[TG3] Chương 159

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 159: Nhiếp Chính Vương cầu sủng ái (35)

❄️Edit: Bối tiểu yêu

❄️Beta: Lười

🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 

Nàng dựa vào mép giường, cho đến khi lòng bàn tay truyền đến một chút đau đớn, nhíu mày hoàn hồn.

Đối đầu với Tư Vân Tà không biết từ khi nào ngồi ở bên giường.

Hắn rũ mắt xuống, không biết từ nơi nào móc ra một khối băng trắng, buộc ở tay trái của Tuyên Vân Chi, băng lại vết thương lòng bàn tay trái.

Y bào màu đỏ sậm, con ngươi hẹp dài vừa nhấc lên, rõ ràng mặt nạ tơ vàng kia che khuất hơn phân nửa cảm xúc, nhưng Tuyên Vân Chi vẫn phát hiện ra một tia nguy hiểm.

"Đang suy nghĩ cái gì?"

Thanh âm chậm rãi, mang theo mị lực không cách nào nói thành lời, từ sâu trong cổ họng truyền ra.

Tuyên Vân Chi cúi đầu rũ mắt

"Đang suy nghĩ nên làm thế nào để đem chuyện của ta cùng Đoan Mộc Nguyệt lừa gạt cho qua."

Lừa gạt?

Nghe được hai chữ này, Tư Vân Tà đột nhiên cười ra tiếng, đôi môi mỏng mang theo ý cười càng lúc càng nồng đậm

Mặt nạ tơ vàng bị hắn tháo xuống, ném sang một bên.

Lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ vô song nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy e sợ.

Ngay sau đó, cằm của nàng bị nắm,

"Vật nhỏ, còn biết bổn vương sẽ hỏi?

Hai người ở rất gần nhau, không biết từ lúc nào, ngự y đã sớm lui ra.

Tuyên Vân Chi nở nụ cười, đưa tay kéo vạt áo hắn, trông mong nhìn

"Vương gia đại nhân đại lượng, việc này có thể không hỏi không?"

Tư Vân Tà nghe thanh âm của nàng, đại khái là bởi vì bị một thân thương tích, làm suy yếu ngay cả thanh âm cũng mềm nhũn rất nhiều.

Con ngươi hẹp dài nhìn khóe môi có chút tái nhợt của cô, ngón tay vuốt ve.

" Ngươi.... "

Yết hầu lên xuống, vừa mới phát ra một âm, liền nghe Đường Nhất nói vào

"Vương gia, Hoàng Thượng trúng độc rồi."

Thanh âm đột ngột này, khiến Tư Vân Tà nuốt xuống lời trong miệng.

Buông tay xuống, xoay người nhìn về phía cửa,

"Vào đi."

Đường Vừa đi vào, thấy Tư Vân Tà không đeo mặt nạ tơ vàng, đầu tiên là sửng sốt.

Đi theo liền nghe Tư Vân Tà thờ ơ dựa vào bên giường

"Chuyện gì đang xảy ra?"

Đường Nhất lấy lại tinh thần

"Hồi vương gia, nửa canh giờ trước, Hoàng Thượng rời đi sớm, sau khi trở lại Thừa Càn điện trên người có chút không thoải mái, Tuyên thái y đi chẩn trị, thì trên người Hoàng Thượng liền xuất hiện một ít biến hóa, đau đớn khó chịu, nghe thái y chẩn đoán, là trúng thiên diện độc."

Tư Vân Tà gật đầu, như thế coi như đã biết.

Nửa ngày sau, đứng lên, kéo một góc chân đắp cho Tuyên Vân Chi

"Hoàng Thượng xảy ra chuyện, vô luận như thế nào bổn vương làm hoàng thúc cũng nên đi xem một chút."

Lúc nói xong đôi môi mỏng của hắn xẹt qua một tia lạnh lẽo,

"Cho dù không có bất kỳ huyết thống nào, cũng phải cho chút mặt mũi."

Hắn lạnh lùng nói vài câu, tựa như đang giải thích với Tuyên Vân Chi.

Nói xong, tầm mắt dừng trên mặt Tuyên Vân Chi,

"Nghỉ ngơi thật tốt, xong việc liền đến đón ngươi."

Nàng gật gật đầu, xem như đáp ứng.

Sau đó Đường Nhất cùng Tư Vân Tà rời đi.

Thân thể Tuyên Vân Chi rất mệt, không bao lâu liền mê man ngủ thiếp đi.

Đại khái là bởi vì ở chỗ lạ, ngủ không lâu lại tỉnh.

Nàng ngồi dậy, suy nghĩ một chút, đứng dậy xuống giường.

Cơ hội tiến cung khó có được, dù sao cũng phải đi cho quen, khó bảo đảm lần tiến cung tiếp theo còn có thể sống sót đi ra ngoài hay không.

Dù sao kết cục cuối cùng của thân thể này là bị chôn sâu trong hậu cung.

Nàng tiện tay chọn một cái khăn choàng, đi ra khỏi trạch viện, dọc theo một con đường đá đi không mục đích.

Ước chừng là bởi vì đã quen với bóng tối, nên những nơi tối tăm nàng càng đi thoải mái.

Chỉ là nàng quên mất, nơi càng âm u hẻo lánh, càng có nhiều thứ bẩn thỉu.

"La tướng quân, hoàng đế Thánh Diễm quốc này làm sao vậy?"

"Hồi công chúa, nghe nói là trúng độc."

Những lời mơ hồ từ bên hồ rừng cây che khuất truyền đến.

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro