[TG2] Chương 118

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 118: Siêu sao đại nhân, tránh xa một chút (66)

❄️ Edit: Bối tiểu yêu và Mây

❄️ Beta: Lười

🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢

"Không gian tệ là gì?"

"Không gian tệ là tiền giao dịch trong không gian, cho phép ký chủ mua các vật phẩm trong không gian chi thành."

"Không gian chi thành là cái gì?"

"Không gian chi thành tương đương với thị trường giao dịch mà ký chủ biết, bên trong có thể có vật phẩm ký chủ cần mà vị diện thế giới không mua được. Nó chỉ cho phép không gian tệ giao dịch."

"Ví dụ?"

"Ví dụ như phục sinh đan, tương đương với cho việc ký chủ sẽ có hai sinh mệnh, cần 1000 phục sinh tệ."

"Kia 1000 không gian tệ có thể mua được cái gì?"

"Có thể mua 1 viên phục sinh đan."

"Ồ, trừ phục sinh đan còn gì nữa?"

"Tạm thời không có."

Tuyên Vân Chi

"...... "

Cô còn tưởng rằng 1000 không gian tệ có thể mua rất nhiều thứ, mặc dù không đến mức càn quét hết shop không gian, nhưng cũng phải mua được tám tới mười thứ chứ.

Không nghĩ tới con mẹ nó, chỉ có thể mua được 1 viên phục sinh đan.

Không gian thành này lạm phát lợi hại a.

Nhịn không được chửi bậy một tiếng.

Tuyên Vân Chi còn đang nghiên cứu tỉ mỉ về không gian chi thành, thì bên ngoài xe đã đến nơi.

Xe dừng hẳn, cửa xe mở ra, cô cùng Tần La bị người từ trên xe khiêng xuống, bị nhấc lên cũng không biết đi được bao lâu, liền nghe được một tiếng cửa sắt vang lên, theo đó cô bị thả trên ghế, bị người cầm dây thừng trói lên.

Không lâu sau đó, liền nghe được một tiếng

"Mục Ca "

Tư Đồ Mục một thân đồ đen bó sát cùng với ủng quân đội, bước chân chững chạc, khuôn mặt anh tuấn trắng trẻo ban đầu không biết vì cái gì mang lên nét nham hiểm.

"Đều bắt được rồi?"

Lý Mặc đi đến bên cạnh hắn gật đầu,

"Mục Ca, bước kế tiếp định làm như thế nào?"

Sự u ám lóe lên trong mắt Tư Đồ Mục, trên mặt xuất hiện nét tàn nhẫn

"Một người làm mất uy tín của tôi khiến tôi bị quân đội trục xuất vĩnh viễn không được quay về, còn một người khi dễ Vũ Văn thảm như vậy, dám đến chọc người của tôi, ai cũng không có kết cục tốt."

Lý Mặc trong mắt nhanh chóng hiện lên cái gì, giống như là đoán được chủ ý của Tư Đồ Mục, gần như tiếp lời

"Mục Ca!"

Kết quả vừa kêu lên, liền tiếp thu được ánh mắt sắc bén của Từ Đồ Mục.

"Bây giờ rút lui, còn kịp."

Thanh âm quyết tuyệt, ai cũng không có cách nào ngăn cản chuyện hắn sắp làm.

Lý Mặc cuối cùng bị đánh bại bởi sự kiên định của Tư Đồ Mục, không nói gì nữa.

Lúc này, Tần La chậm rãi tỉnh lại.

Cuống họng truyền đến đau rát, nhịn không được ho khan hai tiếng.

Tiếng ho thu hút ánh mắt Tư Đồ Mục.

Tư Đồ Mục trong mắt lóe lên âm độc

"Tỉnh rồi?"

Hắn từng bước một hướng tới trước mặt Tần La, đứng yên.

Một tay dùng sức nắm cẳm Tần La nâng lên.

Khuôn mặt bị sự tức giận làm cho vặn vẹo

"Tiện nhân! Mày hại tao chật vật đến hoàn cảnh này, mày cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi đi!"

Tần La cũng kiên cường, cười nhạo một tiếng một câu cũng không nói.

Tư Đồ Mục nhìn dáng vẻ của cô, lửa giận trên mặt lại hạ xuống, lời nói ý tứ sâu xa

"Không vội, chúng ta còn rất nhiều thời gian, chậm rãi tra tấn cô."

Nói xong, buông tay kiềm chế lấy Tần La ra, rảo bước đi ra ngoài.

Một tiếng ầm vang, cửa sắt đóng lại.

Trong kho hàng u ám, Tuyên Vân Chi một mực cúi thấp đầu nâng lên, chậm rãi mở mắt ra.

Liếc nhìn một vòng hoàn cảnh chung quanh, xem bộ dáng là một nhà kho bị bỏ hoang, cổ tay đan vào nhau sắc bén.

Người trói cô đại khái xem cô đã hôn mê sâu, một chút cảnh giác cũng không có, thủ thuật trói này cũng không quá cầu kì chỉ đơn giản buộc mấy cái nút thắt.

Ngón tay linh hoạt sau lưng ghế mở nút thắt.

Chỉ chốc lát sau, dây thừng lớn rơi xuống trên mặt đất phát ra tiếng động nhỏ, cách đó không xa Tần La cũng phát hiện Tuyên Vân Chi đã tỉnh, đồng thời còn cởi trói dây thừng.

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro