có thể giúp đỡ cho phu nhân a.


Tịch Vân Chi lại lắc lắc đầu: "Không cần đâu. Các ngươi ai cùng ta cùng đi thì đem sản vật săn được treo trên vách tường phòng bếp đặt trên xe đẩy nhỏ, dù sao chúng ta cũng ăn không hết, không bằng bán đi."


Triệu Dật cùng Hàn Phong liếc mắt nhìn nhau: "Phu nhân, ngài không phải muốn mua đồ, mà là muốn bán đồ?"


Tịch Vân Chi gật đầu: "Ừ."


Triệu Dật ngượng ngùng cười một tiếng: "Hắc hắc, những thứ đó không có người mua đâu ạ. Lúc trước ta cùng Hàn Phong cũng đi lên chợ thử qua, mọi người phần lớn chỉ mua con mồi còn sống thôi."


Tịch Vân Chi khẽ mỉm cười: "Đó là các ngươi không biết chỗ bán, cứ đi theo ta là được."


"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro