[TG3] Chương 157

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 157: Nhiếp Chính Vương cầu sủng ái (33)

❄️Edit: Bối tiểu yêu

❄️Beta: Lười

🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 

Đoan Mộc Nguyệt trong mắt hiện lên kinh ngạc, lưỡi đao trong tay nắm chặt, xoay người một cái, dùng sức cắm vào cánh tay trái của Tuyên Vân Chi.

Bụp một tiếng, máu tươi chảy đầy đất.

Tuyên Vân Chi tay phải không ngừng, đảo tay cây trâm lại cắm vào ngực trái Đoan Mộc Nguyệt.

Hai người lấy một loại tư thế quỷ dị đứng ở nơi đó, bất động không di chuyển, ngược lại các nữ nhi dưới đài chưa từng thấy qua huyết sắc này nên không ít người biến sắc kinh hô ra tiếng.

Thần sắc Tuyên Vân Chi bừng tỉnh, trong mắt hờ hững đã thối lui.

Ánh mắt lấp lánh đôi môi đỏ nở nụ cười tươi.

Nàng thu tay lại.

Đoan Mộc Nguyệt, cũng thu tay lại.

Ánh trăng nhạt nhẽo chiếu lên người hai người, tựa hồ gió sắp ngừng.

Nhìn nhau thật lâu, thanh âm thanh lãnh của Đoan Mộc Nguyệt vang lên

"Sư phụ dạy ngươi không tồi."

Tuyên Vân Chi rũ mắt mỉm cười:

"Ngươi cũng không tệ."

Vừa rồi, nếu các nàng không thu tay lại, chỉ sợ đều chết ở chỗ này.

Lưỡi dao giấu ở tay trái của Tuyên Vân Chi sẽ cắt đứt cổ Đoan Mộc Nguyệt.

Mảnh dao mỏng trong tay Đoan Mộc Nguyệt sẽ đâm xuyên qua trái tim nàng chứ không phải ngực trái.

Hai người bọn họ nhìn thấy đối phương, giống như là nhìn thấy mình đã từng đẫm máu chém giết từ trong địa ngục đi ra.

Bởi vì quá rõ ràng, cho nên chú định lẫn nhau, không chết không thôi.

"Khi nào?"

Đoan Mộc Nguyệt lướt qua, thời điểm muốn rời đi, hỏi ra câu khó hiểu.

Tuyên Vân Chi rũ mắt cười khẽ

"Xem thiên mệnh."

Khi nào chúng ta sẽ giao đấu lại?

Một người là nữ nhân của thiên đạo.

Một người thì muốn công lược thiên đạo.

Họ ở trận địa khác nhau.

Sớm hay muộn, một người sẽ chết.

Đến lúc đó, là chết, là sống, phải xem mệnh.

Tuyên Vân Chi xoay người, tính toán muốn đi xuống dưới đài, lại cảm nhận được một đạo ánh mắt nóng rực ở chỗ cao mơ hồ mang theo giận dữ.

Ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với con ngươi hẹp dài kia.

Tư Vân Tà môi mỏng ý cười rất nồng, nhìn qua tựa hồ tâm tình không tệ.

Nếu như, nếu như xem nhẹ vẻ u ám trong mắt của hắn.

"Tuyên ngự y."

Âm thanh mị lực vang lên.

Hắn từ trên cao đi xuống, hoàn toàn đều bỏ qua Tần Cảnh Nghiên trên long ỷ.

Y bào màu đỏ sậm làm nổi bật hắn, tựa như từ nơi tối tăm nhất đi ra, mang theo kiều diễm, thong thả đi tới.

Cho đến khi đi tới trước mặt Tuyên Vân Chi, đứng lại.

Nhìn vết thương ở ngực trái máu đang chảy, không hiểu sao tâm tình hắn phiền não vô cùng, liền hận không thể bóp chết nữ nhân trước mắt này.

Lại nhìn đôi môi có chút tái nhợt của nàng, trên mặt còn mang theo bộ dáng có chút chột dạ, trái tim giống như là bị người hung hăng nắm lấy, nhiều lần tàn phá.

Cái nữ nhân chết tiệt!

Thật sự nên lấy một sợi dây xích khóa chặt nàng với hắn, để nàng luôn ở mặt mình, hảo hảo trông coi, gắt gao nhìn, xem nàng còn dám không kiêng nể gì nữa hay không!

Suy nghĩ mờ ảo, cuối cùng, vẫn là đem người dùng sức ôm vào trong ngực, một phen ôm lấy.

Thanh âm chậm rãi mang theo tức giận, tựa hồ là ở trong kẽ răng nói ra

"Còn dám có lần sau, bổn vương tự mình đánh gãy chân ngươi, không cần làm bẩn tay người khác."

Ánh trăng tán đạm chiếu lên người, Tuyên Vân Chi nâng bàn tay mang theo máu lên, nhẹ nhàng nắm chặt góc áo Tư Vân Tà.

Dường như đêm này gió lớn, cũng không quá lạnh.

.............

Thiên điện hoàng cung.

Ngự y nơm nớp lo sợ quỳ gối bên giường, xử lý vết thương cho Tuyên Vân Chi.

Tư Vân Tà ngồi ở một bên, rõ ràng rũ mắt không nói, nhưng quanh người tỏa ra u ám, khiến người ta muốn bỏ chạy lấy người.

Tuyên Vân Chi vùi đầu vào gối, cố gắng bỏ qua cơn đau từ vết thương truyền đến.

Sau đó, nàng nghe thấy âm thanh

"Tích, thiên đạo sủng nhi chỉ số may mắn 90, ký chủ tiếp tục cố gắng."

Tuyên Vân Chi sửng sốt.

Giá trị may mắn của Tần Cảnh Nghiên giảm xuống?

Tại sao?

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro