[TG3] Chương 175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 175: Nhiếp Chính Vương cầu sủng ái (50)

❄️Edit: Bối tiểu yêu

❄️Beta: Lười

🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 

Nàng đứng tại chỗ, nhìn sắc mặt Bạch Thiên Thiên,

"Thế nào? Không nghĩ rằng hắn sẽ đến? "

"Giết nàng, giết nàng, giết chết ả ta cho ta !!!."

Bạch Thiên Thiên cước bộ lui về phía sau, chỉ thẳng Tuyên Vân Chi.

"Năm trăm tinh binh ở đâu?! Giết ả cho ta!!! "

Tiếng gầm gừ sắc bén, mang theo khủng hoảng cùng phẫn nộ.

Tuyên Vân Chi nhảy lên cao, không ứng chiến nữa, ngược lại hướng Bạch Thiên Thiên ra sức chạy tới.

Bạch Thiên Thiên giống như nhìn thấu ý đồ của Tuyên Vân Chi sắc mặt tái nhợt trong chớp mắt

"Cứu giá! Hãy đến và cứu bổn cung!! "

Năm trăm binh sĩ đồng loạt vây quanh Tuyên Vân Chi, nhưng Tuyên Vân Chi nhanh hơn một bước, bắt lấy cổ Bạch Thiên Thiên, gắt gao nắm chặt lại.

Ánh mắt hờ hững, đảo qua tất cả mọi người ở đây

"Ai tiến lên một bước nữa, ta giết nàng."

Lúc Bạch Thiên Thiên bị bắt, đại não tựa hồ còn ở trong trạng thái trống rỗng.

Cho đến tiếng vó sắt, tiếng ngựa gào thét từ xa đến gần truyền đến.

Xa xa đều có thể nhìn thấy bóng dáng màu đỏ thẫm.

Bạch Thiên Thiên giống như điên rồi, giãy dụa, hô to

"Phu quân! Cứu ta, phu quân! ! Cứu ta!!! "

Từng tiếng từng tiếng, khiến Tuyên Vân Chi đều ngây ngẩn cả người.

Phu quân?

Ngay sau đó liền nghe Bạch Thiên Thiên một bên giãy dụa, một bên gầm lên giận dữ

"Tuyên Vân Chi, bổn cung là vương phi Nhiếp Chính Vương chưa qua cửa, ngươi dám đả thương ta, Nhiếp Chính Vương sẽ không bỏ qua ngươi !!!."

Giọng nói của nàng rất lớn, rất sắc nét, gần như xuyên qua không khí, truyền đi rất xa.

Tuyên Vân Chi nghe những lời này trong nháy mắt kinh ngạc, hơn nữa Bạch Thiên Thiên điên cuồng giãy dụa, dĩ nhiên thật sự khiến nàng ta thoát ra.

Bạch Tiêm Tiêm liên tục bò về phía binh lính trốn đi, bình màu đen trong tay đã sớm không biết rơi xuống từ lúc nào.

"Giết nàng ta cho ta!" Giết!!! "

Nàng rống giận, gần điên loạn.

Thân ảnh màu đỏ kia càng ngày càng gần.

Tuyên Vân Chi đứng ở đó, phía sau nàng chính là vách núi.

Nàng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Bạch Thiên Thiên không chớp mắt.

Bạch Thiên Thiên sau khi trốn đến nơi an toàn, vẻ mặt âm độc kèm theo hừ lạnh

"Tuyên Vân Chi, bổn cung muốn nói cho ngươi biết, bổn cung đến Thánh Diễm quốc chính là muốn cùng Vương gia hoàn thành hôn ước. Bổn cung là công chúa duy nhất của Tiên Lan quốc, cũng chỉ có bổn cung mới có thể xứng với Vương gia. "

Nàng nói hùng hồn.

"Người có thể trở thành Hoài Cẩn vương phi là Bạch Thiên Thiên ta, mà không phải là tiện tỳ nhà ngươi!"

Nói xong, Bạch Thiên Thiên giống như là nhớ tới cái gì đó, che mặt mỉm cười

"A, đúng rồi, ngươi sợ là không biết Hoài Cẩn là ý gì, đây là tiểu danh vương gia, là mẫu phi quá cố của Vương gia đặt cho khi còn bé, bổn cung đến Thánh Diễm quốc, được mẫu phi hắn yêu thích."

Nàng biểu hiện thân mật, từng câu từng câu nói chuyện Tuyên Vân Chi hoàn toàn không biết.

Lúc này, Tư Vân Tà đã tới.

Hắn từ lập tức đi xuống, bước nhanh xuyên qua binh lính, xa xa nhìn Tuyên Vân Chi.

Một thân hồng bào thêu tơ vàng, kiều diễm đến cực điểm, con ngươi hẹp dài nhìn nữ nhân bị bức đến bên vách núi.

Bạch Thiên Thiên nhìn thấy Tư Vân Tà, hoàn toàn không còn sắc bén như vừa rồi, thoáng cái nhu nhược không chịu nổi.

"Vương, Vương gia, tiện tỳ này muốn giết thần thiếp."

Lúc nói xong, muốn đi tới bên cạnh Tư Vân Tà, lại là bị Đường Nhất không biết xuất hiện từ khi nào ngăn cản trở về.

"Lại đây."

Tư Vân Tà căng mày, gọi Tuyên Vân Chi

Tuyên Vân Chi đứng ở mép vách núi, nghe được thanh âm của hắn theo bản năng đi về phía trước hai bước, nhưng lại dừng lại.

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro