[TG3] Chương 166

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 166: Nhiếp Chính Vương cầu sủng ái (42)

❄️Edit: Bối tiểu yêu

❄️Beta: Lười

🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 

Nàng rũ mắt xuống, trong lòng suy tư rất nhiều.

Cho đến khi một tỳ nữ tiến lên, thi lễ cung kính với nàng

"Cô nương, đích nữ Đoan Mộc Nguyệt nhà Đoan Mộc thừa tướng muốn gặp ngài."

Tuyên Vân Chi nhướng mày, Đoan Mộc Nguyệt

Đã nửa tháng kể từ ngày yến tiệc tách ra.

Tần Cảnh Nghiên trúng độc cũng đã nửa tháng.

Dựa theo thời gian trong tiểu thuyết, dưới tình huống tất cả ngự y bó tay, Tần Cảnh Nghiên vi phục tư thăm, đem hoàng quyền triệt để giao cho Tư Vân Tà, Đoan Mộc Nguyệt cũng bởi vì là người cuối cùng nhìn thấy Tần Cảnh Nghiên mà liên lụy trong đó, cùng hắn mở ra hành trình tìm thuốc.

Ở thời điểm mấu chốt hiện tại, Đoan Mộc Nguyệt muốn gặp nàng?

Suy nghĩ trong mắt,

"Nàng đâu?"

"Ở tiền điện chờ."

"Đưa nàng tới đây đi."

"Vâng"

Nô tỳ cung kính đáp lại, rời đi.

Tuyên Vân Chi nửa dựa vào giường, tựa như ngủ như không, vài sợi tóc bị gió thổi lên mặt, làm cho người càng thêm tinh xảo động lòng người.

Lộc cộc, truyền đến tiếng bước chân.

Đi theo, liền nghe tỳ nữ nói

"Cô nương, Đoan Mộc tiểu thư tới rồi."

Tuyên Vân Chi ngẩng đầu, tầm mắt cùng Đoan Mộc Nguyệt một thân hắc y khuôn mặt thanh lãnh bốn mắt nhìn nhau.

Tầm mắt vừa chuyển, liếc mắt nhìn gã sai vặt cùng Đoan Mộc Nguyệt đi vào.

Đôi môi đỏ mọng nở nụ cười, nhìn về phía tỳ nữ kia

"Ngươi đi xuống trước đi."

"Vâng"

Hậu hoa viên trống trải, ngoại trừ Tuyên Vân Chi, cũng chỉ có Đoan Mộc Nguyệt cùng gã sai vặt kia.

Bưng chén trà trước mắt lên, chậm rãi uống một ngụm, thanh âm u u

"Không biết Đoan Mộc đại tiểu thư tới tìm ta có chuyện gì?"

Đoan Mộc Nguyệt một câu khách sáo cũng không có.

"Ta đến truyền tin."

Tuyên Vân Chi rũ mắt xuống nhẹ nhàng cười:

"Cái gì vậy?"

"Ngươi thích Nhiếp Chính Vương?"

Đoan Mộc Nguyệt hỏi trực tiếp.

Tuyên Vân Chi giật giật mí mắt, không có trả lời chính diện, chỉ cười nói

"Chuyện này có liên quan đến lời Đoan Mộc tiểu thư truyền lại?"

"Có"

"Cái gì vậy?"

Đoan Mộc Nguyệt yên tĩnh nửa ngày, mắt thẳng tắp nhìn Tuyên Vân Chi, hơn nửa ngày, mới nói một câu

"Hoàng Thượng thân mang kịch độc, ta sẽ cùng Hoàng Thượng đi tìm giải dược."

Tuyên Vân Chi thu hồi ánh mắt, gật đầu

"Vậy liền chúc ngươi cùng Hoàng Thượng đều có thể sống sót trở về."

Nàng mỉm cười thản nhiên, chúc phúc này thoạt nghe có chút bất kính, nhưng cũng là thực sự quan trọng nhất trước mắt.

Đoan Mộc Nguyệt không có đáp lại, nói tiếp

"Nếu ngươi có nguy hiểm, có thể tìm công chúa Bạch Thiên Thiên của Tiên Lan quốc tiếp ứng. Đó là những gì người nọ yêu cầu tôi truyền đạt. "

Động tác uống trà của Tuyên Vân Chi dừng lại, cũng hiểu được người trong miệng nàng là ai.

Nếu nói Tuyên Vân Chi có thân phận gì không có cách nào bày ở trên đài, cũng chỉ có thể làm mật thám ngụ ý truyền đạt.

Nghĩ như thế, nàng giương mắt nhìn người dưới lương đình, nói vậy Đoan Mộc Nguyệt đã biết nàng và Tần Cảnh Nghiên cùng một thuyền.

Mà Tần Cảnh Nghiên dám đem việc này nói cho Đoan Mộc Nguyệt, chỉ có thể hai người bọn họ từ giờ trở đi đã ở cùng một chiến tuyến.

Chỉ là Bạch Thiên Thiên của Tiên Lan quốc.

Chậc chậc.

Khóe môi Tuyên Vân Chi nhanh chóng ẩn đi một tia châm chọc kia.

"Ta biết rồi, Đoan Mộc tiểu thư còn có chuyện khác không?"

Ánh mắt Đoan Mộc Nguyệt từ đầu đến cuối thanh lãnh

"Không có, cáo từ."

Tuyên Vân Chi nhếch khóe môi, mặt mày cong cong nhìn nàng

"Tạm biệt."

Nhìn Đoan Mộc Nguyệt cùng gã sai vặt kia biến mất ở cuối hành lang dài, Tuyên Vân Chi nâng ngón tay mảnh khảnh đưa lên, nhẹ nhàng đùa khẩy chén trà, đột nhiên hất ly trà ngã xuống đất.

Tỳ nữ vội vàng chạy tới, đánh giá từ trên xuống dưới một phen

"Cô nương có bị thương không?"

Tuyên Vân Chi nửa tựa vào giường, trầm ngâm nửa ngày

"Người đi theo phía sau Đoan Mộc Nguyệt tiến vào, là ai?"

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro