Chương 1 Đường Uyển biết mình sắp phải chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Could

Đường Uyển biết mình sắp phải chết.

Mặc dù mỗi người đều che dấu đủ kiểu.

Thái y bảo nàng phải tĩnh dưỡng, Thái hậu bảo nàng an tâm, con của nàng nói với nàng, nàng kì thật chỉ là vì nửa đời này quá vất vả mệt nhọc, bây giờ lớn tuổi nên tinh thần mới không tốt.

Nhưng Đường Uyển lại nghĩ, nàng nửa đời an ổn, đã làm qua việc gì vất vả đâu?

Chỉ là tất cả mọi người đều giấu diếm nàng, bởi vậy Đường Uyển nghĩ nên tỏ ra hồ đồ.

Nàng giả bộ như không nhìn thấy thái y vẻ mặt khó xử, Thái hậu cùng Hoàng hậu nét mặt thương cảm, cũng giả bộ như không nhìn thấy con trai của nàng khẽ nghiêng đầu rơi nước mắt.

Nàng vẫn như cũ mang gương mặt chứa đựng nụ cười mềm mại an tĩnh, giả bộ như không cảm giác được sự suy yếu của thân thể, vẫn như cũ trải qua cuộc sống yên tĩnh của mình.

Sáng sớm vẫn đưa mắt nhìn con trai vào cung đọc sách tập võ, buổi trưa ra ngoài phơi phơi nắng, chờ con trai trở về.

Những năm tháng an tĩnh khiến nàng không nhịn được nghĩ tới nửa đời trước của mình.

Nếu như nói tuổi già của nàng là an ổn nhẹ nhàng sống qua ngày thì nửa đời trước khi nàng chưa xuất giá là cuộc sống phải cận thận từng li từng tí, câu nệ sợ hãi, còn bị người cô phụ, thống khổ và nhục nhã.

Đường Uyển tựa người trên giường êm, không thèm để ý dáng vẻ,co người thành một đoàn nằm trong sân phơi nắng mà ngẫm nghĩ. Có lẽ nàng phải chết bởi vậy mới nhớ đến những điều không thoải mái của nửa đời trước.

Trong trí nhớ, những tổn thương kia giống như đều đã mơ hồ, thế nhưng nàng tựa như vẫn nhớ đến giữa hè năm đó.

Giữa cơn nóng bức giữa hè, đặt mình vào những ánh mắt trừng trừng và nụ cười trào phúng của mọi người, tâm lạnh như băng.

Vị hôn phu cùng nàng đính hôn đã năm năm hôm nay tới Đường gia, chính miệng thốt ra lời từ hôn, sau đó dùng gương mặt tràn đầy van cầu tay chân luống cuống tâm địa lạnh băng cầu nàng tha cho hắn một lần. Hắn chỉ có thể cùng đường tỷ của nàng kết duyên phu thê chứ không thể là một ai khác.

Thiếu niên tuấn tú kia năn nỉ với ánh mắt liều lĩnh và thần sắc tựa như còn chứa đựng sự cố chấp.

Nghĩ đến sự tình lúc đó, Đường Uyển không nhịn được ôm lấy thân mình qua tấm chăn mỏng, nhớ lại mình đã sợ hãi và bất lực đến cỡ nào.

Tất cả mọi người đứng về phía đường tỷ, tựa như nàng không từ hôn, không tác thành cho bọn họ thì nàng chính là kẻ đại nghịch bất đạo, đáng chết vạn lần.

Thậm chí nàng sợ hãi đến nước mắt lưng tròng, không ai cảm thấy kẻ bị từ hôn bị nhục nhã như nàng là đáng thương, nàng vì hắn cố gắng năm năm tâm huyết tựa như không đáng giá để nhắc tới. Bọn họ ngay lúc nàng rơi lệ, ngay lúc tổ mẫu và bá mẫu bức bách,ngay lúc nàng gian nan gật đầu đáp ứng từ hôn liền quay sang vị đường tỷ đang xấu hổ, e thẹn của nàng, chúc phúc cho nàng ta cuối cùng cũng có thể với tới gia đình hoàng thất.

Vị hôn phu của nàng, người thiếu niên từng cùng nàng đính hôn là Nhị hoàng tử đương triều.

Vào thời điểm năm năm trước lúc hắn cùng Đường Uyển đính hôn chẳng qua chỉ là một đứa con thứ của một nhà quan lại nghèo túng. Không có phụ thân chỉ có mẹ cả mang theo hắn sinh hoạt vô cùng khó khăn. Bởi vậy Đường gia chướng mắt hắn, khi hắn cầm tín vật đính ước đến Đường gia, Đường gia mang Đường Uyển xuất thân không cùng chi lại không còn cha mẹ, không ai làm chủ không ai che chở ném cho hắn để giải quyết phiền toái.

Đường Uyển nghĩ đến lúc thiếu niên nghèo túng đọc sách không khỏi thổn thức, khi đó nhà hắn không có tiền không có quyền không có thế, còn có một mẹ cả vô cùng nghiêm khắc, nhưng đối với Đường Uyển chưa từng chiếm được bất cứ tình thương gì ở đường gia mà nói tựa như ngọn cỏ cứu mạng.

Nàng không thèm để ý hắn khốn cùng, cũng không thèm để ý hắn mới chỉ là một tú tài công danh nhỏ bé. Coi như hắn không có gì cả thế nhưng chỉ cần hắn đối xử tốt với nàng, nàng liền nguyện ý chung sống ngày tháng tốt đẹp với hắn.

Vì cung cấp đủ chi phí cho hắn đọc sách, nàng lúc đó đã liều mạng đến cỡ nào. Nàng trốn tránh tỷ muội vụng trộm làm kim thêu, gọi nha hoàn của mình cầm đi đổi tiền. Mỗi tháng ngân lượng của nàng đều để dành được đáng kể, rồi lén lén gọi nha hoàn mang ra ngoài chi trả cho việc đọc sách của hắn.

Hắn cũng từng cảm động viết thư cho nàng, cảm tạ nàng đối tốt với hắn, sau đó thề với nàng mãi mãi sẽ không phụ bạc nàng.

Nàng tin tưởng hắn.

Sau đó trong triều đình náo loạn việc Hoàng tử thật giả, hậu cung phi tử của Tân đế vừa kế vị khóc lóc kể lể chuyện xưa, đối với Tân đế thẳng thắn thừa nhận rằng năm đó ở thời điểm nghèo túng, nàng ta thay xà đổi cột, đem huyết mạch của hoàng đế vụng trộm đưa ra ngoài cung, mà nuôi trong cung chẳng qua là vị hoàng tử thay thế được thần tử ôm vào, tất cả chân tướng về sau được điều tra rõ ràng,vị hôn phu của nàng lắc mình biến thành một trong hai vị hoàng tử duy nhất dưới gối của Tân đế lúc bấy giờ, danh tiếng lớn vô cùng.

Khi đó Đường Uyển thật sự cao hứng cho hắn. Nàng luôn cảm thấy rằng hắn khổ tận cam lại và tất cả đều xứng đáng thuộc về hắn.

Nhưng trở thành hoàng tử, việc thứ nhất hắn làm chính là quay đầu tìm nàng để từ hôn.

Trước bao đôi mắt của thiên hạ, hắn thỉnh cầu nàng từ hôn.

Lần này hắn đem tất cả đều quên hết.

Quên đi lời hứa lúc nghèo hèn, cũng quên đi cái mà hắn gọi là cảm động. Hắn nói với nàng hắn đã sớm đem lòng ngưỡng mộ đường tỷ của nàng, chỉ là khi đó tự ti về thân phận biết hắn không xứng với thân phận hầu môn đích nữ của nàng ta, bởi bậy mới lùi lại mà cầu điều khác.

Lùi lại mà cầu người khác.

Đường Uyển nằm dưới ánh nắng ấm áp, cảm thấy thân thể dường như cũng nhẹ nhàng, lại nhớ đến bộ dáng liều lĩnh của Nhị hoàng tử lúc đó mà cảm thấy bản thân thật nực cười.

Hắn thời điểm bản thân nghèo hèn cảm thấy không xứng với đường tỷ nàng, ngược lại lại cảm thấy có thể xứng với nàng.

Nghĩ tới đây Đường Uyển không khỏi cười nhẹ một tiếng.

Nửa đời trước những thống khổ kia, những gian nan, những bất lực trước tương lai, những lúc nàng cùng đường mạt lộ, bây giờ ngẫm lại tựa như đã trải qua một đời.

” Mẫu phi". Ngay lúc nàng đang nhắm mắt phơi nắng, bên người truyền đến một tiếng gọi thận trọng. Nàng khẽ mở một mắt, liền thấy bên cạnh giường mình có một thiếu niên bộ mặt mang nét khẩn trương.

Hắn nhìn chằm chằm Đường Uyển, ánh mắt mang theo nét sợ hãi. Có lẽ sợ rằng nàng sẽ trút hơi thở cuối cùng trong giấc mộng.

Đường Uyển mở mắt nhìn hắn yếu đuối và từ ái, hắn lúc này mới lộ ra dáng vẻ yên tâm, một thân anh khí bừng bừng lại tràn đầy nhu hoà bưng bát cho Đường Uyển nhẹ nói ”Mẫu phi, nên uống thuốc. Thái y nói ngài gần nhất luôn luôn mất ngủ, bởi vậy nên uống một chút thuốc an thần."

Thanh âm hắn ôn nhu, cử chỉ cũng cẩn thận, Đường Uyển nghe xong cũng ngoan ngoãn gật gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn.

Trên cổ tay của nàng mang một chuỗi ngọc phỉ thúy xanh biếc được vuốt ve đến mười phần tinh tế, dưới ánh mặt trời lắc lư tạo ra ánh sáng óng ánh.

"Ngày hôm nay sao về sớm như vậy?"

Ánh mắt của thiếu niên rơi vào xâu Phật châu hồi lâu, lúc này mới nhẹ nhàng vừa cười vừa nói, "Đại công chúa hôm nay hoà ly, Nam An Hầu vội vã đi cầu hôn, bởi vậy liền thả ta trở về sớm."

Hắn đem chén thuốc đút từng ngụm cho Đường Uyển uống, Đường Uyển nghe lời này không khỏi cong khoé mắt vừa cười vừa nói, "Gọi người làm chuẩn bị một phần hạ lễ cho Đại công chúa đi, chúc mừng nàng rốt cục cũng hoà ly."

Trên đời này còn chưa từng nghe qua cùng cách là một sự kiện vui mừng, thiếu niên anh tuấn trên mặt nhịn không được nhiều hơn mấy phần ý cười, thấy Đường Uyển đem chén thuốc toàn uống hết liền nhẹ nói, "Mẫu thân hôm nay tâm tình thật tốt."

"Đúng vậy a. Nghĩ đến một số việc lúc trước." Đường Uyển nghĩ đến chuyện năm đó, nhịn không được tỏ mấy phần hăng hái nói với con trai, " cũng không biết làm sao, ta bây giờ nghĩ đến chuyện lúc trước, cũng nghĩ đến dáng vẻ năm đó ta gả vào Vương phủ."

Lông mày nàng mang theo vài phần nhu hòa, ở trên giường êm co thành một đoàn, nhìn tựa như vô cùng sung sướng.

Nhưng đáy mắt thiếu niên lại sinh ra mấy phần bi thống.

Hắn quay đầu cố gắng đem nước mắt nhịn xuống, lúc này mới nghiêng đầu vừa cười vừa nói, "Con trai lại luôn nghĩ đến năm đó thời điểm mẫu phi nắm tay của con về Vương phủ." Nụ cười của hắn mang theo vài phần hoài niệm, nhìn về phía Đường Uyển ánh mắt chứa đầy cảm kích và quấn quýt, rõ ràng nhìn hắn trầm ổn hơn rất nhiều so với Đường Uyển, Đường Uyển nhìn càng giống một tiểu cô nương ngây thơ, thế nhưng hắn đối với Đường Uyển vẫn tràn đầy sự luyến tiếc và kính trọng.

Đường Uyển nhìn thiếu niên trước mặt còn vương nét thơ ngây, đưa tay sờ lên gương mặt của hắn.

"Ta cũng nhớ rất kỹ." Nàng nhu hòa nói.

Nàng thật ra chỉ là một người vô năng, một mực chỉ có thể phụ thuộc vào người bên cạnh để sinh sống.

Đứa nhỏ này đi theo bên cạnh nàng, kỳ thật cũng không phải sống yên vui sung sướng gì, ngược lại vẫn luôn đang vì nàng mà lo nghĩ.

Lúc con trai còn nhỏ, Đường Uyển dựa vào Thái hậu cùng Hoàng hậu nương nương sống qua ngày.

Lúc con trai trưởng thành, nàng bắt đầu dựa vào con trai để sinh hoạt.

Hắn mang cái gánh nặng như nàng trên lưng, nhưng lại chưa bao giờ nói qua điều gì, chậm rãi trở nên trưởng thành trước tuổi.

"Mẫu phi. . ." Thiếu niên giật giật khóe miệng, lại cúi đầu khẽ nói, " Nam An Hầu nói... Quảng Lăng hầu lại cự tuyệt một mối hôn sự. Quảng Lăng Hầu đại nhân hắn đối với ngươi...Hắn đã chờ mẫu phi nhiều năm..."

"Nam An Hầu nói cái gì?" Thanh âm của con trai yếu ớt, Đường Uyển nghe không rõ, liền tò mò hỏi.

"Không có gì." Thiếu niên cười lắc đầu rồi nhẹ nói.

Thời điểm hai người nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, náo động, Đường Uyển khẽ nhíu mày, thiếu niên bỗng nhiên đứng dậy, đáy mắt lộ ra mấy phần tức giận.

"Bên ngoài là ai?" Đường Uyển thấyhắn tức giận, liền tò mò hỏi.

"Không phải người quan trọng." Nhưng bên ngoài lại truyền tới thanh âm nam nhân năn nỉ, kêu gọi .

"Uyển Uyển! Uyển Uyển!"

Tiếng gọi với xưng hô như thế khiến ánh mắt Đường Uyển không khỏi sinh ra mấy phần hoảng hốt.

Lúc nàng tuổi già cái xưng hô này không còn người gọi qua.

Gọi danh tự của nàng như thế, nửa đời trước cũng chẳng mấy ai gọi qua.

"Bên ngoài chính là Nhị hoàng tử?" Đường Uyển nhìn con trai đã tức giận đến toàn thân phát run, nàng lại không tức giận.

"Hắn dám quấy nhiễu mẫu phi tĩnh dưỡng!"

"Đuổi hắn đi thôi." Nghe thấy từng tiếng kêu gọi thút thít, Đường Uyển không có nửa phần xúc động, nàng chẳng qua chỉ cảm thấy có chút lạnh... Dưới ánh nắng ấm áp, nàng chậm rãi cuộn tấm thảm trên người, cảm thấy nàng có chút buồn ngủ, hàm hồ nói, "ngươi không cần để ý hắn. May mắn năm đó ta không có gả cho hắn."

Nàng vươn tay cười cười đối với con trai, trông thấy thiếu niên anh tuấn trầm mặt ngồi ở bên cạnh nàng, liền lộ ra nụ cười có chút cao hứng gọi hắn, "Không cần để ý hắn, hắn đây lại tính toán cái gì? May mắn năm đó hắn  từ hôn, cũng may mắn năm đó ta gả cho phụ vương ngươi."

Coi như nàng chỉ là gả cho lĩnh vị củaThanh Bình Quận vương, coi như nàng vừa vào cửa liền làm quả phụ, thế nhưng là nàng lại nghĩ, nàng gả cho Thanh Bình Quận vương một đời,  tựa hồ luôn luôn cười.

Thế nhưng với Nhị hoàng tử nửa đời trước, nàng lại luôn thương tâm.

Chênh lệnh như thế không đáng để sở sánh.

Nàng lười gặp một người dưng có ý đồ thương tổn tới nàng, chẳng qua cảm thấy nàng càng buồn ngủ, lại cảm giác trong lòng bàn tay mình tay của con trai phá lệ mềm mại.

Nàng rũ mắt xuống, lại nhịn không được cong khoé mắt nở nụ cười, trong lòng có cảm giác, trên mặt thiếu niên anh tuấn tràn đầy nước mắt, chậm rãi quỳ gối bên cạnh.

Nàng trong sự nghẹn ngào thấp giọng nói nói, " ta gả cho phụ vương ngươi, chưa hề hối hận, cũng cảm thấy ta rất hạnh phúc."

Đúng vậy a.

Tại lúc nàng chán nản nhất, hốt hoảng nhất lại gả cho linh vị của hắn, nhận của hắn nửa đời phúc trạch, nàng vẫn luôn rất cảm kích hắn.

Hắn đã cứu được nàng.

Nàng khó khăn chuyển động Phật châu trong tay.

"Ta thay phụ vương của ngươi cầu Phật nửa đời người, chỉ mong nếu có đời sau, phù hộ phụ vương của ngươi bình an viên mãn, cả đời khoẻ mạnh." Cầm Phật châu trong tay chậm rãi rủ xuống bên trên giường êm, Đường Uyển thật sự cảm thấy mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng lại nhịn không được thì thào căn dặn thiếu niên, "Ngươi muốn sống tốt hiếu thuận Thái hậu nương nương, đi theo Nam An Hầu trong quân đội luyện tập thật tốt, đừng cô phụ uy danh của phụ vương ngươi."

Nàng cả đời này, trải qua đáng thương, trải qua hèn mọn, cũng trải qua phong quang, trải qua hiển hách.

Thế nhưng thời điểm sau cùng, tất cả ký ức đều đã mơ hồ, chỉ còn lại một chút không cam lòng cùng tiếc nuối.

Thần phật phù hộ, nếu như thật sự có đời sau, mong hắn sống lâu trăm tuổi, bình an vui vẻ cả đời.

Hạt châu rơi xuống đất, một tiếng vang nhỏ, Phật châu tứ tán.

Tác giả có lời muốn nói:

Mới khai hố a, 1V1, sủng văn ngọt văn, hi vọng mọi người thích a~

Cảm tạ một chút hừ hừ yêu ヾ(@^▽^@) no~

Lời của editor: xin lỗi các nàng vì đăng trễ mất tiêu :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro