Chương 120: Muốn lấy vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm nào đến gần giao thừa, thời tiết nơi này đều sẽ chuyển ấm, phần lớn thời gian mặt trời đều lên cao, bởi vậy, rất nhiều cỏ non, mầm cây đều thích nhân dịp gió ấm này mà nhú ra.

Mà nhiệt độ năm nay tựa hồ còn cao hơn năm ngoái một chút, đương nhiên, cái này không phải Mãn Bảo nói, trí nhớ của bé, chỉ có cảnh lúc này năm trước chạy theo đám cháu trai cháu gái đi khắp thôn chúc tết, căn bản không nhớ nổi bé mặc bao nhiêu quần áo, mặc quần áo gì.

Nhưng Khoa Khoa có bộ nhớ, nó nói cho Mãn Bảo, nhiệt độ năm nay cao hơn năm ngoái hai đến ba độ, cũng tỏ vẻ nhiệt độ này rất thích hợp để gieo trồng củ mài.

Vì thế, mùng hai Mãn Bảo mới vừa cùng cha già trở về từ nhà các bác, mùng ba đã muốn đi trồng trọt.

Đương nhiên, ba người Chu đại lang có vợ có nhà vợ không rảnh, ngay cả bọn Đại Đầu cũng tỏ vẻ không có thời gian, vì thế có thể cùng xuống đất chỉ có Chu Hỉ, Chu tứ lang và Chu lục lang.

Chu Hỉ không biết củ mài là gì, cũng là lần đầu tiên biết hóa ra lão tứ khai hoang một mảnh đất ở chân núi, nàng chọn lựa mấy mầm tốt, lại loại ra vài cái hỏng, rất là sầu lo, "Trồng củ mài này có tác dụng gì? Thật sự có thể kiếm tiền sao? Mãn Bảo, cái chuyện trong đất này các muội đã nói qua với cha mẹ chưa?"

Chu tứ lang chê đại tỷ dong dài, nói: "Đã nói rồi, củ mài này kiếm được tiền đó, đại tỷ, đây chính là thuốc, sao có thể không kiếm được tiền?"

Hắn xoa xoa bả vai nói: "Vì trồng hai thứ bảo bối cục cưng này, ta đã phải vào núi đào rất nhiều đất để tăng độ phì, nếu chỉ trồng cây đậu, thì ta đây chắc mệt chết."

Chu Hỉ bước vào trong mảnh đất mới biết, bọn họ thế mà lại đi đào lớp lá mục kia xuống, hơn nữa còn vùi vào đất để lên men.

Chu tứ lang nói: "Không chỉ thế đâu, năm ngoái Mãn Bảo còn bảo ta thường xuyên tưới nước và phân, ta cảm giác bây giờ chỗ này đã không phải là đất vàng lúc mới khai hoang ra, mà là đất vườn có thể trồng rau được."

Chu Hỉ cũng là một tay trồng trọt tốt, nàng cuốc thử một cái, xới lớp đất bên dưới lên, nói lời chê bai lão tứ: "Xới kiểu gì đấy, xới nông quá, xới lại một lần nữa đi."

Chu tứ lang:......

Mãn Bảo không hiểu mấy chuyện này, chẳng qua nếu đại tỷ đã nói vậy, thì nghe đại tỷ thôi.

Sau đó dựa theo đề mục của Khoa Khoa mà chia ba luống, giữa luống với luống đều có một khe rãnh, có thể thoát nước, bởi vì nghe nói trồng củ mài nhất định phải chú ý thoát nước.

Chu Hỉ dẫn ba đệ đệ xới lại đất một lần, sau đó chia luống theo lời Mãn Bảo nói, xong xuôi mới đi trồng củ mài.

Chu Hỉ còn cẩn thận hỏi khoảng thời gian.

Củ mài mang đi trồng đều đã mọc mầm, sau khi trồng Chu Hỉ còn cùng bọn đệ đệ tưới nước cho nó, bởi vì sợ bị lạnh, còn rải một lớp rơm mỏng lên trên.

Khoảng đất trống còn thừa thì để dành cho gừng.

Lúc bọn họ trồng trọt, thì Mãn Bảo ngồi xổm ở bên cạnh xem, hoặc là đi dạo xung quanh một chút. Sau đó bé chọn một chỗ đất tốt cho đại tỷ.

Chờ bọn họ bận rộn xong, Mãn Bảo liền nắm tay dẫn Chu Hỉ qua đó xem, chỉ vào một mảnh cỏ dại mọc um tùm nói: "Đại tỷ, chúng ta khai hoang miếng đất này cho tỷ được không?"

Chu Hỉ sửng sốt, "Cho ta?"

"Đúng vậy, như vậy thì tỷ cũng có đất." Miếng đất này là lựa chọn sau khi thông qua rà quét của Khoa Khoa, nói đây là miếng đất tốt nhất xung quanh chỗ này.

Mấy loại việc nhỏ râu ria này, Khoa Khoa vẫn luôn rất bằng lòng trợ giúp ký chủ.

Mãn Bảo đã lên kế hoạch thay Chu Hỉ, "Đến lúc đó ta lại mua một ít hạt giống gừng, đại tỷ cũng trồng gừng mang bán, như vậy đến mùa thu là có thể kiếm được rất nhiều tiền. Có tiền liền có thể xây nhà, còn có thể mua càng nhiều ruộng. Sau này nếu tỷ muốn nuôi con, thì nhận nuôi một đứa, không muốn nuôi con, vậy thì để dành tiền, mỗi ngày đều có thể mua đồ ăn ngon, còn có thể làm rất nhiều quần áo mới."

Chu Hỉ lẩm bẩm, "Nhận nuôi con?"

"Đúng vậy, đây là bạn ta nói cho ta, nó nói có rất nhiều người không muốn sinh con thì đã đi nhận nuôi con, chỉ cần có tiền, có điều kiện phù hợp là có thể nuôi con rồi. Ta cảm thấy ở chỗ chúng ta thì nhận nuôi con hẳn là sẽ càng đơn giản, không phải nói trên đường có rất nhiều ăn xin sao? Sau này đại tỷ tìm một đứa thuận mắt nuôi là được."

Chu tứ lang không nhịn được nói: "Nuôi trẻ con bên ngoài còn không bằng nuôi đứa trong nhà."

Hắn quay đầu nói với Chu Hỉ: "Đại tỷ, nếu tỷ thích nuôi trẻ con, thì chờ sau này ta sinh được sẽ đưa cho tỷ nuôi."

Chu Hỉ không kìm được liếc ngang hắn một cái, "Ngươi nghĩ hay nhỉ, để ta nuôi con cho ngươi, thì sau này nó gọi ta là mẹ hay là cô cả?"

Chu tứ lang chẳng ngại chút nào: "Nếu tỷ muốn nó gọi mẹ thì để nó gọi mẹ, muốn gọi cô cả thì gọi cô cả, đại tỷ yên tâm đi, ta nhất định sẽ không tranh con với tỷ."

Chu Hỉ có chút động lòng.

Mãn Bảo giễu cợt hắn, "Huynh ngay đến vợ còn chưa có, hơn nữa huynh đồng ý, tứ tẩu của ta cũng chưa chắc đã vui."

Chu tứ lang không nhịn được nói thầm, "Có người nuôi con giúp ngươi, có gì mà không vui chứ?"

Trái tim Chu Hỉ lại lạnh xuống, thở dài một tiếng không nói gì.

Chu ngũ lang không nhịn được sấn lên hỏi Chu tứ lang, "Tứ ca, có phải huynh có người trong lòng rồi không?"

Chu tứ lang thấy hơi buồn bực, "Không có, mẹ nói, mấy năm này ta đừng có nghĩ tới chuyện thành thân, trong nhà không có tiền."

Chu ngũ lang liền thấy hơi thất vọng, tứ ca không thành thân, vậy càng không đến lượt hắn, ai ~~

Chu Hỉ vừa tỉnh táo lại thì thấy vẻ mặt buồn bã của hai đệ đệ, nàng không nhịn được cười mắng, "Các ngươi đây là đều muốn cưới vợ rồi?"

Chu tứ lang rất thức thời, "Muốn cũng vô dụng, ai lại nhìn trúng ta đây."

Chu Hỉ không khỏi có chút lo lắng, sau khi trở về liền đề cập với mẹ, nói: "Mẹ, năm nay lão tứ cũng mười tám rồi, còn chưa làm mai ạ?"

Tiền thị đang ngồi chọn thóc, bỏ những hạt sờ không tốt sang một bên, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói: "Sao thế, lão tứ muốn lấy vợ à?"

"Không chỉ lão tứ, tuổi của lão ngũ cũng không nhỏ, theo tuổi của hắn, năm nay cũng nên đi xem mắt rồi, năm sau hoặc năm kia cũng nên cưới vợ về."

Tiền thị liền thở dài một hơi, nói: "Ta và cha con đã bàn bạc qua, năm nay sẽ không thêm nhân khẩu nữa."

Ý là năm nay sẽ không làm mai kết hôn cho Chu tứ lang.

Chu Hỉ trầm ngâm nói: "Là do tiền lễ hỏi không đủ ạ, chỗ con còn có chút, cứ góp thử......"

"Không cần," Tiền thị nói: "Cũng không hoàn toàn là do chuyện tiền nong, tuy rằng năm trước lão tứ làm ra chuyện trời đánh, nhưng sáu tháng cuối năm tài vận trong nhà không tệ, cũng để dành được một ít tiền, nếu chỉ là tùy tiện cưới một nàng dâu, vậy thì cũng có thể. Nhưng nhà chúng ta nhiều huynh đệ, nếu là không chọn người tốt, chỉ sợ nàng dâu mới vào cửa sẽ làm ầm ĩ đến nỗi gia đình không yên."

Cho nên bà tình nguyện nhiều thêm một chút lễ hỏi, cũng muốn cưới được nàng dâu tốt.

Tiền thị đã tính toán xong rồi, "Ta và cha con thương lượng rồi, nếu năm nay cũng để dành được tiền, thì chờ sau khi thu hoạch vụ thu sẽ dựng thêm ba phòng nữa, xem như xây hết mấy phòng tân hôn tương lai cho lão tứ, lão ngũ, lão lục. Cũng để người ngoài nhìn biểu hiện của lão tứ, biết hắn tốt rồi mới dễ làm mai."

Tiền thị đều tính toán xong, chỉ cần năm nay lão tứ nghe lời, nỗ lực làm việc, thì sẽ làm mối cho hắn một nàng dâu thật thà săn sóc; nếu mà hắn lợi hại, trong đất thật sự có thể trồng ra được thứ tốt kiếm được tiền, vậy bà sẽ làm mối cho hắn người lợi hại một chút, có thể quản được hắn, chẳng sợ phải tốn nhiều tiền bà cũng chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro